Đan Vân Triệt bị câu đến mức trong lòng ngứa ngáy, bàn tay dùng sức ấn sau ót của cậu. Trực tiếp dùng môi mình cạy miệng cậu đưa lưỡi vào.
Rõ ràng là bên ngoài trời đông rét lạnh nhưng cơ thể hai người lại cảm thấy nóng bức vô cùng, như thể đang chìm đắm trong hơi thở của nhau.
Nó...giống như bị lửa thiêu đốt.
Hạ Thanh Hồi nâng cằm đáp lại nụ hôn, một bên bắt đầu giải phóng quần áo của Đan Vân Triệt. Thẳng đến khi nhìn thấy xương quai xanh trắng noãn của anh lộ ra.
Vì vậy Hạ Thanh Hồi rời môi, ôm lấy cổ anh sau đó cắn lên một ngụm.
Làn da vốn đang ửng hồng lập tức bị bao phủ thêm một tầng đỏ đậm. Đan Vân Triệt không thể không phát ra một tiếng gầm trầm thấp.Hạ Thanh Hồi lúc này quả thực là đang khiêu khích điểm mấu chốt của anh.
Đan Vân Triệt mạnh mẽ nâng một chân của Hạ Thanh Hồi lên, nghiêng mặt qua cắn lên cổ cậu như một cách trừng phạt.
"Ah..."
Hạ Thanh Hồi bị cắn đến khóe mắt chảy ra vài giọt nước ấm nóng, móng tay nhẹ nhàng cắm vào da thịt rắn chắc trên cánh tay Đan Vân Triệt.
Anh lại đổi thành những cái hôn dịu dàng và tinh tế, giống như đang an ủi bé nai con bị thương.
Do không gian ở giường trên quá nhỏ nên họ không thực hiện bước cuối cùng. Hạ Thanh Hồi thở hồng hộc cuộn tròn trong vòng tay Đan Vân Triệt, không ngừng ngửi ngửi mùi bạc hà thơm ngát trên người anh.
Đan Vân Triệt thì đùa nghịch mái tóc bù xù của cậu, thấp giọng thông báo, "Phần còn lại, đợi cuối kỳ thi xong làm tiếp."
Sống lưng Hạ Thanh Hồi lạnh ngắt.
*
Thời gian chuẩn bị căng thẳng cuối cùng cũng qua đi, kỳ thi toàn thành phố cũng đang diễn ra đúng như dự kiến, kéo theo đó là một trận tuyết rơi dày đặc.
Trước mỗi buổi thi, đài phát thanh của trường bắt đầu thông báo các biện pháp phòng ngừa, "Các em học sinh, sắp tới thành phố của chúng ta sẽ tiếp tục đón một trận tuyết lớn nữa. Các em hãy thực hiện đầy đủ các biện pháp bảo hộ và mặc quần áo đủ ấm. Yêu cầu các học sinh khi đi thi phải đến đúng giờ, tuân thủ đúng quy định của nhà trường, hành vi gian lận một khi bị phát hiện sẽ nghiêm túc xử phạt...."
Dựa vào kết quả thi tháng lần 2, Hạ Thanh Hồi và Đan Vân Triệt thi chung một phòng. Hai người vừa đúng người trước người sau.
Vị trí đầu tiên lần này thuộc về Đường Bân, cậu ta kiêu ngạo đến mức còn tưởng rằng Đan Vân Triệt lần này không thể trụ nổi, ngã ngựa rồi. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Thanh Hồi thì vẻ mặt lại hoảng hốt. Còn nghĩ là mình nhìn lầm.
Hạ Thanh Hồi vậy mà có thể vào phòng đầu tiên?
Thật sự là không có sự nhầm lẫn gì à?
Hai người cùng nhau đến phòng thi từ rất sớm để giúp Hạ Thanh Hồi tìm phòng thi với chỗ ngồi. Về sau bạn học vào càng nhiều, lực chú ý của mọi người đều bị hai người bọn họ thu hút.
"Trời ơi, tui nằm mơ cũng không nghĩ tới trừ lần khai giảng ra, hai người họ còn có thể ngồi chung một phòng đó."
"Đúng đấy, càng khó tin hơn là hai người đó học chung lớp."
"Đừng ở đó nhìn người ta nữa, thật là. Kết quả thi cuối kỳ lần nào được dùng đánh giá tổng hợp đấy, tranh thủ coi lại bài đi."
Nghe các bạn học nhắc nhở Hạ Thanh Hồi mới nhớ lại. Trước khi tới trường thi, Đan Vân Triệt đã chính thức thảo luận về việc đánh giá toàn diện lần này với cậu. Đối với những trường trung học bình thường như Tứ Trung, các trường cao đẳng và đại học "985" hay các trường đại học hàng đầu khác đều cần học sinh có thành tích nằm trong Top 10. Bởi vì gần như 90% trường đại học tại thành phố S sẽ ưu tiên dành chỗ cho Bác Anh.
