Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

Chương 80: Trao đổi thông tin



Chúc Tinh Dạ bật cười, xem ra không phải để ý tới Đới Duy thật, chỉ đưa tài liệu trong tay cho Lộ Hy.

“Đồ của Cục cảnh sát đưa tới đấy, em đọc thử đi.”Chúc Tinh Dạ bật cười, xem ra không phải để ý tới Đới Duy thật, chỉ đưa tài liệu trong tay cho Lộ Hy.A Phúc gãi đầu: “Tôi đến xin lấy tài liệu từ chỗ cậu, kết quả là cậu bực lên, bảo tôi đừng có đi theo nữa.”“Từ trước tới giờ Đới Duy tới viện Di Hồng đều tìm Trân Châu, anh ta không có lý do gì, hơn nữa cũng chưa từng chung đụng với những cô gái khác ở đó.”

Lộ Hy vừa đọc vừa hỏi anh: “Anh đọc chưa? Có thấy chỗ nào có vấn đề không?”Chúc Tinh Dạ nhìn sang cái bàn đọc sách: “Em ngồi vào bàn đi, tôi trốn ở dưới.”Lộ Hy nghe lời, lo lắng hắng giọng: “Vào đi.”Lộ Hy: “Khụ khụ khụ!”

Chúc Tinh Dạ ngồi xuống ghế sô pha: “Tất nhiên là có vấn đề rồi, tôi nghĩ họ đang che giấu. Loay hoay cả ngày như thế mà chỉ đưa tới mỗi một tờ báo cáo khám nghiệm tử thi, còn lại đều là những điểm chúng ta đã phát hiện ở đó.”Chúc Tinh Dạ tò mò hỏi: “Sao lại nói thế?”Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Mấy năm nay ngài Kim chưa bao giờ làm khó Phòng thương mại Kim Nghiệp, hơn nữa hắn cũng không cạnh tranh với những lĩnh vực mà Phòng thương mại làm, giống như… đã xem Phòng thương mại Kim Nghiệp như sản nghiệp của mình vậy.”

Lộ Hy mở ra xem, đây là báo cáo do Hạ Lạc viết, hẳn là theo lệnh của Cục trưởng Hồ. Vị cảnh sát Hạ Lạc này viết rồi đưa tới, bên trong chẳng có tin tức gì quan trọng cả.Lộ Hy suy nghĩ một lúc: “A Phúc, anh đi tìm một người cũ đáng tin, giới thiệu cho anh ta biết sơ qua về sản nghiệp của Phòng thương mại rồi hỏi anh ta muốn làm việc gì đi.”Lộ Hy hỏi anh: “Anh có nghĩ ra được động cơ giết người gì không? Hiện tại có rất nhiều manh mối, lại còn có 2 kẻ tình nghi nữa, nhưng… Có vẻ như họ đều không có động cơ.”

Chỉ báo rằng đã kiểm tra thi thể của Tiêu Tương rồi, quả thực là bị bóp chết, nhưng khoảng thời gian tử vong rất lớn, không thể đưa ra phán đoán cụ thể được. Ngoài ra còn phát hiện trong móng tay Tiêu Tương có một số ít máu, chứng tỏ trước khi chết đã từng giãy giụa, chưa biết chừng trên người hung thủ sẽ có vết thương.A Phúc đẩy cửa bước vào, Lộ Hy giả vờ đặt cây bút trong tay xuống, bình tĩnh nhìn anh ta: “Sao vậy? Tôi nghe Chúc Tinh Dạ lại chạy ra ngoài nữa rồi, không dẫn anh theo à?”(*) Điệp viên của một cơ quan tình báo của một quốc gia để do thám một tổ chức mục tiêu của quốc gia khác, nhưng lại hoạt động cung cấp thông tin bí mật cho quốc gia mục tiêu đó.

