Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 93: Ngoại truyện 3



Hôn lễ của Hồng Khánh và Hải Uyên diễn ra ngay sau tết dương lịch, tức đầu mùa xuân.

Qua thêm ba tuần nữa là tết Âm lịch, với hầu hết tất cả mọi người mà nói, đây là lúc công việc ồ ập đến nhiều nhất trong năm.

Bé Bột sắp lên 3 tuổi, sức đề kháng khá tốt và cứng cáp hơn trước, nên Hồng Khánh muốn cùng gia đình nhỏ của anh đón tết này ở nhà ngoại.

Buổi tối trước ngày xuất phát, sau khi dọn dẹp xong xuôi, Hồng Khánh vào bếp chuẩn bị một ít trái cây và trà hoa quả cho hai mẹ con.

Giữa lúc đang tạo hình con thỏ cho miếng quýt của con gái, bỗng nhiên bé Bột đứng sau Hồng Khánh từ lúc nào, một tay ôm con gấu nhồi bông, một tay giật phải mấy cọng lông chân của ba.

Hồng Khánh vì giật mình, vô tình “a” lên một tiếng, sau đó mới nhìn xuống con, rồi vội vàng lau sạch tay và cúi người, cuống quýt hỏi: “Sao thế? Sao Bột lại khóc?”

Bé Bột đã nước mắt lưng tròng từ nãy, giờ đây bị hỏi đến lập tức mếu máo khóc, nhưng chỉ dám khóc rất nhỏ, lí nhí nói lắp: “Ba ơi, mẹ…mẹ mắng…mắng em.”

Hồng Khánh cưng con gái thế nào, tất cả mọi người đều biết. Vậy nên những giọt nước mắt này của bé Bột giống như những hạt muối rơi vào tim anh vậy, vừa đau vừa rát.

Hồng Khánh dịu dàng lau hai cái má phúng phính lem nhem nước mắt của Bột, vừa hỏi: “Sao mẹ mắng em? Kể ba nghe xem nào.”

Bé Bột gật gật hai cái, rồi từ từ kể: “Mẹ…mẹ Uyên bảo mai về ông ngoại. Nhưng…nhưng em muốn sang bác Phong để…để tạm biệt anh Bủm.”

“Mẹ bảo…sao em thích sang anh Bủm thế…mẹ bán em cho anh Bủm nhá…em bảo vâng. Em bảo mẹ bán ba cho anh Bủm nữa, để em được chơi với ba…với anh Bủm.” Bột nấc lên một tiếng, vụng về quẹt tay lau nước mắt: “Mẹ mắng em…bé tí mà tham lam, mẹ còn cười em nữa.”

Đây rõ ràng chẳng phải là mắng, mà là đang chọc ghẹo bé.

Hải Uyên có khá nhiều tật xấu, một trong số đó là thích chọc con, chọc đến lúc nào khóc thì dỗ, mà dỗ không được thì lại đẩy sang Hồng Khánh.

Mà bé bột thùy mị y đúc cái tên anh đặt cho bé, Thùy Anh, lại thêm có phần nhút nhát, nên chẳng bao giờ dám tranh giành với mẹ, càng không dám mách ai, chỉ dám mách ba và anh Chôm.

Hồng Khánh ở bên ngoài cộc cằn, khó tính hay hổ báo bao nhiêu, ở nhà đối nghịch bấy nhiêu, địa vị “thấp nhất nhà” may mắn được anh giành về cho chính mình, nên không bao giờ dám phàn nàn với Hải Uyên, chỉ có thể ngậm ngùi dỗ dành con gái mà xót đứt ruột.

Những ngày bé Bột nhắc đến con trai chủ tịch Phong là Bủm thì lại khác, trong lòng không chỉ xót mà còn ganh tị và nhen nhóm ít lửa giận.

“Bé Bột của ba không tham lam, nhưng ba không chịu bán cho Bủm đâu nhé.” Mặt Hồng Khánh đen như đít nồi, nhỏ nhẹ hỏi: “Mẹ bảo bán Bột cho Bủm, Bột cũng đi à? Sao Bột dễ dãi thế? Phải làm giá như ba mới tốt.”

Bé Bột vốn chỉ hiểu được câu đầu tiên mà ba nói, còn câu sau thì một tẹo cũng chẳng hiểu.

“Thằng Bủm có gì mà Bột chịu đi theo nó thế? Lại còn muốn mẹ bán ba cho Bủm nữa?”

Sớm biết thằng nhóc tên Bủm đó cứ dính con gái anh như cái đuôi, dây dưa đến mức này, thì anh đã chẳng đưa Bột đến công ty khoe khoang nhà có con gái rượu với Phong làm gì.

Bé Bột ngây thơ trả lời: “Anh Bủm ngoan mà, anh làm em mắc cười, anh còn cho em bánh đậu xanh nữa. Đi theo anh, em sẽ có bánh đậu xanh ăn.” Bột quàng cổ ba, thủ thỉ như đang dụ dỗ: “Ba bán cho anh Bủm với em đi, em cho ba một nửa bánh đậu xanh của em, nha?”



Không rõ là dạo này xem phim tình cảm với Hải Uyên quá nhiều hay sao, nên trong đầu Hồng Khánh lúc này chỉ toàn mấy cảnh hết sức kinh khủng.

Đại loại như anh sẽ chứng kiến bé Bột dần dần lớn lên, với cái đuôi là Bủm.

Năm Bột mười tám tuổi, Bủm sẽ xách mông sang hỏi cưới Bột của anh. Bột không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý, mặc kệ sự phản đối kịch liệt từ anh.

Hồng Khánh phát hỏa vì cảnh tượng trong đầu, thốt lên một tiếng lớn: “Không được!”

