Chẳng mấy chốc má mì đã dẫn một cô gái ở phòng khác tới, bảo họ nói chuyện trước, bà ta sẽ nhờ người biết vẽ để chuẩn bị sẵn.
Người bên cạnh tên là Mỹ Lâm, cười xua tay: “Không cần miêu tả đâu, lúc trước tôi không biết anh ta là ai, nhưng giờ biết rồi, chẳng phải chính là thám tử Hạ Lạc của chúng ta đấy sao.”Đới Duy nhìn Lộ Hy, hơi kích động: “Cô Lộ, cô giữ tôi lại đi! Sau này tôi sẽ làm việc cho cô, tôi đã làm cấp dưới của ngài Kim lâu thế rồi, vẫn làm được chút việc mà!”Đới Duy thấy cô thì có chút kích động, cúi đầu: “Cô Lộ, lần này may mà có cô cứu tôi.”
Lộ Hy sửng sốt, không ngờ ở phòng kia cũng là người quen.Mỹ Lâm cười đắc ý: “Anh ta trả hết số tiền đó thì e là phải ăn bánh bao với dưa muối nửa tháng rồi.”
Mỹ Lâm che miệng cười: “Lúc đó tôi còn nghĩ tên ai mà kỳ lạ như thế, hóa ra là dùng tên giả. Cô nhìn anh ta đi, trông giả vờ nghiêm túc thế thôi mà lại là thám tử của cảnh sát đấy? Lại còn dùng tên giả nữa.”Má mì lắc đầu: “Cô gái ở chỗ chúng tôi đều phải ăn mặc chỉnh tề trước khi tiếp khách, con nhóc Tiêu Tương khó tính nhất, không thể nào mang một đôi giày đã bị dính rượu để ra ngoài gặp khách được.”Lộ Hy khẽ gật đầu, thở phào: “Lúc nãy dọa tôi sợ chết mất, anh Đới Duy à, vì anh giúp tôi nên ngài Kim mới tức giận tới thế à?”
Lộ Hy cũng cười theo, hỏi: “Hôm qua anh ta có ra khỏi phòng không?”Cả ngày nay chạy tới chạy lui mệt chết đi được, Lộ Hy ăn tối xong liền nghỉ ngơi một chút.Lộ Hy hiếu kỳ: “Là rượu gì?”
Mỹ Lâm thở dài: “Sao tôi biết được chứ, nhắc tới hôm qua là tôi lại tức!”Cô rất muốn hỏi hoạt động của anh ta tối qua, nhưng nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không nên đánh cỏ động rắn, dù sao giờ cô cũng chưa có bằng chứng gì.Đới Duy gượng cười: “Nói thật thì tới giờ tôi cũng không hiểu rốt cuộc anh ta bị gì nữa. Anh ta bảo tôi tự nghĩ lý do, sau đó giải thích cho cô nghe, nói là tôi sẽ đoán đúng thôi, ai biết được thực chất tôi có đoán được hay không chứ.”
Lộ Hy nhìn cô ta đầy kỳ lạ: “Sao vậy?”Lộ Hy cười: “Anh cũng cường tráng lắm.”Ban công ở tầng 2, suốt buổi tối cửa viện Di Hồng đều tấp nập người ra vào, nếu có người từ ngoài bò lên tầng 2 chắc hẳn cũng rất ít người thấy.
Mỹ Lâm tức giận “hừ” một tiếng: “Hôm qua anh ta uống say lắm, mượn rượu làm càn, thật sự đuổi tôi ra khỏi phòng đấy! Tôi chưa bao giờ tủi thân như thế hết! Không biết tốt xấu mà!”Má mì đánh cô ta một cái rồi cười gượng với Lộ Hy, quay đầu hung hăng dạy dỗ Đào Kiều: “Mồ hôi của những cô gái quán chúng ta đều là hương thơm cả! Cô nói bậy cái gì đó! Mau lên đi!”
Lộ Hy ngẩn người ra: “Nói vậy là cô ra ngoài rồi không quay lại nữa à?”Má mì suy nghĩ một chốc: “Chắc là từng có rồi, hình như không chỉ 1 lần nữa. Nhưng anh ta không phải cực thích Tiêu Tương gì, chỉ là ngẫu nhiên gọi thôi.”Má mì sửng sốt, Lộ Hy giơ lên ngửi, cau mày: “Hình như là mùi rượu, nhưng mùi rất nhạt.”