Nhưng vết thương kiểu như thế chỉ cần 2 – 3 ngày đã không còn dấu vết gì nữa, dựa vào đó mà tìm hung thủ thì chẳng ra nổi.Lộ Hy không kìm được mà bật cười: “Yên tâm đi, con người tôi không dễ quyến rũ đâu nhé! Dù kẻ địch có ra chiêu thế nào, tuyệt đối cũng sẽ không phản bội… cha của anh!”“Đới Duy vừa bị ngài Kim tẫn một trận, giờ trên người chỗ nào cũng có vết thương, e là khó mà nhìn ra được vết thương nhỏ trên tay. Hừm, anh nghĩ có khi nào vì để giấu vết thương trên tay nên anh ta mới cố tình chịu bị đánh không?”Bỗng có người gõ cửa.

Lộ Hy sờ cằm tự hỏi: “Lúc Hạ Lạc và Đới Duy gặp chúng ta lần đầu, anh có để ý tới họ không? Bình thường dấu vết giãy giụa do bị bóp cổ đều tập trung ở trên bàn tay.”Anh ta vừa đóng cửa lại, Lộ Hy lập tức nhảy ra khỏi ghế, nhường chỗ cho Chúc Tinh Dạ: “Mời ngài đứng dậy mau.”A Phúc cười ngốc nghếch: “Biết bà chủ thông minh định diễn một tuồng, diễn cụ thể thì tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ hay lắm cho mà xem!”

Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Đới Duy mặc áo khoác dài, lúc nào cũng đút tay vào túi, cũng chẳng bắt tay chúng ta nên không để ý. Còn Hạ Lạc vừa tới đã đeo găng tay, không nhìn thấy được tay trần, nhưng anh ta phải kiểm tra hiện trường nên cũng bình thường mà. Sao vậy, em tìm thấy manh mối gì chỉ ra 2 người này à?”Lộ Hy cười hỏi anh ta: “Biết cái gì?”

Lộ Hy gật đầu: “Tối qua 2 người này đều ở sát phòng anh, có thể đi theo ban công để vào phòng anh giết người, họ chính là những người có hiềm nghi lớn nhất.”Lộ Hy chạy lon ton tới, có thể lờ mờ thấy má Ngô đang dựa vào cửa sổ tầng dưới nói chuyện với người giúp việc trong nhà.

“Đới Duy vừa bị ngài Kim tẫn một trận, giờ trên người chỗ nào cũng có vết thương, e là khó mà nhìn ra được vết thương nhỏ trên tay. Hừm, anh nghĩ có khi nào vì để giấu vết thương trên tay nên anh ta mới cố tình chịu bị đánh không?”Lộ Hy cười: “Yên tâm, tất nhiên là tôi biết không thể tùy tiện tin tưởng anh ta được, tôi ắt có kế hoạch của mình. Haizz, anh nhớ diễn cho tốt đấy, phải để Đới Duy nghĩ tôi rất quan tâm tới anh ta, để những người khác trong Phòng thương mại xem anh ta như cái đinh trong mắt ấy.”A Phúc vui vẻ đáp lại rồi ra khỏi phòng.

Chúc Tinh Dạ lắc đầu cười: “Thế thì sức chịu đựng cũng lớn quá thể rồi… Nhưng bỗng dưng anh ta bị đánh, lại còn cố tình chịu đựng, cũng có khả năng đấy.”Chúc Tinh Dạ suy nghĩ một chút: “Không thể nói chắc được, chẳng phải đám gái trong quán đều nói tính tình của Tiêu Tương không tốt đẹp gì hay sao? Chưa biết chừng là nghĩ cô ta đã làm mình mất mặt cũng nên.”(*) Điệp viên của một cơ quan tình báo của một quốc gia để do thám một tổ chức mục tiêu của quốc gia khác, nhưng lại hoạt động cung cấp thông tin bí mật cho quốc gia mục tiêu đó.