Nhờ có Đan Vân Triệt dạy kèm trong suốt thời gian này và sự điên cuồng giải đề của cậu, hiện tại trình độ của cậu đã tăng lên một cách rõ ràng, ho dù là tốc độ làm bài hay tỉ lệ chính xác.
Một ngày trước khi vào phòng thi, Đan Vân Triệt cũng đã đưa ra dự đoán sơ bộ về thứ hạng lần này. Theo sự thay đổi độ khó của bài thi, có lẽ kết quả dự đoán sẽ không dao động nhiều.
Mỗi một bài thi trước khi làm xong, Đan Vân Triệt đều ngồi lại quan sát trạng thái của cậu và yên lặng ghi nhớ.
Lúc hành văn không hề ngừng lại chút nào, vẫn luôn một mực viết viết viết cho đến khi nộp bài.
Còn khi làm bài môn toán thì thuận lợi như nước chảy mây trôi, gần như không có vướng mắc gì lớn và hoàn thành câu hỏi cuối cùng một cách suôn sẻ. Chắc hẳn là kết quả thi lần này khá tốt.
Lúc làm bài tiếng Anh thì có gãi bức tai hai lần, hẳn là do lúc làm phần D tốn khá nhiều thời gian đọc bài nên phần viết có hơi vội.
Tới các môn khoa học, môn Lý thì không có gì để nói, chỉ có môn Hóa thì gặp một ít vấn đề. Nhưng xem ra không phải là vấn đề gì quá lớn.
Sau khi phân tích toàn bộ tình huống, Đan Vân Triệt càng kiên định hơn với dự đoán ban đầu của mình.
Sau kỳ thi cuối kỳ, các khối lớp thông báo với học sinh nội trú rằng có thể thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà. Hạ Thanh Hồi ngồi chồm hổm trên mặt đất gom hành lý, còn Đan Vân Triệt thì ngồi trên ghế nhìn cậu, "Nghỉ đông có kế hoạch gì không?"
Hạ Thanh Hồi dự định quay về ngôi nhà cũ rồi ở một mình như những ngày nghỉ lễ trước. Tóm lại là cậu không thể nào đi tới nhà mới của Hứa Lị Bình, vậy thì chỉ còn nơi đó cho cậu dung thân mà thôi.
"Về Hâm Nhuận hoa viên."
Đan Vân Triệt nghiền ngẫm một lát, hình như là tiểu khu mà hồi lễ Quốc Khánh anh tới đón cậu đây mà, "Em ở một mình à?"
"Cũng không phải," Hạ Thanh Hồi gấp từng bộ quần áo mùa hè lại cho vào vali, "Dù sao tui cũng quen ở một mình rồi, tới nghỉ lễ tui đều như vậy."
Đan Vân Triệt cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu, "Em nghĩ tôi sẽ để em ở một mình à?"
Động tác của Hạ Thanh Hồi đột nhiên ngừng lại. Cậu ấy nói vậy là có ý gì?
"Cậu...định làm gì đấy?"
"Tôi đi với em."
Hạ Thanh Hồi mở to đôi mắt Kazilan* của cậu.
(*. Câu nói này bắt nguồn từ quảng cáo "Kazilan có đôi mắt to" của Thái Y Lâm. Meme này đã khơi dậy thương hiệu Kazilan, và sau đó những người da đen tự nhiên bắt đầu áp dụng nó, chẳng hạn như làm mù đôi mắt Kazilan của tôi.)
Thật sự là nhà ở tiểu khu Hâm Nhuận chỉ có một mình cậu ở, sẽ không có người khác, "Vậy cậu không định về nhà à? Lúc đó chú dì nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa..."
"Ba mẹ bên kia tôi sẽ giải quyết," Đan Vân Triệt đánh gãy lời cậu, đuôi lông mày giương nhẹ, "Đừng quên đêm đó tôi đã nói những gì."
Đem những chuyện còn lại ra làm cho xong.
Đúng vậy, chuyện đêm hôm đó rõ ràng là Đan Vân Triệt phải đang cùng cậu thương lượng. Thuần túy chỉ là thông báo, thông báo cho cậu mà thôi.
Hạ Thanh Hồi tức giận ném quần áo trong tay, mặt đỏ bừng, "Trong đầu cậu ngoài chuyện đó ra là không còn cái khác nữa đúng không?!"
"Nếu em biết trong đầu tôi có gì, chỉ sợ em sẽ ngất xĩu mất."
"..."
Thôi, tốt nhất là giả vờ như không biết.
Hạ Thanh Hồi trong đầu buồn bực thu xếp đồ đạc, không có ý định nói chuyện với cái đồ biến thái này. Nhưng Đan Vân Triệt lại nhấn mạnh thêm giọng điệu của mình, "Đêm nay cho tôi."