Mỹ Lâm bĩu môi: “Anh ta đã say tới vậy rồi thì tôi còn vào trong làm gì nữa! Dù thế nào tôi cũng cóc vào đâu!”Mỹ Lâm bĩu môi: “Không phải là tôi không muốn nói, chỉ là… Haizz, nói chuyện với bà Lộ như thế tôi lại hơi ngại.”Cô vẫn suy nghĩ về tài liệu của Cục cảnh sát trong tay Chúc Tinh Dạ, không biết A Phúc có giúp cô được không nữa.
Má mì cười xấu hổ: “Chúng tôi vẫn có cách để xử lý kiểu khách như anh ta, đã dám tới chỗ này làm càn thì chúng tôi sẽ nhân lúc anh ta say mà phục vụ rượu ngọt đồ ngon, không cho anh ta gọi những cô gái mới, hôm sau tới lúc trả tiền là đẹp mặt ngay.”Lộ Hy nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, cửa phòng Chúc Tinh Dạ có bọn A Phúc canh giữ, nếu ra vào thì chỉ có đường ban công.
Lộ Hy nhìn sổ sách một chút: “Chẳng trách 1 thám tử như anh ta mà lại tiêu nhiều tiền hơn cả Đới Duy nữa.”
Mỹ Lâm cười đắc ý: “Anh ta trả hết số tiền đó thì e là phải ăn bánh bao với dưa muối nửa tháng rồi.”Đào Kiều miễn cưỡng bĩu môi: “Cái này sao mà ngửi được gì chứ? Tôi chỉ ngửi thấy mùi hôi chân của Tiêu Tương thôi!”“Nhưng thế này cũng tốt, thật không dám giấu, đi theo ngài Kim tôi cảm thấy như đầu mình đang treo trên thắt lưng vậy. Có đôi khi chẳng hiểu sao lại chọc anh ta tức giận, sau đó thì không thấy người đâu nữa.”
Lộ Hy chống cằm, có chút buồn bực: “Nếu vậy thì cả hai đều không có bằng chứng ngoại phạm à, chậc, khó nhỉ.”Lộ Hy suy đoán: “Có khi nào ai đó đã làm đổ rượu ngoài hành lang, tình cờ văng trúng giày của cô ta không?”
Mỹ Lâm nhìn thoáng qua má mì, có gì đó muốn nói.Giờ khả nghi nhất là Hạ Lạc và Đới Duy ở phòng sát vách với Chúc Tinh Dạ tối qua, đúng lúc là cả hai đều không có bằng chứng ngoại phạm.Lộ Hy chống cằm, có chút buồn bực: “Nếu vậy thì cả hai đều không có bằng chứng ngoại phạm à, chậc, khó nhỉ.”
Má mì trừng cô ta: “Cô không nghe ngài Kim vừa nói gì à? Bảo chúng ta ngoan ngoãn hỗ trợ đấy, cô muốn nói gì thì cứ nói đi.”Lộ Hy nhớ quan hệ giữa mình và anh không tốt nên giả vờ không vui, “hừ” một tiếng: “Cứ để anh ta đọc đi, để anh ta xem có tìm ra được manh mối gì không.”Lộ Hy nhìn cô ta đầy kỳ lạ: “Sao vậy?”
Mỹ Lâm bĩu môi: “Không phải là tôi không muốn nói, chỉ là… Haizz, nói chuyện với bà Lộ như thế tôi lại hơi ngại.”Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ treo mình trước cửa cửa sổ, ánh mắt hết sức phức tạp.
“Thám tử Hạ Lạc này không phải tới lần đầu đâu, anh ta á, nghe nói có sở thích đặc biệt đấy. Anh ta thích bóng đè*! Lúc nào cũng phải bịt mắt lại, có đôi khi còn cho người ta uống thuốc nữa!”Lộ Hy hỏi tiếp: “Anh ta có tìm Tiêu Tương không?”