Lộ Hy chống cằm: “Tôi cũng thấy thế, cứ luôn cảm thấy anh ta cùng một bọn với ngài Kim ấy.”Chúc Tinh Dạ cười: “Còn nữa, bông tai em để ý đã tìm được rồi, ở ngay dưới gối Tiêu Tương. Anh ta còn cố tình mỉa mai em, nói em đừng nghĩ mình đã tìm ra được bằng chứng quan trọng gì, thực chất là tìm không kỹ thì có. Bản báo cáo này tổng cộng hơn 800 chữ, hơn một nửa đã dùng để chế giễu em rồi. Tôi nghĩ em nên đánh một bản tố cáo cho Cục trưởng Hồ đi, thám tử này quá phiến diện.”Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Đới Duy mặc áo khoác dài, lúc nào cũng đút tay vào túi, cũng chẳng bắt tay chúng ta nên không để ý. Còn Hạ Lạc vừa tới đã đeo găng tay, không nhìn thấy được tay trần, nhưng anh ta phải kiểm tra hiện trường nên cũng bình thường mà. Sao vậy, em tìm thấy manh mối gì chỉ ra 2 người này à?”

Cô kể chuyện hôm nay mình gặp ngài Kim cho Chúc Tinh Dạ nghe, anh nhíu mày: “Trong câu chuyện của nhân vật của tôi, hình như ngài Kim luôn muốn chõ mũi vào Phòng thương mại Kim Nghiệp. Trước đây Chủ tịch Chúc kia cũng từng nói với tôi là không được tin ngài Kim bừa bãi, ông ta nói ngài Kim để mặt cho Phòng thương mại Kim Nghiệp phát triển tới hôm nay là vì muốn ngồi mát ăn bát vàng.”A Phúc trầm giọng nói: “Bà chủ ơi, là tôi đây, A Phúc ạ.”Chúc Tinh Dạ: “Vậy thì tìm cách tìm người thân thiết với Hạ Lạc và Đới Duy thử xem, tạm thời bên viện Di Hồng không tìm được quan hệ giữa họ với Tiêu Tương, biết đâu hỏi bên ngoài lại ra được, lát tôi sẽ bảo họ đi tìm manh mối.”

Lộ Hy ngẩn người ra: “Là sao? Đợi chúng ta lớn mạnh rồi sẽ lấy hết à? Tàn nhẫn vậy?”A Phúc có hơi do dự: “Bà ơi, dù sao anh ta cũng chẳng phải người nhà chúng ta, thế có ổn không…”

Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Mấy năm nay ngài Kim chưa bao giờ làm khó Phòng thương mại Kim Nghiệp, hơn nữa hắn cũng không cạnh tranh với những lĩnh vực mà Phòng thương mại làm, giống như… đã xem Phòng thương mại Kim Nghiệp như sản nghiệp của mình vậy.”Lộ Hy thở dài: “Tất nhiên là tôi biết tính nết anh ta không tới nỗi nào, chỉ là anh ta chuộc thêm cho tôi quá nhiều phiền phức mà thôi. Anh có chuyện gì vậy?”A Phúc phụ họa: “Chứ gì nữa, vội thể hiện lòng trung thành tới vậy…”

Lộ Hy nhíu mày: “Sao hắn lại có tự tin tới thế chứ, nghĩ là Phòng thương mại chúng ta chắc chắn sẽ vào tay mình à? Chẳng phải đây là nuôi ong tay áo hay sao, lỡ như mất kiểm soát thì…”Lộ Hy cười gian trá: “Hay là thế này đi, nói với Đới Duy là chúng ta đang nghi ngờ Hạ Lạc, bảo anh ta giúp tìm manh mối, sau đó lại nói với Hạ Lạc là chúng ta nghi ngờ Đới Duy, bảo anh ta giúp điều tra Đới Duy.”Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Sao vậy, không hợp lý à?”

Chúc Tinh Dạ cười bất đắc dĩ: “Ai mà biết được hắn âm thầm chuẩn bị thứ gì phía sau chứ, đúng rồi, sao em lại nghĩ Đới Duy và ngài Kim là cùng một giuộc vậy?”A Phúc lờ mờ gật đầu: “Biết rồi ạ!”