Hạ Thanh Hồi tức giận ném thẳng chiếc áo sơ mi ngắn tay vào mặt anh. Kết quả bị anh rất dễ dàng được, vùi mặt vào đó ngửi ngửi rồi cười nói, "Quần áo của em hình như có mùi của tôi."
...Lời này còn có thể nói được à?!
Quả thật là không biết xấu hổ vô liêm sỉ.
Phi! Hạ lưu!
... Nhưng có thể làm gì ngoài việc nghe theo chứ?!
Chạng vạng tối, bên ngoài tuyết vẫn rơi dày đặc thế nên quấn mình như những đứa trẻ Michelin đi trên phố Tùng Vu, chỉ có một ngón tay út thò ra móc vào nhau.
Tuyết rơi nhiều bao trùm lấy đường đi nhỏ hẹp. Cho dù là ban đêm, trên đường cũng là một mảnh sáng ngời. Bông tuyết rơi trên mặt rất nhanh hóa thành nước băng chảy xuống. Mùa đông ở thành phố S... hình như đã lâu rồi không lạnh như vậy nữa.
Trận tuyết lớn như vậy, mấy năm rồi mới có lại.
Lần đầu nắm tay, lần đầu ôm, lần đầu hôn môi, lần đầu...
Và lần đầu tiên cùng nhau nhìn tuyết rơi.
Dường như tất cả đều liên quan đến người trước mặt này. Cậu từng cho là mình sẽ sống trong bùn lầy và cô độc đến hết một đời. Có Đan Vân Triệt, mọi chuyện thảy không còn giống trước đây nữa.
Chính anh đã kéo cuộc đời cậu về đúng quỹ đạo, trao cho cậu thứ tình yêu xa vời mà cậu chưa bao giờ có thể nghĩ tới. Mặc kệ thế nào đi nữa, cũng muốn đem toàn bộ sức lực của mình tiến lên.
Dù có thể sẽ không có được, nhưng vẫn muốn từng chút từng chút bước đến gần anh hơn.
Lúc tới công tiểu khu Hâm Nhuận, sắc trời đã tối muộn. Hạ Thanh Hồi thân thuộc gọi tên nhân viên bảo vệ đang ngủ, "Chú ơi, mở cửa cho cháu với!"
Chú bảo vệ bị kêu giật mình làm rơi cái mũ trên đầu xuống, nhìn kỹ một hồi mới nhận ra Hạ Thanh Hồi, "Ôi!!!, dẫn bạn về à?"
Cậu và Đan Vân Triệt liếc nhau một cái, gật đầu.
Là... Bạn trai.
Hoa viên Hâm Nhuận là một khu chung cư cũ, đèn ở hai bên đường rất lờ mờ, lóe lên lóe xuống làm người ta hoa hết cả mắt. Hạ Thanh Hồi thật vất vả dựa vào thói quen mới có thể mò tới cửa ra vào.
Ngưỡng cửa của tòa nhà quá thấp thêm ánh sáng quá mờ nên Đan Vân Triệt không cẩn thận bị đụng phải, Hạ Thanh Hồi phát hiện anh đứng mãi không chịu đi, mới quay đầu lại xem có chuyện gì thì thấy anh bị đụng đầu rồi, vì vậy vừa đi qua xoa trán cho anh một bên cười, "PHỤT ha ha ha, tui bảo cậu cúi đầu đi rồi mà, nhà bên đây cửa đều thấp như vậy đấy, đồ ngốc."
Vậy mà còn có thể vừa xoa đầu vừa nói người ta ngốc.
Đan Vân Triệt không nói gì. Không gấp, cơn tức này bây giờ có thể nhịn xuống được.
Vì có tuyết nên hành lang rất lạnh và cầu thang trở nên cực kỳ trơn trượt, ngón tay út của hai người vẫn móc chặt vào nhau. Trải qua quãng đường khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng tới cửa nhà rồi, Hạ Thanh Hồi móc ra chìa khóa mở cửa, cùng Đan Vân Triệt đi vào.
Sau đó đèn còn chưa kịp đã bị Đan Vân Triệt đặt ở trên tường bắt đầu hôn. Bàn chân gần như lơ lửng trong không khí.
"Mẹ kiếp... cậu..."
Chờ người ta mở đèn đã chứ.
Mấy tầng quần áo dày cộm rất nhanh được cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng, "Này! Ít nhất...cũng phải để tui đi tắm trước chứ!"
Quần áo trên người Đan Vân Triệt cũng chỉ còn một bộ quần áo mỏng, lại ôm Hạ Thanh Hồi bế lên, "Không có thời gian rảnh."
Trong phòng khách tối tăm như vậy, anh hoàn toàn dựa vào trực giác của mình để tìm ra vị trí phòng ngủ.