Nói vậy, có lẽ hắn không cố ý đuổi cô ta ra ngoài.Má mì gật đầu: “Người tới chỗ chúng tôi thì ít nhiều cũng có tí mặt mũi, không ai lại gọi loại rượu rẻ nhất cả, 1 ngày bán không được bao nhiêu Lộ Bạch đâu.”“Thám tử Hạ Lạc này không phải tới lần đầu đâu, anh ta á, nghe nói có sở thích đặc biệt đấy. Anh ta thích bóng đè*! Lúc nào cũng phải bịt mắt lại, có đôi khi còn cho người ta uống thuốc nữa!”(*) Bóng đè, ma đè, hay là chứng liệt do ngủ (sleep paralysis) xảy ra ngay trước khi ngủ hay ngay khi thức giấc, người bệnh cảm thấy bị liệt toàn thân, tỉnh táo mà không thể cử động được chân tay, giống như mình bị ma quỷ đè vậy.“Cậu chủ dặn tôi đi theo ngài, muốn quan sát nhất cử nhất động của ngài.”
Lộ Hy nhíu mày: “Uống thuốc?”A Phúc thấp giọng nói: “Ngài đừng tức giận, tôi sẽ đi lấy báo cáo của Cục cảnh sát cho ngài. Cậu nhà ta không phải người xấu, so với đám bên ngoài tốt hơn rất nhiều, chỉ là cậu ấy hay giận dỗi ngài mà thôi.”
Mỹ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, thuốc ngủ ấy, ngủ rồi anh ta mới làm.”
Sắc mặt Lộ Hy có hơi cổ quái: “Lúc nào cũng thế à?”
Mỹ Lâm gật đầu rất mạnh: “Đúng thế! Hơn nữa anh ta không kén chọn, ai cũng được, cứ hễ cô gái nào rảnh thì anh ta gọi người đó!”A Phúc cười hì hì, cẩn thận nhìn Lộ Hy: “Bà chủ, ngài có giận cậu không ạ?”
Nếu thế thì dù tối đó trong phòng Hạ Lạc có người thì cũng e là không có bằng chứng ngoại phạm. Nghĩ kỹ lại, dù sao hắn cũng không có bằng chứng ngoại phạm, nếu thực sự là hắn làm thì cũng chẳng cần phải đuổi Mỹ Lâm ra ngoài làm gì.Má mì giải thích: “Tiêu Tương không có đi ra ngoài, đôi giày này chỉ đi trong quán mà thôi, sạch nên họ không lấy.”
Nói vậy, có lẽ hắn không cố ý đuổi cô ta ra ngoài.A Phúc cẩn thận nhìn sắc mặt cô: “Nhưng… bị cậu chủ lấy trước rồi ạ.”
Lộ Hy hỏi tiếp: “Anh ta có tìm Tiêu Tương không?”Lộ Hy lại nhắm mắt, lắc đầu: “Không sao, tôi tự đi đòi anh ta. Yên tâm đi, tôi đã đồng ý là chăm sóc anh ta rồi, dù tức vẫn phải quan tâm thôi.”Lộ Hy trợn mắt: “Anh đừng tài lanh nữa có được không? Tôi đã nghĩ là lúc ăn cơm sẽ dùng giọng điệu gợi đòn để ra hiệu cho anh rồi, nghĩ xong cả cốt truyện rồi đấy!”
Mỹ Lâm nói khẽ: “Sao tôi biết chứ, bản thân tôi còn không nhớ nổi thì sao nhớ thay cô ta được.”Không bao lâu sau đã nghe tiếng má Ngô gọi ngoài cửa, hình như Chúc Tinh Dạ lại ra ngoài lêu lổng rồi, Lộ Hy kiềm chế sự tò mò không biết anh ra ngoài làm gì.Căn phòng Tiêu Tương bị giết vẫn y nguyên, nhưng thi thể đã được đem về Cục cảnh sát để điều tra, chẳng biết Hạ Lạc có tra ra gì không mà chẳng truyền tí tin tức nào lại hết.Đào Kiều lẩm bẩm “Tôi có phải mũi chó đâu” nhưng vẫn miễn cưỡng ngửi, nhíu mày: “Đây hình như là… Lộ Bạch.”
Má mì suy nghĩ một chốc: “Chắc là từng có rồi, hình như không chỉ 1 lần nữa. Nhưng anh ta không phải cực thích Tiêu Tương gì, chỉ là ngẫu nhiên gọi thôi.”Nếu thế thì dù tối đó trong phòng Hạ Lạc có người thì cũng e là không có bằng chứng ngoại phạm. Nghĩ kỹ lại, dù sao hắn cũng không có bằng chứng ngoại phạm, nếu thực sự là hắn làm thì cũng chẳng cần phải đuổi Mỹ Lâm ra ngoài làm gì.