Bé Bột lập tức bị giật mình, òa khóc nức nở, đem cả Chíp và Chum chạy vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.

Hải Uyên nghe tiếng động mới chạy ra, nhưng trong nhà chỉ còn mỗi anh chồng đang bối rối loay hoay trước phòng ngủ của con gái.

“Làm sao đấy?”

“Hình như… anh lỡ lớn tiếng, làm con khóc rồi.”

Hải Uyên kinh ngạc: “Anh lớn tiếng với con á? Sao lại thế?”

Hồng Khánh kể lại cảnh tượng phong phú do chính mình nghĩ ra, khiến Hải Uyên không biết nên cười thế nào để không bị gọi là đang giễu cợt.

Một ông bố cưng con gái như cưng trứng, hứng như hứng hoa, vậy mà lần đầu tiên lớn tiếng với con chỉ vì lỡ lời, lỡ vì nghĩ ra mấy kịch bản nhảm nhí.

“Chừa chưa?” Hải Uyên nâng khóe môi cười, khoanh tay trước ngực, nói: “Mới ghẹo thế mà còn vậy. Mai mốt con đi mẫu giáo, cấp một, cấp hai, cấp ba, đại học, quen biết thêm bao nhiêu bạn bè nữa thì sao hả Khánh?”

“Anh có định cho Bột đi học đâu?”

Hải Uyên ngớ cả người.

“Lỡ đi học con bé bị bạn học bắt nạt thì sao? Bé Bột nhà mình nhát lắm, chẳng dám đánh lại đâu, anh còn sợ con không kể với mình nữa cơ.”

Trong đầu Hồng Khánh lóe lên một ánh sáng: “Hay là bảo thằng Chôm ở lại lớp hai năm đi? Cho học chung để bảo kê cho Bột. Rồi chừng nào Bột lên cấp ba thì giao cho ba em dạy.”

“Bị khùng không Khánh?” Hải Uyên vừa cười vừa chỉ vào cái thai hơn 7 tuần tuổi trong bụng mình: “Rồi lỡ bạn này ra đời, anh lại bảo thằng Chôm ở lại lớp nữa hả?”

Thành thật, Hồng Khánh cũng có hơi khó tính toán.

“Thì… nếu là con trai thì khỏi. Còn nếu con gái thì nhờ thằng Chanh, thằng bé mới được nửa năm thôi mà. Đợi bạn này ra đời thì thằng Chanh hơn một tuổi chứ nhiêu?”

“…”

Chanh là cậu nhóc thứ hai nhà Hoàng Tuấn và An Nhiên. Vậy nên nếu tính như Hồng Khánh, chẳng phải đắc tội với cả hai cậu con trai của hai người kia hay sao?”

“Em hỏi thật nhé.” Hải Uyên cố gắng nhịn cười hỏi: “Trong cái nhà này, anh là chủ nợ, em là cục nợ của anh, con gái là cục vàng của anh, vậy nếu bạn này là con trai thì là cục gì?”



Hồng Khánh đã chứng kiến Hoàng Tuấn bị con trai giành vợ những hai lần, thành ra anh chẳng muốn có con trai lắm, anh không muốn bất kỳ ai giành Hải Uyên với anh cả.

“Cục… đất?”

Hải Uyên phụt cười: “Gia tài của anh cũng lớn quá nhỉ?”

Hồng Khánh nghe tiếng thút thít xen lẫn tiếng nấc của bé Bột ở trong phòng, mỗi giây trôi qua càng thêm rối rắm. Nhưng anh sẽ không tự ý mở cửa nếu không có sự cho phép của Bột, đó là giao ước về quyền riêng tư giữa con và hai vợ chồng.

“Làm sao đây?” Tâm tình Hồng Khánh rối như tơ vò, khẩn trương nói: “Bột khóc mất rồi.”

“Em không biết, ai chọc cho khóc thì người đó dỗ.” Hải Uyên phẩy tay đáp: “Em đi xếp đồ tiếp đây.”

Trong phòng ngay lúc này, hai bên tay bé Bột ôm hai chú chó, khóc nấc lên từng tiếng, luôn miệng lẩm bẩm: “Ba mắng em… ba không thương em.”

Cái điện thoại của Hải Uyên để quên trong phòng ngay lúc này cũng reo lên, thu hút hoàn toàn sự chú ý của Bột.

Bé cầm điện thoại lên, cố nhớ lại lời ba chỉ, nút xanh là nút nghe máy, còn nút đỏ là từ chối.

Bột nắm tay lại, chỉ chừa ra ngón trỏ, chạm vào hình tròn màu xanh lá trên màn hình.

Sau một chớp, hình ảnh bé Chôm lọt ngay vào cặp mắt tròn xoe của bé Bột.

Bột lần nữa mếu máo: “Anh Chôm… ba mắng em… ba không thương em…” và òa khóc.

“Bột… Bột đừng khóc…”

Chôm rất thương bé Bột, nên Bột khóc lớn bao nhiêu, Chôm hoảng loạn bấy nhiêu.

“Bột đừng khóc mà, anh thương Bột.”

“Nhưng ba không thương em.” Bột bỏ ngoài tai lời Chôm nói, tập trung vào việc khóc của mình.

“Anh thương Bột mà… Bột đừng khóc nữa…”

Mắt và chóp mũi của Chôm dần đỏ ửng, rồi cũng mếu máo khóc theo: “Bột đừng buồn… anh mách ông đánh chú Khánh cho Bột…”

“Đừng… đừng đánh ba của Bột…ba đau lắm.”

Chôm cuống cuồng khóc òa lên, cầm điện thoại của mẹ chạy xuống nhà, nơi có ông bà đang ngồi xem ti vi.

“Ông ơi…bà ơi…chú Khánh mắng Bột.”