“Vì cách xưng hô.” Lộ Hy nhíu mày, “Ngài Kim rất thần bí, đến cả mặt còn không lộ ra, có vẻ như tính tình rất không nắm bắt, nhưng… Hắn lại gọi tôi là cô Lộ.”Chúc Tinh Dạ cũng thấy hơi lạ: “Đừng nói là họ muốn lấy em để chiếm Phòng thương mại Kim Nghiệp đấy nhé?”

Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Giống với Đới Duy ư?”“Nhưng dù sao Tiêu Tương cũng làm nghề đó mà, cùng lắm cũng chỉ âm thầm xấu tính với đám chị em thôi, không thể nào phun lửa với khách được đâu.” Lộ Hy vẫn nghĩ không ra, “Hơn nữa anh nghĩ mà xem, 2 người này, 1 là thư ký cho ông chủ đứng sau viện Di Hồng, 1 là thám tử có kinh nghiệm phá án dày dặn, muốn giết người có rất nhiều cách để che đậy, sao lại chọn cách bóp chết bốc đồng như thế chứ.”

Lộ Hy nghiêm túc gật đầu: “Dù tôi vừa đẹp vừa giỏi thật, nhưng dù sao cũng là phụ nữ đã có gia đình rồi, gọi tôi là cô Lộ là một chuyện rất lạ, hẳn không phải tình cờ đâu.”Nhưng vết thương kiểu như thế chỉ cần 2 – 3 ngày đã không còn dấu vết gì nữa, dựa vào đó mà tìm hung thủ thì chẳng ra nổi.

Chúc Tinh Dạ cũng thấy hơi lạ: “Đừng nói là họ muốn lấy em để chiếm Phòng thương mại Kim Nghiệp đấy nhé?”

Lộ Hy ngớ ra: “Vậy là Đới Duy này được cử tới Phòng thương mại Kim Nghiệp để quyến rũ tôi à?”

Chúc Tinh Dạ đen mặt: “Lúc nào tiện phải bảo A Phúc nhét anh ta vào lồng heo ngâm nước mới được!”Chúc Tinh Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi sắp phải đi rồi, thám tử còn muốn dặn gì nữa không ạ?”

Lộ Hy không kìm được mà bật cười: “Yên tâm đi, con người tôi không dễ quyến rũ đâu nhé! Dù kẻ địch có ra chiêu thế nào, tuyệt đối cũng sẽ không phản bội… cha của anh!”Vẻ mặt của Chúc Tinh Dạ khá nghiêm trọng: “Ở dưới có người.”

Chúc Tinh Dạ trừng cô.Lộ Hy tựa ra sau: “Dù sao thì ngài Kim này cũng đã tạm thời tạo cơ hội cho chúng ta rồi, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng người này được.”

Lộ Hy tựa ra sau: “Dù sao thì ngài Kim này cũng đã tạm thời tạo cơ hội cho chúng ta rồi, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng người này được.”A Phúc gãi đầu: “Vẫn còn một chuyện ạ, anh Đới Duy mà ngài dẫn về ấy, hình như anh ta muốn gặp ngài. Anh ta nói vết thương của mình không sao rồi, sẽ không làm trễ nải việc gì, mong ngài có thể cho anh ta làm ít việc.”

Chúc Tinh Dạ tò mò hỏi: “Sao lại nói thế?”Chúc Tinh Dạ ngồi xuống ghế sô pha: “Tất nhiên là có vấn đề rồi, tôi nghĩ họ đang che giấu. Loay hoay cả ngày như thế mà chỉ đưa tới mỗi một tờ báo cáo khám nghiệm tử thi, còn lại đều là những điểm chúng ta đã phát hiện ở đó.”