Vị trí giường ngủ.
Giường ở nhà Hạ Thanh Hồi nằm thật sự không thoải mái lắm.
Không mềm chút nào.
Nhưng ít ra so với giường trong ký túc xá thì lớn hơn một chút.
"Em ổn không?"
"... Còn tốt."
"Sao mặt nóng vậy?"
Hạ Thanh Hồi lại bắt đầu muốn đánh người rồi đó.
Con mẹ nó tại sao cậu ấy lại hỏi vậy?? Đã biết rồi còn cố ý hỏi!!!
"Này!! Cậu có thể ngừng hỏi những câu hỏi phá hỏng bầu không khí hết câu này đến câu khác được không!!!"
"Được, vậy tôi không hỏi nữa."
Vào ban đêm tuyết rơi nhiều hơn, dày đến mức có thể che phủ hoàn toàn cửa sổ. Mà trong phòng, vẫn nóng bừng mặc dù trời đang rất lạnh.
Hứa Lị Bình sau khi nhận được tin nhắn của trường mới biết Hạ Thanh Hồi được nghỉ đông, vì vậy ngày hôm sau dàn xếp ổn thỏa cho con gái xong, lập tức nghĩ tới việc đến tiểu khu Hâm Nhuận tìm cậu. Cô cẩn thận bước qua lớp tuyết dày trên đường, bám chặt vào thang cuốn cuối cùng cũng đến được cửa nhà.
"Gần 10h rồi, Tiểu Hồi chắc vẫn chưa dậy..."
Cô nhẹ nhàng gõ cửa trước.
Không có phản hồi.
"Kỳ vậy nhỉ, lẽ ra hôm qua đã về rồi mà, hay là đi ra ngoài rồi nhỉ?"
Cô do dự một chút, bắt đầu lớn tiếng mà gõ cửa.
Đan Vân Triệt lần đầu tiên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Anh cúi đầu nhìn Hạ Thanh Hồi bên cạnh. Ngày hôm qua bị giày vò đến tận khuya, có lẽ là đang rất mệt mỏi.
Đan Vân Triệt nghĩ muốn để cậu ngủ thêm một lát, cho nên mơ mơ màng màng bước xuống giường, một bên bẻ bẻ cổ vừa đi đến phòng khách. Con mắt nửa khép nửa mở, đầu óc cũng không hoàn toàn tỉnh táo.
Người bên ngoài vẫn đang gõ cửa. Đan Vân Triệt không suy nghĩ nhiều, vô thức mở cửa, "Tiểu..."
Hứa Lị Bình ững người khi nhìn chàng trai bán khỏa thân đang đứng trước mặt mình. Cô vội vàng quay đầu sang một bên, lúng túng nói, "Không, không, thật xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm chỗ..."
Vì vậy Đan Vân Triệt đóng cửa lại với đôi mắt trống rỗng. Hứa Lị Bình ngẩng đầu lên đọc số nhà nhiều lần đến mức gần như sắp nghi nhân sinh rồi, "Không đúng, trước kia mình với Tiểu Hồi ở đây lâu như vậy, tuyệt đối không thể nhầm được..." Khẳng định là nhà này mà.
Ngay cả dòng chữ "Phúc" rách nát trên cửa cũng không hề thay đổi. Cái này càng làm cho Hứa Lị Bình thêm nghi ngờ. Chẳng lẽ trong nhà có trộm hả??
Cô gõ cửa một lần nữa, đứng ở bên ngoài hô to, "Tiểu Hồi? Tiểu Hồi con có ở bên trong không? Mẹ đến rồi, ra mở cửa cho mẹ đi."
Đan Vân Triệt vừa mới quay người đi, nghe thấy tiếng gõ cửa lại vòng trở về giúp cô mở cửa. Hạ Thanh Hồi đang ngủ, mơ hồ nghe thấy được giọng nói của mẹ liền vén chăn lên, mặc quần đi về phía cửa.
Bước ra thì cậu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mẹ, cùng với Đan Vân Triệt đứng tại trước mặt bà, hình như còn đang trong trạng thái gắt ngủ.
Ngay lập tức, mở mắt, tỉnh táo.
Hạ Thanh Hồi chạy lên trước, suýt chút nữa trượt chân đâm vào người Đan Vân Triệt, "Mẹ... Mẹ?? Sao lại tới đây?"
Hứa Lị Bình nhìn hai người từ trên xuống dưới, đều chỉ mặc một cái quần cộc. Cô lại nhìn vào phòng khách——— Sàn nhà ngổn ngang quần áo, giày, tách trà và khăn giấy.
Người không biết còn tưởng rằng trong nhà trộm đây này, "Tiểu Hồi... nhà chúng ta...đang xảy ra chuyện gì vậy??"