Một câu nói xen lẫn tiếng khóc của cậu ấm nào phút chốc hóa thành hồi chuông lớn vực tỉnh cả nhà khỏi tràng cười, đến nỗi bà Hương đang đứng trong bếp cũng nghe ngóng được rồi vội vàng chạy ra.
Chôm lon ton sà vào lòng ông nội, giơ điện thoại cho ông, mắt ngấn lệ: “Ông… ông ơi, em Bột khóc.”
Giây trước nét mặt ông Phước còn khó chịu thấy rõ, giây sau liền trở nên hiền dịu: “Bột của ông, ai bắt nạt em?”
Bé Bột không muốn khóc trước mặt người lớn ngay lúc này, nhưng dù đã cố nín đi thì môi bé cũng không nhịn được mà mếu xuống: “Em chào ông, em chào bà ạ.”
Bà Hương ló đầu vào màn hình, mắt sáng như sao đáp: “Dạ, chào cục Bột của bà.”
Hai cái má phúng phính phiếm hồng, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, nổi bật trên làn da mềm trắng như trứng gà bóc, cộng thêm hai chùm tóc thắt bím, khiến trái tim của cả hai ông bà như muốn tan chảy, suýt nữa thì quên đi vấn đề chính.
“Sao em Bột lại khóc thế?” Bà Hương nhỏ nhẹ hỏi: “Mẹ Uyên trêu em à?”
Hai ông bà đã quá quen với cô con dâu nghịch ngợm chuyên chọc cháu khóc, nhưng không những không có ác cảm, ngược lại ông bà càng cảm thấy cậu út nhà mình may mắn hơn, phải có phước lắm mới có được một gia đình nhỏ đáng yêu như thế.
Nhưng nếu hôm nay Hải Uyên trêu em Bột của ông bà khóc đến độ lủi thủi một mình gọi điện cho ông bà, có lẽ bà Hương sẽ phải lựa lời nhắc nhở một chút, để tránh sau này khi Bột lớn sẽ có cái nhìn không tốt về mẹ nó.
Bé Bột lắc lắc đầu, vừa chớp chớp mắt, vừa sụt sịt mũi, tuyệt nhiên không hề lên tiếng.
Lúc này cậu Chôm cũng đã nín, cậu khẽ vỗ vỗ vào tay ông Phước, nhăn mặt nói: “Không phải thím Uyên, là chú Khánh đấy ông bà ạ. Em Bột bảo chú Khánh mắng, chú Khánh không thương em Bột nữa.”
Ông Phước và bà Hương nhìn nhau, rồi ông nghiến răng: “Thằng con mất nết! Dám mắng cháu tôi? Tôi phải cho nó biết thế nào là lễ hội!”
Khi bà Hương gật đầu một cái, ông Phước lập tức thay đổi thái độ, ôn hòa dỗ dành: “Em Bột của ông không buồn nữa. Ông đánh ba Khánh cho em nhé? Cho mông ba Khánh nở hoa luôn.”
Bỗng dưng Bột bĩu môi khóc, lắc cái đầu liên tục, rõ ràng là muốn che chở cho ba: “Ông đừng đánh ba, em thương ba lắm.”
Nỗ lực dỗ dành một lúc, bé Bột lại nín, rồi từ từ kể lại chuyện, bắt đầu từ lúc xếp quần áo chung với mẹ cho đến khi bị ba quát lớn.
“Ông không đánh ba Khánh nữa, em Bột cho ông nói chuyện với ba nhé?”
Bé Bột gật đầu: “Dạ, nhưng ông cũng không được mắng ba.”
“Vâng, ông chỉ nhắc nhở ba Khánh thôi.”
“Dạ.”
Thương lượng đâu đó xong cả, bé Bột đặt điện thoại sát mép giường, cẩn thận trèo xuống giường rồi mới cầm điện thoại trở lại.