Lộ Hy nheo mắt lại: “Ngày thường bà má mì kia đều giả ngu, thực chất lại rất được việc đấy. Má mì lại nghe lời ngài Kim, không có sự cho phép của hắn, bà ta sẽ không tùy tiện làm chuyện gì. Trước đây những cô gái ở viện Di Hồng có nói với tôi, má mì làm lớn chuyện là vì muốn lừa tiền, giờ xem ra lại không hẳn thế.”Lộ Hy vừa đọc vừa hỏi anh: “Anh đọc chưa? Có thấy chỗ nào có vấn đề không?”Chúc Tinh Dạ trừng cô.

Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: “Xem ra chẳng thể tin tưởng ai được hết.”

Lộ Hy hỏi anh tiếp: “Thám tử Hạ Lạc chỉ cho anh tí thông tin thế thôi à? Vậy thì quá đáng quá rồi, tôi loay hoay 1 ngày đã hỏi được nhiều tới thế rồi, phải tố cáo với Cục trưởng Hồ mới được.”

Chúc Tinh Dạ cười: “Còn nữa, bông tai em để ý đã tìm được rồi, ở ngay dưới gối Tiêu Tương. Anh ta còn cố tình mỉa mai em, nói em đừng nghĩ mình đã tìm ra được bằng chứng quan trọng gì, thực chất là tìm không kỹ thì có. Bản báo cáo này tổng cộng hơn 800 chữ, hơn một nửa đã dùng để chế giễu em rồi. Tôi nghĩ em nên đánh một bản tố cáo cho Cục trưởng Hồ đi, thám tử này quá phiến diện.”Lộ Hy sờ cằm tự hỏi: “Lúc Hạ Lạc và Đới Duy gặp chúng ta lần đầu, anh có để ý tới họ không? Bình thường dấu vết giãy giụa do bị bóp cổ đều tập trung ở trên bàn tay.”

Lộ Hy tức giận ngồi xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định nên hỏi lại: “Thật sự là ở dưới gối à?”Chỉ báo rằng đã kiểm tra thi thể của Tiêu Tương rồi, quả thực là bị bóp chết, nhưng khoảng thời gian tử vong rất lớn, không thể đưa ra phán đoán cụ thể được. Ngoài ra còn phát hiện trong móng tay Tiêu Tương có một số ít máu, chứng tỏ trước khi chết đã từng giãy giụa, chưa biết chừng trên người hung thủ sẽ có vết thương.

Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Sao vậy, không hợp lý à?”Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: “Xem ra chẳng thể tin tưởng ai được hết.”

Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Nếu đó là phòng của Tiêu Tương thì bông tai của cô ta rơi dưới gối cũng hợp lý, nhưng đây chỉ là phòng cho khách thôi, có chút kỳ lạ.”

“Không được, mai chúng ta tới Cục cảnh sát đi, không tận mắt trông thấy chiếc bông tai kia tôi không thấy yên tâm chút nào.”Lộ Hy chống cằm: “Tôi cũng thấy thế, cứ luôn cảm thấy anh ta cùng một bọn với ngài Kim ấy.”Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Nếu đó là phòng của Tiêu Tương thì bông tai của cô ta rơi dưới gối cũng hợp lý, nhưng đây chỉ là phòng cho khách thôi, có chút kỳ lạ.”

Chúc Tinh Dạ cũng đồng ý: “Mai lúc em đi tôi sẽ ngăn em lại, bảo sợ em tới Cục cảnh sát mua một cái tội cho tôi nên phải đi chung.”Chúc Tinh Dạ cũng đồng ý: “Mai lúc em đi tôi sẽ ngăn em lại, bảo sợ em tới Cục cảnh sát mua một cái tội cho tôi nên phải đi chung.”

Lộ Hy thở dài: “Giờ chúng ta muốn hành động chung là phải nghĩ cả cốt truyện, phiền chết mất.”“Gấp dữ vậy?” Lộ Hy lẩm bẩm.

