Mới hai ngày trước có người còn nói mặc áo len là khoa trương thì ngay sau đó, thời tiết ở thành phố S bắt đầu thay đổi đột ngột.
Đi bộ trên đường, chơi thể thao, học tiết thể dục. Chỉ cần há miệng, gió lạnh sẽ thổi thẳng từ miệng xuống dạ dày. Tất cả học sinh trong vòng một đêm đổi thành trang phục mùa đông hết.
Đan Vân Triệt biết nhiệt độ thay đổi có ảnh hưởng rất lớn đến nhiệt độ cơ thể của Hạ Thanh Hồi. Tuyệt đối không thể để cậu bị cảm lạnh. Đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này.
Để đảm bảo hiệu quả học tập, Đan Vân Triệt thậm chí còn xin phép giáo viên cho nghỉ tiết tự học buổi tối để mang Hạ Thanh Hồi về ký túc xá học. Mặc dù máy điều hòa trong phòng cũng không ấm mấy nhưng vẫn tốt hơn để cậu ngồi trong lớp bị gió lạnh thổi.
Hạ Thanh Hồi ngồi xếp bằng trên giường, một tay cầm quả táo gặm, tay kia cầm tài liệu những câu hỏi mình đã làm sai xem.
Đan Vân Triệt vừa tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống dọc đường đi.
"Tôi mới tắm xong, bên trong vẫn còn hơi ấm, em mau đi tắm đi."
Hạ Thanh Hồi quay lại nhìn anh.
Được nha, cậu vừa mới nói không biết hôm nay nóng hay lạnh.
Thời tiết lạnh thế này mà ra ngoài với mái tóc ướt nhèm và thân trên trần trụi?
Hạ Thanh Hồi tức giận ném quả táo lên bàn, nắm chăn bông trên giường rồi bước tới ôm lấy Đan Vân Triệt.
Đan Vân Triệt cũng để cậu tùy ý đùa nghịch. Đợi cậu chơi xong, lúc này chăn đã bọc anh thành cái bánh cuốn mới mở miệng, "Hạ Thanh Hồi, em làm gì vậy?"
"Còn hỏi tôi làm gì? Mỗi ngày cậu lo lắng cho tôi hết cái này đến cái kia, bây giờ cậu bị đông thành cục nước đá thì tôi không lo lắng à?"
Đau lòng anh.
Né mặt lo lắng và đôi mày cau lại của Hạ Thanh Hồi, anh muốn cả đời khắc sâu hình ảnh này trong đầu.
"Ừm, quấn chặt rồi," Hạ Thanh Hồi sửa lại mép chăn, dùng ánh mắt ra hiệu, "Không được đi loanh quanh như thế, không phải mùa hè, nghe rõ?"
Đan Vân Triệt nhìn chằm chằm cậu mà không nói gì.
"Có nghe thấy không đó?"
Đan Vân Triệt dừng một chút, kéo chăn ra quấn cả người cậu vào, hôn cậu một cái thật mạnh mà không thật sự chạm đến môi cậu.
Bàn tay lạnh lẽo của Hạ Thanh Hồi dán trên người Đan Vân Triệt, dính vào chút ít nước ấm.
Mặc dù anh luôn một mực tự nói với mình, vì hiệu suất học tập của Hạ Thanh Hồi, phải cắn răng nhịn xuống. Nhưng giờ khắc này hoàn toàn không có cách nào khống chế được việc anh muốn hôn cậu.
Hạ Thanh Hồi bây giờ mới nhận ra cái ôm của Đan Vân Triệt thật ấm áp.
Ấm áp nhất trên thế giới.
*
Sau khi đổi giáo viên chủ nhiệm, học sinh lớp 8 ai cũng nhớ Phan Trung Thắng, cứ thay phiên nhau ai có thời gian rảnh thì tới thăm ông, Hạ Thanh Hồi và Đan Vân Triệt là hai người đi cuối cùng.
Hai người mở cửa phòng bệnh ra, chậm rãi đi về hướng giường bệnh.
Phan Trung Thắng mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi dựa vào gối đầu, đeo mắt kính dày cộm đọc giáo án. Vẫn chưa phát hiện bọn họ vào.
Hạ Thanh Hồi đặt bó hoa và trái cây mình mua sang một bên, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, "Thầy Phan."
Đan Vân Triệt đứng dựa vào bức tường gần đó.