Lộ Hy nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, cửa phòng Chúc Tinh Dạ có bọn A Phúc canh giữ, nếu ra vào thì chỉ có đường ban công.Mỹ Lâm che miệng cười: “Lúc đó tôi còn nghĩ tên ai mà kỳ lạ như thế, hóa ra là dùng tên giả. Cô nhìn anh ta đi, trông giả vờ nghiêm túc thế thôi mà lại là thám tử của cảnh sát đấy? Lại còn dùng tên giả nữa.”Lộ Hy trấn an anh ta: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, an tâm mà dưỡng thương.”
Ban công ở tầng 2, suốt buổi tối cửa viện Di Hồng đều tấp nập người ra vào, nếu có người từ ngoài bò lên tầng 2 chắc hẳn cũng rất ít người thấy.
Giờ khả nghi nhất là Hạ Lạc và Đới Duy ở phòng sát vách với Chúc Tinh Dạ tối qua, đúng lúc là cả hai đều không có bằng chứng ngoại phạm.Hiện tại chưa đủ manh mối, Lộ Hy đứng dậy: “Tới hiện trường xem lại tí đi.”
Hiện tại chưa đủ manh mối, Lộ Hy đứng dậy: “Tới hiện trường xem lại tí đi.”Bác sĩ: “Vết thương ở chân tuy lớn hơn ở chỗ khác nhưng không bị tổn thương tới gân cốt, cứ để yên là được rồi.”Lộ Hy ngồi trước giường thở dài: “Chuyện này có gì kỳ lạ đây?”
Căn phòng Tiêu Tương bị giết vẫn y nguyên, nhưng thi thể đã được đem về Cục cảnh sát để điều tra, chẳng biết Hạ Lạc có tra ra gì không mà chẳng truyền tí tin tức nào lại hết.
Má mì nhìn cô: “Người của Cục cảnh sát đã tới đây rồi, những thứ có thể đem đi đều đã lấy hết, ngài nghĩ còn gì bỏ sót lại nữa ư?”Người bên cạnh tên là Mỹ Lâm, cười xua tay: “Không cần miêu tả đâu, lúc trước tôi không biết anh ta là ai, nhưng giờ biết rồi, chẳng phải chính là thám tử Hạ Lạc của chúng ta đấy sao.”
“Chưa chắc.” Lộ Hy không phủ nhận, “Lúc không có linh cảm thì cứ tới hiện trường dạo thôi, biết đâu có thu hoạch mới.”
Lộ Hy để ý tới đôi giày cao gót của Tiêu Tương bên cạnh giường: “Họ không lấy thứ này đi à?”A Phúc vâng.
Má mì giải thích: “Tiêu Tương không có đi ra ngoài, đôi giày này chỉ đi trong quán mà thôi, sạch nên họ không lấy.”Lộ Hy giả vờ ân cần hỏi han: “Chân thì sao? Tôi thấy hình như chân của anh ta rất đau…”
Lộ Hy cầm giày lên xem, đúng là đế giày rất sạch, cô sờ vào mặt giày một chút rồi nhíu mày: “Sao dính vậy?”Về đến nhà, Lộ Hy đi thăm Đới Duy trước, A Phúc rất nhanh nhẹn, lúc Lộ Hy tới đã có bác sĩ tư đang điều trị cho anh ta.
Má mì sửng sốt, Lộ Hy giơ lên ngửi, cau mày: “Hình như là mùi rượu, nhưng mùi rất nhạt.”(*) Bóng đè, ma đè, hay là chứng liệt do ngủ (sleep paralysis) xảy ra ngay trước khi ngủ hay ngay khi thức giấc, người bệnh cảm thấy bị liệt toàn thân, tỉnh táo mà không thể cử động được chân tay, giống như mình bị ma quỷ đè vậy.
Má mì đảo mắt: “Ngài đợi một chút, tôi gọi Đào Kiều tới thử, cô ta là người rành nếm rượu.”
Đào Kiều vừa nghe gọi mình tới để nếm rượu liền vui vẻ đi tới, lúc má mì giơ một chiếc giày ra trước mặt, cô ta choáng váng: “Hả? Nếm rượu bằng cái này á?”
Má mì trừng cô ta: “Bảo cô ngửi thử xem trên này là rượu gì!”Lộ Hy cầm giày lên xem, đúng là đế giày rất sạch, cô sờ vào mặt giày một chút rồi nhíu mày: “Sao dính vậy?”