Chúc Tinh Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi sắp phải đi rồi, thám tử còn muốn dặn gì nữa không ạ?”Lộ Hy mở ra xem, đây là báo cáo do Hạ Lạc viết, hẳn là theo lệnh của Cục trưởng Hồ. Vị cảnh sát Hạ Lạc này viết rồi đưa tới, bên trong chẳng có tin tức gì quan trọng cả.Cô kể chuyện hôm nay mình gặp ngài Kim cho Chúc Tinh Dạ nghe, anh nhíu mày: “Trong câu chuyện của nhân vật của tôi, hình như ngài Kim luôn muốn chõ mũi vào Phòng thương mại Kim Nghiệp. Trước đây Chủ tịch Chúc kia cũng từng nói với tôi là không được tin ngài Kim bừa bãi, ông ta nói ngài Kim để mặt cho Phòng thương mại Kim Nghiệp phát triển tới hôm nay là vì muốn ngồi mát ăn bát vàng.”

Lộ Hy hỏi anh: “Anh có nghĩ ra được động cơ giết người gì không? Hiện tại có rất nhiều manh mối, lại còn có 2 kẻ tình nghi nữa, nhưng… Có vẻ như họ đều không có động cơ.”

“Từ trước tới giờ Đới Duy tới viện Di Hồng đều tìm Trân Châu, anh ta không có lý do gì, hơn nữa cũng chưa từng chung đụng với những cô gái khác ở đó.”Chúc Tinh Dạ cười bất đắc dĩ: “Ai mà biết được hắn âm thầm chuẩn bị thứ gì phía sau chứ, đúng rồi, sao em lại nghĩ Đới Duy và ngài Kim là cùng một giuộc vậy?”

“Còn Hạ Lạc thì từng làm khách của Tiêu Tương rồi, nhưng gần đây không ở chung với cô ta, cũng rất kỳ lạ.”

Chúc Tinh Dạ suy nghĩ một chút: “Không thể nói chắc được, chẳng phải đám gái trong quán đều nói tính tình của Tiêu Tương không tốt đẹp gì hay sao? Chưa biết chừng là nghĩ cô ta đã làm mình mất mặt cũng nên.”Chúc Tinh Dạ biến sắc, lập tức đi tới chỗ cửa sổ, Lộ Hy đứng trước cửa: “Anh chờ một chút.”

“Nhưng dù sao Tiêu Tương cũng làm nghề đó mà, cùng lắm cũng chỉ âm thầm xấu tính với đám chị em thôi, không thể nào phun lửa với khách được đâu.” Lộ Hy vẫn nghĩ không ra, “Hơn nữa anh nghĩ mà xem, 2 người này, 1 là thư ký cho ông chủ đứng sau viện Di Hồng, 1 là thám tử có kinh nghiệm phá án dày dặn, muốn giết người có rất nhiều cách để che đậy, sao lại chọn cách bóp chết bốc đồng như thế chứ.”

Chúc Tinh Dạ nheo mắt lại: “Trừ khi chuyện xảy ra đột ngột, không có kế hoạch từ trước mà là xúc động nên giết người.”Nếu không có chuyện gì thì mong anh mau đi giùm đi.Lộ Hy nhíu mày: “Sao hắn lại có tự tin tới thế chứ, nghĩ là Phòng thương mại chúng ta chắc chắn sẽ vào tay mình à? Chẳng phải đây là nuôi ong tay áo hay sao, lỡ như mất kiểm soát thì…”

Lộ Hy đồng ý: “Dù sao cũng có rượu vào mà, đầu óc có tốt tới mấy cũng không dùng được.”Lộ Hy nghiêm túc gật đầu: “Dù tôi vừa đẹp vừa giỏi thật, nhưng dù sao cũng là phụ nữ đã có gia đình rồi, gọi tôi là cô Lộ là một chuyện rất lạ, hẳn không phải tình cờ đâu.”Lộ Hy tự tin hếch mắt: “Tôi đúng là điệp viên hai mang*!”

Chúc Tinh Dạ: “Vậy thì tìm cách tìm người thân thiết với Hạ Lạc và Đới Duy thử xem, tạm thời bên viện Di Hồng không tìm được quan hệ giữa họ với Tiêu Tương, biết đâu hỏi bên ngoài lại ra được, lát tôi sẽ bảo họ đi tìm manh mối.”