Bột với tay chạm được tay nắm cửa, nhưng khổ nỗi không vặn được. Vì bình thường khi vặn cửa em đều dùng cả hai tay, hôm nay một tay có nhiệm vụ cầm điện thoại, một tay còn lại đương nhiên không đủ sức.
“Ba, ba ơi.”
Hồng Khánh trực chờ ngoài cửa cả nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được câu này.
“Dạ, ba nghe.”
“Em… em không mở được cửa.”
“Để ba mở cho em, em lùi lại một chút không bị cụng đầu nhé.”
Một tiếng “dạ” vừa truyền qua, Hồng Khánh nằm dài xuống sàn nhà, nhìn vào khe hẹp phía dưới. Thấy con gái đã cách xa cửa một khoảng cách an toàn, anh mới chầm chậm mở.
Hồng Khánh ló đầu vào trong, tỏ vẻ đáng thương: “Ba xin lỗi, không phải ba mắng em Bột đâu. Em Bột còn giận ba không?”
“Dạ, còn một xíu.”
Hồng Khánh cười hiền, khuỵu gối xuống và giang hai tay: “Nào, em Bột cho ba ôm một cái.”
Bột chu môi ngẫm nghĩ một chút, sau đó chạy vào lòng ba.
Hồng Khánh bế con gái trên tay, hôn đều vào hai má Bột: “Ba xin lỗi, ba không mắng em đâu, ba bị khùng, ba mắng Chum đấy.”
Bột giơ điện thoại lên: “Ông nội muốn nói chuyện với ba.”
Hồng Khánh thoáng cái cười gượng, vì cái nét mặt này của ông Phước không giống như một người muốn nói chuyện lắm.
Ông Phước giả vờ nói bằng khẩu hình miệng chứ không phát ra tiếng.
Đợi khi Hồng Khánh nhíu mày rằng: “Ba nói to lên, con chẳng nghe được gì.”
Hồng Khánh áp điện thoại sát tai, ông Phước tức khắc to tiếng trút giận: “Mày ngon đấy Khánh! Nuôi mày lớn bằng chừng này để mày làm cháu ba khóc hả? Mày có tin mai ba sang đón vợ con mày về đây, để mày ở một mình vài bữa cho biết mùi cô đơn không?”
“…”
Bột gục đầu lên vai ba, nghe được tiếng cười khúc khích của Chôm nên cũng che miệng cười theo.
Bà Hương tiếp lời: “Sao thế Khánh? Cái miệng mắng cháu mẹ đâu rồi hả con? Bị khâu rồi hay sao mà im thế?”
“Con đây.” Hồng Khánh hắng giọng đáp: “Con có mắng Bột đâu? Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, ba mẹ tin con đi.”
Ông Phước cười khinh: “Tin cái con khỉ khô nhà anh!”
Sau một hồi bị ông bà giáo huấn, Hồng Khánh thở dài sau tiếng ngắt máy.
Bé Bột lúc này đã buồn ngủ lắm rồi, hai tay liên tục dụi dụi mắt, khiến Hồng Khánh nhìn mà phát thương.
“Em Bột của ba đi ngủ nhé?”
Bột đắn đo rồi gật đầu.
Hồng Khánh nhẹ nhàng đặt Bột xuống cái giường nhỏ của bé, cẩn thận vun vén chăn lại, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Sau đó đặt con gấu nhồi bông của Bột bên cạnh bé, thủ thỉ nói: “Chúc em Bột ngủ ngoan.”
“Ba ơi.”
Hồng Khánh nhướng mày: “Ơi, ba nghe.”
Bột mím môi, không biết có nên nói không, em sợ ba mắng như lúc nãy, nhưng em vẫn muốn nói.
“Ngày mai ba cho em sang tạm biệt anh Bủm được không? Em xin ba.”
Đôi mắt to tròn của Bột long lanh rất đẹp, giống với ánh mắt của Hải Uyên mỗi lúc muốn xin anh gì đó.
Hồng Khánh có thể may mắn kháng cự lại ánh mắt ấy của Hải Uyên vài lần, nhưng Nàng Quýt phiên bản nhỏ của cô thì hoàn toàn không.