Đào Kiều miễn cưỡng bĩu môi: “Cái này sao mà ngửi được gì chứ? Tôi chỉ ngửi thấy mùi hôi chân của Tiêu Tương thôi!”“Chưa chắc.” Lộ Hy không phủ nhận, “Lúc không có linh cảm thì cứ tới hiện trường dạo thôi, biết đâu có thu hoạch mới.”
Má mì đánh cô ta một cái rồi cười gượng với Lộ Hy, quay đầu hung hăng dạy dỗ Đào Kiều: “Mồ hôi của những cô gái quán chúng ta đều là hương thơm cả! Cô nói bậy cái gì đó! Mau lên đi!”Lộ Hy ngẩn người: “Chuyên nghiệp vậy, còn gửi báo cáo tới nữa.”Lộ Hy nhìn sổ sách một chút: “Chẳng trách 1 thám tử như anh ta mà lại tiêu nhiều tiền hơn cả Đới Duy nữa.”
Đào Kiều lẩm bẩm “Tôi có phải mũi chó đâu” nhưng vẫn miễn cưỡng ngửi, nhíu mày: “Đây hình như là… Lộ Bạch.”Lộ Hy cười: “Không cần khách sáo, vết thương của anh có nặng lắm không?”Cô nhắm mắt lại, hỏi A Phúc: “Đã đưa Đới Duy về rồi à?”
Má mì cảm thấy vi diệu: “Lộ Bạch ư…”Má mì cười xấu hổ: “Chúng tôi vẫn có cách để xử lý kiểu khách như anh ta, đã dám tới chỗ này làm càn thì chúng tôi sẽ nhân lúc anh ta say mà phục vụ rượu ngọt đồ ngon, không cho anh ta gọi những cô gái mới, hôm sau tới lúc trả tiền là đẹp mặt ngay.”
Lộ Hy hiếu kỳ: “Là rượu gì?”Bác sĩ: “Dù có nhiều vết thương nhỏ nhưng không lớn lắm, chủ yếu là do chảy nhiều máu khiến cơ thể suy yếu, còn lại đều là vết thương ngoài da thôi.”
Má mì thấy hơi kỳ lạ: “Lộ Bạch là loại rượu rẻ nhất ở chỗ chúng tôi, đám cậu Chúc chắc chắn sẽ không uống loại này, sao trên giày của Tiêu Tương lại dính Lộ Bạch chứ?”Lộ Hy sửng sốt, không ngờ ở phòng kia cũng là người quen.
Lộ Hy hỏi: “Vậy hôm qua Tiêu Tương còn đi qua phòng khác không?”Mỹ Lâm nói khẽ: “Sao tôi biết chứ, bản thân tôi còn không nhớ nổi thì sao nhớ thay cô ta được.”
Má mì lắc đầu: “Cô gái ở chỗ chúng tôi đều phải ăn mặc chỉnh tề trước khi tiếp khách, con nhóc Tiêu Tương khó tính nhất, không thể nào mang một đôi giày đã bị dính rượu để ra ngoài gặp khách được.”Má mì tiễn cô ra tới cửa viện Di Hồng: “Ngài đi thong thả ạ, mấy ngày nay quán chúng tôi không mở cửa đâu, hiện trường cũng sẽ giữ nguyên, nếu ngài có việc cứ tùy ý tới, chúng tôi luôn chờ.”
Lộ Hy suy đoán: “Có khi nào ai đó đã làm đổ rượu ngoài hành lang, tình cờ văng trúng giày của cô ta không?”Ngoài miệng thì đồng ý vậy thôi nhưng Lộ Hy lại thầm nghĩ, đợi tới khi anh lành thương thì chắc tôi đã rời khỏi vụ án này lâu rồi.
Đào Kiều chen vào: “Vậy mà cô ta không phát cáu à! Với cái tính của cô ta, đừng nói là đổ rượu vào giày, dù cô có bất cẩn đụng cô ta một chút thì cô ta cũng sẽ tỏ ra như chịu hết tủi thân trên đời, không tùy tiện buông tha đâu!”Lộ Hy chính trực nói: “Nói bậy, tôi ăn một mình nhé. Hơn nữa tôi đang vì điều tra vụ án, tôi thấy Đới Duy muốn dính với tôi hình như là có ý đồ khác.”