Phan Trung Thắng nghe thấy giọng nói của Hạ Thanh Hồi thì vội vàng để giáo án bên cạnh, trên mặt nở nụ cười thân thiện quen thuộc, "Ha ha ha, cuối cùng hai cậu cũng đến rồi, tôi còn tưởng mình bị cho vào dĩ vãng luôn rồi chứ."
"Sao có thể? Thầy Phan đẹp trai thế này mà!"
Phan Trung Thắng nghe vậy liền bật cười, "Ha ha ha...thằng nhóc này miệng cậu bôi mật à?"
Vui đùa xong, Hạ Thanh Hồi an tĩnh lại, nghiêm túc hỏi, "Thầy, cơ thể thầy hồi phục chưa ạ?"
"Àiiii, thầy Phan của cậu chưa yếu vậy đâu, bệnh nhẹ này có gì đâu? Bây giờ có thể đứng dậy chạy hai vòng sân rồi!"
Cái tính hay cạy mạnh này đúng là giống y như Hạ Thanh Hồi.
"Lại nói," Phan Trung Thắng đặt một tay lên vai Hạ Thanh Hồi, "Tôi đã xem kết quả thi hàng tháng của cậu rồi, thầy rất mừng cho em."
Cậu khẽ gật đầu, tiếp tục lắng nghe.
"Tôi biết là cậu sẽ ổn thôi mà, thật đấy. Cậu cái thằng nhỏ này, ngàn vạn lần đừng từ bỏ chính mình nữa. Cái danh trùm trường, đầu gấu gì đấy không phải là vinh quang, mà vinh quang chính là dáng vẻ của em bây giờ, vì bản thân mình không ngừng nổ lực, không ngừng cố gắng. Tôi thật sự rất vui, bởi vì tôi vẫn luôn biết Hạ Thanh Hồi là một đứa trẻ ngoan."
Hạ Thanh Hồi cúi đầu, không kiềm được mà rơi nước mắt, cổ họng chua xót.
Không thể nói được gì nữa.
Phan Trung Thắng vỗ nhẹ lên đầu cậu, "Thằng nhóc này, khóc cái gì chớ? Thôi nào, đừng khóc, đừng khóc nữa, ôiiii, thật là..."
Nhìn cậu như vậy, đáy mắt Phan Trung Thắng cũng ẩn ẩn đau, rút một tờ khăn giấy lau nước mắt. Đối với ông, Hạ Thanh Hồi giống như con trai ông vậy.
"Hạ Thanh Hồi, cậu thật sự phải cảm ơn bạn cùng bàn của mình. Lúc cậu ấy mới chuyển đến đã nói với tôi là giao cậu cho cậu ấy, thế nên đối với việc học của cậu tôi mới không quản nhiều như vậy."
"Sự thật chứng minh, quyết định này là chính xác."
Đan Vân Triệt bước tới, ấn đầu Hạ Thanh Hồi dựa vào người mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước mắt nước mũi của cậu đều cọ hết lên trên quần áo của anh.
Thời gian chuẩn bị cho thi cuối kỳ là vô cùng khó khăn và áo lực. Dù vậy thì các học sinh cũng học tranh thủ lúc rảnh rỗi, bắt đầu âm thầm chuẩn bị cho tiệc tất niên.
Trong giờ học, một thành viên ban văn nghệ đứng trên bục hỏi, "Lớp chúng ta có ai muốn đăng ký tiết mục cho chương trình tất niên không?"
Bạn học bên dưới hoặc là lắc đầu, hoặc là tiếp tục viết bài tập, căn bản không nghe thấy.
Ủy viên ban văn nghệ biết mọi người đều đang bận học nên cũng chỉ hỏi tượng trưng một chút mà thôi. Hỏi cả buổi không có người đáp lại, vừa mới chuẩn bị cầm bảng danh sách đi xuống. Lúc này, Đan Vân Triệt ngăn cô lại, "Tôi đăng ký."
Vài bạn học đang chôn đầu dưới tập nghe vậy thì ngẩng đầu.
Kể cả Hạ Thanh Hồi.
"Ah đại thần cậu cũng tham gia tiệc tất niên à?"
"Cậu định biểu diễn tiết mục gì?"
"Piano độc tấu."
Bạn học xung quanh vẻ mặt khiếp sợ.
"Trời ạ đại thần còn có thể đàn piano nữa hả? Waoo thật hâm mộ."
"Xem ra trên đời không có việc gì mà đại thần của chúng ta không làm được đâu nhể?"
"Ah, làm tui cũng muốn đăng ký học chơi đàn Nhị quá đi."
"Thôi đi bạn êi, người ta học thì không sao, còn gà mờ như cậu học nửa vời thì biết làm sao?"