Hơn nữa, anh sợ rằng nếu phản đối, Bột sẽ lại khóc thêm lần nữa, mà hôm nay con gái anh đã khóc quá nhiều rồi.
Hồng Khánh cúi người hôn lên tóc Bột, trả lời: “Ba đồng ý, nhưng ba có điều kiện.”
Đôi mắt Bột ánh lên đầy sự tò mò.
“Ngày mai em chỉ được chào thôi, không được ở lại chơi đâu nhé. Mình phải xuất phát sớm thì mới về ông bà ngoại sớm được, nếu về trễ ông bà sẽ lo lắm.”
“Dạ.” Bột tít mắt cười: “Ngày mai em xin anh Bủm bánh đậu xanh cho ba nhé? Cho cậu Minh với cậu Nhật nữa.”
“…”
Hồng Khánh thật lòng rất thắc mắc, tại sao bánh đậu xanh của cậu Bủm kia lại có sức hút với bé Bột nhà anh thế? Không phải cùng là một hiệu Tiên Dung sao? Tại sao anh rinh về một mớ mà con gái chỉ ăn vài miếng qua loa cho có?
“Dạ, bây giờ em đi ngủ được chưa? Trễ 15 phút rồi đấy ạ.”
“Dạ, em chào ba, chúc ba ngủ ngon, chúc mẹ ngủ ngon.”
***
Đúng như giao hẹn vừa tối qua, hôm nay Hồng Khánh dậy sớm để dọn dẹp đồ, sau đó đưa hai mẹ con Hải Uyên và hai chú chó lên xe, tạt ngang qua nhà Phong trước khi khởi hành về nhà ngoại.
Bủm đứng ngay trước cổng nhà đợi từ sớm.
Xe Hồng Khánh vừa đỗ trước cổng, cậu nhóc lập tức lễ phép chào hỏi, đồng thời mở cửa xe tìm con gái chủ xe.
“Anh Bủm ơi.” Hải Uyên mở cửa cho Bột, cô bé ríu rít ôm chầm cậu, đong đưa hai cái chân ngắn: “Em đến để chào anh Bủm, em về quê ăn Tết với ông bà ngoại.”
Bủm bỏ mặc hai vị phụ huynh đang hiện diện trong xe, ôm Bột vào trong sân nhà, vừa hỏi: “Quê ngoại Bột còn có ai nữa không?”
“Dạ có. Có ông bà cố, có cậu Minh với cậu Nhật, có Chíp với Chum nữa. Mẹ Uyên bảo 30 mợ An cũng về nữa.”
“Vậy à? Vậy anh chia cho Bột nhiều bánh hơn nhé?”
Phong đứng trước cửa xe Hồng Khánh, nương mắt nhìn theo cậu con trai, cười cười: “Con gái rượu nhà chú hình như rất thích chơi với con trai anh nhỉ?”
Hồng Khánh cười khẩy: “Nói ngược rồi, là con trai anh thích quấn lấy em Bột nhà bọn em mới đúng.”
Phong đá mắt với Hải Uyên, cố ý nói: “Thôi kệ, ai quấn ai mà chẳng được, đằng nào mai mốt chẳng về một nhà?”
“Nói cái gì thế? Ý gì vậy?”
Hải Uyên: “Ý là anh Phong muốn mai mốt mình gả Bột cho bạn Bủm nhà ảnh đấy.”
“Em Bột dễ thương thế này cơ mà, vợ chồng anh chấm lâu rồi đấy nhé.”
“Gả á? Anh đang mơ giữa ban ngày hả? Bột nhà em không có lấy chồng gì hết.”
Hồng Khánh tối mặt tối mũi, nhìn xa xa thấy cậu nhóc nọ đang thơm lên cái má quý giá của con gái, đầu óc anh đột nhiên muốn nổ tung: “Thằng Bủm! Bỏ cái mỏ thối của cậu ra khỏi em Bột mau!”