Lộ Hy nhíu mày: “Tôi mới xem sổ sách rồi, 2 phòng bên cạnh cũng chẳng có ai đi ra, chuyện này rất lạ.”
Má mì gật đầu: “Người tới chỗ chúng tôi thì ít nhiều cũng có tí mặt mũi, không ai lại gọi loại rượu rẻ nhất cả, 1 ngày bán không được bao nhiêu Lộ Bạch đâu.”Mỹ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, thuốc ngủ ấy, ngủ rồi anh ta mới làm.”
Lộ Hy ngồi trước giường thở dài: “Chuyện này có gì kỳ lạ đây?”Lộ Hy mỉm cười: “Tất nhiên là tôi tin tưởng khả năng của anh Đới Duy rồi, đợi anh khỏe hẳn tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh nhé.”
A Phúc gõ cửa: “Bà chủ ơi, bên Phòng thương mại mời ngài về, nói là Cục cảnh sát báo cáo tiến triển hôm nay rồi.”
Lộ Hy ngẩn người: “Chuyên nghiệp vậy, còn gửi báo cáo tới nữa.”Mỹ Lâm bĩu môi: “Anh ta đã say tới vậy rồi thì tôi còn vào trong làm gì nữa! Dù thế nào tôi cũng cóc vào đâu!”
A Phúc cẩn thận nhìn sắc mặt cô: “Nhưng… bị cậu chủ lấy trước rồi ạ.”(*) Bóng đè, ma đè, hay là chứng liệt do ngủ (sleep paralysis) xảy ra ngay trước khi ngủ hay ngay khi thức giấc, người bệnh cảm thấy bị liệt toàn thân, tỉnh táo mà không thể cử động được chân tay, giống như mình bị ma quỷ đè vậy.
Lộ Hy nhớ quan hệ giữa mình và anh không tốt nên giả vờ không vui, “hừ” một tiếng: “Cứ để anh ta đọc đi, để anh ta xem có tìm ra được manh mối gì không.”Chúc Tinh Dạ khéo léo mở cửa sổ chui vào, khẽ thở phào: “May mà phòng ở tầng này leo được, nếu không tôi không biết làm thế nào để đưa tài liệu cho em nữa.”
Cô nhìn sang má mì: “Hôm nay tới đây thôi, tôi về trước đây.”Má mì đảo mắt: “Ngài đợi một chút, tôi gọi Đào Kiều tới thử, cô ta là người rành nếm rượu.”
Má mì tiễn cô ra tới cửa viện Di Hồng: “Ngài đi thong thả ạ, mấy ngày nay quán chúng tôi không mở cửa đâu, hiện trường cũng sẽ giữ nguyên, nếu ngài có việc cứ tùy ý tới, chúng tôi luôn chờ.”Đào Kiều chen vào: “Vậy mà cô ta không phát cáu à! Với cái tính của cô ta, đừng nói là đổ rượu vào giày, dù cô có bất cẩn đụng cô ta một chút thì cô ta cũng sẽ tỏ ra như chịu hết tủi thân trên đời, không tùy tiện buông tha đâu!”
Lộ Hy khẽ gật đầu rồi ngồi lên xe.Mỹ Lâm nhìn thoáng qua má mì, có gì đó muốn nói.
Cô nhắm mắt lại, hỏi A Phúc: “Đã đưa Đới Duy về rồi à?”Chúc Tinh Dạ: “Biết đâu là vì em đẹp thôi chứ chả có gì. Này, người ta bị thương thì có người tới thăm, tôi cũng bị tổn thương tâm lý đây, nhưng cha chết, mẹ lại không thương, đúng là một chiếc bắp cải bị vùi trong đất mà.”Lộ Hy hỏi: “Vậy hôm qua Tiêu Tương còn đi qua phòng khác không?”
A Phúc: “Vâng, nhưng ngài chưa bảo điều trị vết thương cho anh ta nên bọn tôi không dám tự ý, chỉ cho anh ta đợi trong phòng dành cho khách thôi.”A Phúc gõ cửa: “Bà chủ ơi, bên Phòng thương mại mời ngài về, nói là Cục cảnh sát báo cáo tiến triển hôm nay rồi.”
Lộ Hy: “Gọi bác sĩ cho anh ta trước đi, bị thương thế nào? Có nặng không?”Lộ Hy: “Tôi thấy anh là bắp cải bị ngâm trong giấm thì có.”Mỹ Lâm gật đầu rất mạnh: “Đúng thế! Hơn nữa anh ta không kén chọn, ai cũng được, cứ hễ cô gái nào rảnh thì anh ta gọi người đó!”