"... Được rồi, tui lăn đi làm bài đây."
Hạ Thanh Hồi cũng không biết Đan Vân Triệt còn biết chơi piano, đôi tay thon dài xinh đẹp này không phải là vô ích.
Càng gần đến Tết, nhiệt độ càng giảm nhanh.
Mỗi lần Hạ Thanh Hồi đi ra ngoài đều bị Đan Vân Triệt cưỡng chế đội một chiếc mũ len dày màu xanh.
Tuy là Hạ Thanh Hồi cảm thấy mình đội cái mũ len này giống như đeo một quả bóng lông lớn vậy, thoạt nhìn trông thật ngớ ngẩn nhưng cậu vẫn chọn ngoan ngoãn nghe lời bạn trai.
Xuất phát từ tâm lý "Trả thù ", Hạ Thanh Hồi cũng lặng lẽ đi mua cho Đan Vân Triệt một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt, lần nào thấy anh ra ngoài đều bắt anh đeo nó. Dù sao thì da của anh rất trắng, đeo nó cũng trông khá ổn.
Đêm trước ngày đầu năm là tiệc tất niên.
Vốn dĩ các học sinh vì muốn có thêm chút thời gian để học bài nên đều không có ý định đến xem, nhưng vừa nghe nói có Đan Vân Triệt, toàn bộ chỗ ngồi được báo đầy hết.
Trước khi chính thức bắt đầu bữa tiệc, Đan Vân Triệt có mặt sớm hơn một để cùng những bạn học khác diễn tập.
Hạ Thanh Hồi cầm bài tập và sách từ vựng cũng đã sớm ngồi dưới sân khấu, nhân lúc tiệc còn chưa chính thức bắt đầu tranh thủ học bài một chút.
Trừ cậu ra, dưới sân khấu không một bóng người. Đang còng lưng học từ vựng, điện thoại đột nhiên rung lên hai tiếng.
[A Triệt ca ca]: Kéo khóa áo đồng phục cẩn thận đừng để hở.
Hạ Thanh Hồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Cậu nhìn bốn phía cũng không thấy Đan Vân Triệt đâu.
Làm sao cậu ấy biết mình không kéo khóa áo?
[Đại soái]: Cậu ở đâu vậy, tôi không thấy cậu T^T
[A Triệt ca ca]: Đến hậu trường đi.
Hạ Thanh Hồi đặt vài cuốn sách trên tay lên ghế, cầm điện thoại di động vào hậu trường tìm anh. Kết quả đi lòng vòng cả buổi mà vẫn không thấy người.
"Kỳ quái..." Hạ Thanh Hồi nhịn không được gọi cho cậu.
Cuộc gọi rất nhanh được nối máy.
"Bạn trai của tui cậu đâu rồi, tôi tìm nửa ngày rồi không thấy..."
Đan Vân Triệt đặt điện thoại ở bên tai, từng bước, từng bước tiến gần tới chỗ Hạ Thanh Hồi.
Hạ Thanh Hồi không tìm được anh rất sốt ruột.
"Quay lại."
Vừa xoay người lại, đã bị kéo vào một cái ôm ấm ấp.
Điện thoại không cầm chắc xém chút nữa rơi xuống.
Đan Vân Triệt chậm rãi buông cậu ra.
Hạ Thanh Hồi có chút thẹn thùng nói, "Này, bên kia có người..."
"Tôi không để ý."
Có bao nhiêu người đi nữa cũng sẽ không để ý.
Bộ đồng phục mùa đông quá dày khiến Hạ Thanh Hồi trông giống như một em bé Michelin.(1)
(1.Bé Michelin dùng để chỉ một em bé thừa cân với "tay và chân khớp", giống như hình ảnh "lốp xe Michelin" nổi tiếng)
Hạ Thanh Hồi ngoan ngoãn đội chiếc mũ len màu xanh. Bởi vì thời tiết lạnh nên má cậu hồng hồng, đôi mắt to sáng.
Y hệt một con búp bê sứ xinh đẹp.
Mà lúc Hạ Thanh Hồi cũng đang đánh giá Đan Vân Triệt.
Anh hôm nay mặc một bộ vest màu đen trắng rất sang trọng, càng nổi bật lên dáng người thon dài mà cao ngất.
Hạ Thanh Hồi nở nụ cười rạng rỡ, nghịch ngợm nhéo mặt Đan Vân Triệt, "Không tệ nha, hôm nay thấy giống đàn ông trưởng thành rồi đó, đẹp trai chết mất."