Lộ Hy cười gian trá: “Hay là thế này đi, nói với Đới Duy là chúng ta đang nghi ngờ Hạ Lạc, bảo anh ta giúp tìm manh mối, sau đó lại nói với Hạ Lạc là chúng ta nghi ngờ Đới Duy, bảo anh ta giúp điều tra Đới Duy.”

Chúc Tinh Dạ im lặng một hồi rồi giơ ngón cái với cô.Chúc Tinh Dạ nheo mắt lại: “Trừ khi chuyện xảy ra đột ngột, không có kế hoạch từ trước mà là xúc động nên giết người.”

Lộ Hy tự tin hếch mắt: “Tôi đúng là điệp viên hai mang*!”

Lộ Hy ngẩn người ra: “Là sao? Đợi chúng ta lớn mạnh rồi sẽ lấy hết à? Tàn nhẫn vậy?”(*) Điệp viên của một cơ quan tình báo của một quốc gia để do thám một tổ chức mục tiêu của quốc gia khác, nhưng lại hoạt động cung cấp thông tin bí mật cho quốc gia mục tiêu đó.Lộ Hy nheo mắt lại: “Ngày thường bà má mì kia đều giả ngu, thực chất lại rất được việc đấy. Má mì lại nghe lời ngài Kim, không có sự cho phép của hắn, bà ta sẽ không tùy tiện làm chuyện gì. Trước đây những cô gái ở viện Di Hồng có nói với tôi, má mì làm lớn chuyện là vì muốn lừa tiền, giờ xem ra lại không hẳn thế.”

Bỗng có người gõ cửa.Lộ Hy gật đầu: “Tối qua 2 người này đều ở sát phòng anh, có thể đi theo ban công để vào phòng anh giết người, họ chính là những người có hiềm nghi lớn nhất.”

Lộ Hy quay đầu lại, giọng nói hơi thay đổi: “Ai đấy?”

A Phúc trầm giọng nói: “Bà chủ ơi, là tôi đây, A Phúc ạ.”

Chúc Tinh Dạ biến sắc, lập tức đi tới chỗ cửa sổ, Lộ Hy đứng trước cửa: “Anh chờ một chút.”

Vẻ mặt của Chúc Tinh Dạ khá nghiêm trọng: “Ở dưới có người.”

Lộ Hy chạy lon ton tới, có thể lờ mờ thấy má Ngô đang dựa vào cửa sổ tầng dưới nói chuyện với người giúp việc trong nhà.Lộ Hy nhìn khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài của anh thì khựng lại, giả vờ vô tình vươn tay ra kéo anh đứng dậy, Chúc Tinh Dạ cười: “Vụ án này đúng là kích thích thật đấy.”

Lộ Hy sốt ruột đi một vòng, đây là phòng làm việc của cô, đến cả tủ quần áo còn không có, Lộ Hy nhìn sang ghế sô pha: “Dưới gầm sô pha hoặc sau rèm cửa, anh tự chọn đi.”“Ồ, chẳng có gì lạ hết.” Lộ Hy đáp lại, lén liếc nhìn Chúc Tinh Dạ đang nấp dưới chân mình. Anh chân dài tay dài nên trốn dưới gầm bàn hơi khó chịu, thế mà vẫn còn thảnh thơi chớp mắt với cô vài cái rồi mỉm cười.

Chúc Tinh Dạ nhìn sang cái bàn đọc sách: “Em ngồi vào bàn đi, tôi trốn ở dưới.”Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Giống với Đới Duy ư?”Chúc Tinh Dạ cười vươn tay với cô.

Lộ Hy nghe lời, lo lắng hắng giọng: “Vào đi.”