A Phúc: “Không có gì đáng ngại ạ, nhìn thì hơi đáng sợ nhưng đều là vết thương ngoài da cả. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh ta bị đứt gân chân rồi chứ, nhưng hóa ra chỉ là bị rách chút da thôi, kiểu thịt mềm da mỏng chưa từng bị đánh bao giờ thôi. Nếu là chúng tôi, bị đánh như thế chỉ cần chịu qua ngày là xuống đất làm việc được rồi.”
Lộ Hy cười: “Anh cũng cường tráng lắm.”
A Phúc cười hì hì, cẩn thận nhìn Lộ Hy: “Bà chủ, ngài có giận cậu không ạ?”
Lộ Hy mở mắt ra: “Giận gì?”
A Phúc thấp giọng nói: “Ngài đừng tức giận, tôi sẽ đi lấy báo cáo của Cục cảnh sát cho ngài. Cậu nhà ta không phải người xấu, so với đám bên ngoài tốt hơn rất nhiều, chỉ là cậu ấy hay giận dỗi ngài mà thôi.”
Lộ Hy lại nhắm mắt, lắc đầu: “Không sao, tôi tự đi đòi anh ta. Yên tâm đi, tôi đã đồng ý là chăm sóc anh ta rồi, dù tức vẫn phải quan tâm thôi.”Lộ Hy nhíu mày: “Uống thuốc?”
A Phúc lại bật cười: “Vậy thì tốt quá.”
Lộ Hy thấy hơi buồn cười: “Anh cũng trung thành với Chúc Tinh Dạ quá nhỉ, sao anh ta không dẫn anh theo mà để anh đi theo tôi vậy? Tôi nhớ trước đây anh đều đi theo bên cạnh anh ta mà?”
A Phúc gãi đầu: “Nếu tôi nói thật thì ngài đừng tức giận nhé.”
“Cậu chủ dặn tôi đi theo ngài, muốn quan sát nhất cử nhất động của ngài.”
Lộ Hy phì cười: “Lại còn sắp xếp gián điệp cho tôi à. Vậy anh nói cho anh ta biết đi, lát nữa về anh ta tự ăn cơm trước, tôi đi thăm Đới Duy đã.”
A Phúc vâng.
Về đến nhà, Lộ Hy đi thăm Đới Duy trước, A Phúc rất nhanh nhẹn, lúc Lộ Hy tới đã có bác sĩ tư đang điều trị cho anh ta.
Đới Duy thấy cô thì có chút kích động, cúi đầu: “Cô Lộ, lần này may mà có cô cứu tôi.”Lộ Hy nhíu mày: “Tôi mới xem sổ sách rồi, 2 phòng bên cạnh cũng chẳng có ai đi ra, chuyện này rất lạ.”
Lộ Hy cười: “Không cần khách sáo, vết thương của anh có nặng lắm không?”5 phút sau, cửa sổ phòng Lộ Hy bị người ngoài gõ.
Bác sĩ: “Dù có nhiều vết thương nhỏ nhưng không lớn lắm, chủ yếu là do chảy nhiều máu khiến cơ thể suy yếu, còn lại đều là vết thương ngoài da thôi.”Má mì cảm thấy vi diệu: “Lộ Bạch ư…”
Lộ Hy giả vờ ân cần hỏi han: “Chân thì sao? Tôi thấy hình như chân của anh ta rất đau…”
Bác sĩ: “Vết thương ở chân tuy lớn hơn ở chỗ khác nhưng không bị tổn thương tới gân cốt, cứ để yên là được rồi.”
Lộ Hy khẽ gật đầu, thở phào: “Lúc nãy dọa tôi sợ chết mất, anh Đới Duy à, vì anh giúp tôi nên ngài Kim mới tức giận tới thế à?”
Đới Duy gượng cười: “Nói thật thì tới giờ tôi cũng không hiểu rốt cuộc anh ta bị gì nữa. Anh ta bảo tôi tự nghĩ lý do, sau đó giải thích cho cô nghe, nói là tôi sẽ đoán đúng thôi, ai biết được thực chất tôi có đoán được hay không chứ.”