Rạng rỡ như tia nắng ấm giữa trời đông.
Hạ Thanh Hồi cúi đầu xuống, phát hiện Đan Vân Triệt cố ý xắn ống tay áo lên hai vòng để chiếc vòng tay có thể lộ ra rõ ràng. Cậu thấy vậy cũng vội vàng vươn tay vào trong áo đồng phục, khó nhọc lôi ra mặt dây chuyền đá màu trước ngực, "Ha ha nhìn này, tôi cũng luôn đeo nó đây nè!"
"Bạn học Đan, bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu sớm thôi, hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Hai người đồng thời liếc nhìn nhân viên, rồi lại nhìn nhau.
Đan Vân Triệt giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hạ Thanh Hồi, "Đến tiết mục của tôi em không được học bài đâu đấy."
Trước khi đi, Hạ Thanh Hồi giúp anh chỉnh lại cà- vạt, "Tất nhiên rồi! Tôi nhất định sẽ luôn nhìn chằm chằm cậu đó."
Lúc Hạ Thanh trở về chỗ ngồi, hội trường đã chật kín khán giả. Cậu quay lại chỗ ngồi của mình lên, phát hiện Phùng Duệ đang ngồi bên cạnh chỗ ngồi của mình ăn đồ ăn vặt. Cậu đi đến ngồi xuống, vỗ nhẹ lên đầu Phùng Duệ, "Phùng Tử, bên này đâu phải chỗ của lớp mày? Sao lại qua đây ngồi?"
Phùng Duệ, "Huh, tiệc tất niên năm nay đặc biệt được quan tâm thế này, nhưng mà lớp tao vị trí xa quá còn lớp mày thì vừa phải, tao cũng muốn xem đại thần đánh đàn."
Hạ Thanh Hồi không hiểu sao cảm thấy hơi chua, "Nghe thì có nghe, mà chủ yếu là đến xem người đẹp đến mức nào chứ gì."
Phùng Duệ, "Nếu không phải vì xem đại thần thì còn lâu tao mới đi, sắp thi cuối kỳ rồi, tao còn một đống sách chưa đọc đây haizzz."
Hai người dẫn chương trình chậm rãi bước lên sân khấu và bắt đầu phát biểu khai mạc chính thức với mấy câu dạo đầu cũ rích.
Thừa dịp Phùng Duệ không chú ý, Hạ Thanh Hồi mạnh mẽ đè đầu hắn xuống, "Không được nhìn."
Bị Hạ Thanh Hồi nhấn một cái như vậy, mặt Phùng Duệ thiếu chút nữa là cắm hết vào đồ ăn, "Đậu má... Hồi ca mày độc ác quá," Phùng Duệ gấp gáp móc khăn giấy ra lau lau mặt, "Ngài yên tâm, đại thần là của ngài, anh em tốt không nghé người của nhau."
Hạ Thanh Hồi ngơ ngác một chút, "Sao...sao mày biết là của, của tao??"
"Nói nhảm gì dạ, tao biết mày lâu như vậy rồi, mày không nói thì tao không biết à? Hơn nữa đại thần thích mày, là người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Mà tao thì không mù."
"Rõ ràng vậy sao?"
"Tao để ý trước rồi, lúc hai đứa mình ở trong phòng chơi game, cậu ấy gọt táo cho mày là tao đoán được rồi. Tao phát hiện, còn mày quá muộn màng, phản xạ quá chậm."
Cẩn thận ngẫm lại, đúng là như vậy thật. Đan Vân Triệt chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho cậu. Thậm chí là hận không thể để cho toàn bộ thế giới biết.
Phùng Duệ nói tiếp, "Tao nói cho mày biết, mày mà từ chối cậu ấy là tao đánh mày đấy. Đúng là làm người ta mệt tâm mà, hừ!"
"Nhưng, nhưng mà," Hạ Thanh Hồi ngập ngừng nhìn Phùng Duệ, "Tao với cậu ấy đều là nam, mày không..."
"Trời ơi," Phùng Duệ đánh gãy lời cậu, "Hồi ca ơi, đã là thời đại nào rồi, thích chính là thích. Là anh em tốt tao chỉ cần mày thấy hạnh phúc, cần gì phải nói đến là chuyện là nam hay là nữ, thật là..."
"Cảm ơn cái gì chứ, chỉ cần mày cùng đại thần ở bên nhau là được. Nghe thấy không? Cho dù có sinh con cũng không được phép chia tay."
Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Người bạn này của cậu đúng là đáng quý mà. Mặc dù từ trước đến nay Phùng Tử hay đùa giỡn cậu nhưng hắn vẫn luôn ở phía sau giúp cậu, ủng hộ cậu. Bất kể là ngoài sáng hay trong tối.
"Ê Ê Ê Hồi ca mau ngẩng đầu lên, tới lượt đại thần rồi!!"
Ánh đèn sân chiếu xuống, phủ lên chiếc đàn piano màu trắng một viền bạc. Nhiều học sinh đang cúi đầu viết cũng đã đứng thẳng lên nhìn về phía sân khấu.
Đan Vân Triệt mặc bộ âu phục trắng đen ngồi trước đàn piano, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn.
Giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích.
Toàn bộ hội trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, những ngón tay bắt đầu lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc vang lên như đang trêu ghẹo lòng người.
Nhẹ nhàng, êm dịu.
Như tiếng nước chảy róc rách.
Khán giả không ai phát ra âm thanh, họ chỉ muốn lặng lẽ thưởng thức tiếng đàn.
Hạ Thanh Hồi đã từng nghe qua giai điệu của bài hát này, 《The Way I Still Love You》. (Cách mà anh vẫn luôn yêu em. Ụ á nó soft)
Là một ca khúc mà Hạ Thanh Hồi rất thích.
Đan Vân Triệt biểu diễn nó bằng nhịp điệu và phong cách độc đáo của riêng mình. Anh vừa đàn, vừa chậm rãi quay đầu nhìn xuống dưới sân khấu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hạ Thanh Hồi.
Đôi mắt chứa đầy sự vui vẻ.
Anh muốn để Hạ Thanh Hồi biết rõ, bài hát này là anh đàn vì cậu.
Buổi tối.
Hạ Thanh Hồi nằm trên giường. Trong đầu tràn ngập dáng vẻ chơi đàn của Đan Vân Triệt tối nay.
Vừa đẹp lại vừa quyến rũ.
Giai điệu kia quanh quẩn bên tai, không thể nào ngủ được.
Cậu mở điện thoại ra xem thì thấy đã hơn hai giờ sáng, cứ trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được. Bây giờ Đan Vân Triệt chắc đã ngủ rồi phải không? Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cậu, nhưng chắc chắn nó sẽ làm phiền cậu ấy ngủ...
Nhưng cũng không được, hiện tại trong đầu cậu đều là Đan Vân Triệt, làm sao mà ngủ.
Hạ Thanh Hồi xuống giường nhẹ nhàng bò lên cầu thang, vén chăn ra lặng lẽ meo meo chui vào từ phía dưới. Lát sau thì đầu cậu thò ra khỏi mép trên của chăn. Lúc này mặt hai người cách nhau rất gần, cậu nhướng mi nhìn anh.
Vẫn nhắm mắt. May quá... không làm cậu ấy thức giấc.
Vậy thì tốt quá, có thể âm thầm ngủ trong vòng tay của Đan Vân Triệt cả đêm rồi. Trước khi nhắm mắt chuẩn bị ngủ, Hạ Thanh Hồi nhẹ nhàng hôn lên hầu kết của anh một cái.
Bây giờ cậu thỏa mãn rồi, có thể đi ngủ được rồi.
"Hạ Thanh Hồi."
Thân thể Hạ Thanh Hồi run lên, sững sờ ngẩng đầu.
Vừa nãy vô tình đánh thức cậu ấy rồi hả?
Vẫn luôn thức à?
Đan Vân Triệt hơi mở mắt, "Em có biết làm chuyện này rất nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm? Nguy hiểm ở đâu?"
Hạ Thanh Hồi không hiểu Đan Vân Triệt nói tới chuyện gì, "Dù sao thì cũng có cậu ở đây.. nguy hiểm gì tôi cũng không sợ."
"Em sai rồi."
"Hả? Cái gì..."
"Tôi là mối nguy hiểm lớn nhất."
Không đợi Hạ Thanh Hồi kịp phản ứng, Đan Vân Triệt đã cúi đầu mạnh mẽ hôn lên. Nụ hôn này rõ ràng là ngang ngược và thiếu kiên nhẫn hơn trước nhiều.
Trong lúc hôn, áo sơmi trên người cậu bị vén lên, cô tay bị nắm giữ chặt một bên.
Bây giờ cả hai hoàn toàn không có cách nào ngủ được nữa.
Hạ Thanh Hồi cuối cùng đã hiểu nguy hiểm ở đây là gì. Cậu tự mình chui đầu vào rọ. Bất quá, cảm thấy là mình cam tâm tình nguyện.