“Nhưng thế này cũng tốt, thật không dám giấu, đi theo ngài Kim tôi cảm thấy như đầu mình đang treo trên thắt lưng vậy. Có đôi khi chẳng hiểu sao lại chọc anh ta tức giận, sau đó thì không thấy người đâu nữa.”
Lộ Hy trấn an anh ta: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, an tâm mà dưỡng thương.”
Đới Duy nhìn Lộ Hy, hơi kích động: “Cô Lộ, cô giữ tôi lại đi! Sau này tôi sẽ làm việc cho cô, tôi đã làm cấp dưới của ngài Kim lâu thế rồi, vẫn làm được chút việc mà!”Sắc mặt Lộ Hy có hơi cổ quái: “Lúc nào cũng thế à?”
Lộ Hy mỉm cười: “Tất nhiên là tôi tin tưởng khả năng của anh Đới Duy rồi, đợi anh khỏe hẳn tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh nhé.”
Ngoài miệng thì đồng ý vậy thôi nhưng Lộ Hy lại thầm nghĩ, đợi tới khi anh lành thương thì chắc tôi đã rời khỏi vụ án này lâu rồi.
Cô rất muốn hỏi hoạt động của anh ta tối qua, nhưng nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không nên đánh cỏ động rắn, dù sao giờ cô cũng chưa có bằng chứng gì.A Phúc: “Không có gì đáng ngại ạ, nhìn thì hơi đáng sợ nhưng đều là vết thương ngoài da cả. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh ta bị đứt gân chân rồi chứ, nhưng hóa ra chỉ là bị rách chút da thôi, kiểu thịt mềm da mỏng chưa từng bị đánh bao giờ thôi. Nếu là chúng tôi, bị đánh như thế chỉ cần chịu qua ngày là xuống đất làm việc được rồi.”
Cả ngày nay chạy tới chạy lui mệt chết đi được, Lộ Hy ăn tối xong liền nghỉ ngơi một chút.
Không bao lâu sau đã nghe tiếng má Ngô gọi ngoài cửa, hình như Chúc Tinh Dạ lại ra ngoài lêu lổng rồi, Lộ Hy kiềm chế sự tò mò không biết anh ra ngoài làm gì.
Cô vẫn suy nghĩ về tài liệu của Cục cảnh sát trong tay Chúc Tinh Dạ, không biết A Phúc có giúp cô được không nữa.Cô nhìn sang má mì: “Hôm nay tới đây thôi, tôi về trước đây.”
5 phút sau, cửa sổ phòng Lộ Hy bị người ngoài gõ.
Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ treo mình trước cửa cửa sổ, ánh mắt hết sức phức tạp.
Chúc Tinh Dạ khéo léo mở cửa sổ chui vào, khẽ thở phào: “May mà phòng ở tầng này leo được, nếu không tôi không biết làm thế nào để đưa tài liệu cho em nữa.”
Lộ Hy trợn mắt: “Anh đừng tài lanh nữa có được không? Tôi đã nghĩ là lúc ăn cơm sẽ dùng giọng điệu gợi đòn để ra hiệu cho anh rồi, nghĩ xong cả cốt truyện rồi đấy!”Lộ Hy ngẩn người ra: “Nói vậy là cô ra ngoài rồi không quay lại nữa à?”
Chúc Tinh Dạ liếc nhìn cô: “Nhưng em đâu có ăn cơm với tôi, tôi thấy em ăn cơm với Đới Duy kia cơ mà.”Má mì thấy hơi kỳ lạ: “Lộ Bạch là loại rượu rẻ nhất ở chỗ chúng tôi, đám cậu Chúc chắc chắn sẽ không uống loại này, sao trên giày của Tiêu Tương lại dính Lộ Bạch chứ?”
Lộ Hy chính trực nói: “Nói bậy, tôi ăn một mình nhé. Hơn nữa tôi đang vì điều tra vụ án, tôi thấy Đới Duy muốn dính với tôi hình như là có ý đồ khác.”Lộ Hy: “Gọi bác sĩ cho anh ta trước đi, bị thương thế nào? Có nặng không?”
Chúc Tinh Dạ: “Biết đâu là vì em đẹp thôi chứ chả có gì. Này, người ta bị thương thì có người tới thăm, tôi cũng bị tổn thương tâm lý đây, nhưng cha chết, mẹ lại không thương, đúng là một chiếc bắp cải bị vùi trong đất mà.”
Lộ Hy: “Tôi thấy anh là bắp cải bị ngâm trong giấm thì có.”