A Phúc đẩy cửa bước vào, Lộ Hy giả vờ đặt cây bút trong tay xuống, bình tĩnh nhìn anh ta: “Sao vậy? Tôi nghe Chúc Tinh Dạ lại chạy ra ngoài nữa rồi, không dẫn anh theo à?”Lộ Hy sốt ruột đi một vòng, đây là phòng làm việc của cô, đến cả tủ quần áo còn không có, Lộ Hy nhìn sang ghế sô pha: “Dưới gầm sô pha hoặc sau rèm cửa, anh tự chọn đi.”

A Phúc gãi đầu: “Tôi đến xin lấy tài liệu từ chỗ cậu, kết quả là cậu bực lên, bảo tôi đừng có đi theo nữa.”

“Ồ, chẳng có gì lạ hết.” Lộ Hy đáp lại, lén liếc nhìn Chúc Tinh Dạ đang nấp dưới chân mình. Anh chân dài tay dài nên trốn dưới gầm bàn hơi khó chịu, thế mà vẫn còn thảnh thơi chớp mắt với cô vài cái rồi mỉm cười.Chúc Tinh Dạ im lặng một hồi rồi giơ ngón cái với cô.

Bấy giờ Lộ Hy mới nhớ ra mình đang mặc một bộ sườn xám, bèn ngại ngùng khép chân lại để sang một bên.

A Phúc vẫn đang nói đỡ cho anh: “Bà ơi, ngài đừng giận, cậu chỉ đang nóng tính mà thôi. Ngài nhìn xem, dù có tức giận cậu ấy cũng chẳng hề đánh mắng gì chúng tôi, có thể thấy bản tính vẫn còn rất tốt ạ.”

Lộ Hy thở dài: “Tất nhiên là tôi biết tính nết anh ta không tới nỗi nào, chỉ là anh ta chuộc thêm cho tôi quá nhiều phiền phức mà thôi. Anh có chuyện gì vậy?”Lộ Hy tức giận ngồi xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định nên hỏi lại: “Thật sự là ở dưới gối à?”

Nếu không có chuyện gì thì mong anh mau đi giùm đi.

A Phúc gãi đầu: “Vẫn còn một chuyện ạ, anh Đới Duy mà ngài dẫn về ấy, hình như anh ta muốn gặp ngài. Anh ta nói vết thương của mình không sao rồi, sẽ không làm trễ nải việc gì, mong ngài có thể cho anh ta làm ít việc.”

“Gấp dữ vậy?” Lộ Hy lẩm bẩm.A Phúc ngẩn người: “Cho anh ta tự chọn luôn ạ?”

A Phúc phụ họa: “Chứ gì nữa, vội thể hiện lòng trung thành tới vậy…”“Còn Hạ Lạc thì từng làm khách của Tiêu Tương rồi, nhưng gần đây không ở chung với cô ta, cũng rất kỳ lạ.”

Lộ Hy suy nghĩ một lúc: “A Phúc, anh đi tìm một người cũ đáng tin, giới thiệu cho anh ta biết sơ qua về sản nghiệp của Phòng thương mại rồi hỏi anh ta muốn làm việc gì đi.”Lộ Hy đồng ý: “Dù sao cũng có rượu vào mà, đầu óc có tốt tới mấy cũng không dùng được.”

A Phúc ngẩn người: “Cho anh ta tự chọn luôn ạ?”

Lộ Hy gật đầu: “Ừ, để anh ta tự chọn, chỉ cần điều kiện không quá đáng thì cứ đồng ý.”

A Phúc có hơi do dự: “Bà ơi, dù sao anh ta cũng chẳng phải người nhà chúng ta, thế có ổn không…”

Lộ Hy cười: “Yên tâm, tất nhiên là tôi biết không thể tùy tiện tin tưởng anh ta được, tôi ắt có kế hoạch của mình. Haizz, anh nhớ diễn cho tốt đấy, phải để Đới Duy nghĩ tôi rất quan tâm tới anh ta, để những người khác trong Phòng thương mại xem anh ta như cái đinh trong mắt ấy.”

A Phúc lờ mờ gật đầu: “Biết rồi ạ!”

Lộ Hy cười hỏi anh ta: “Biết cái gì?”

A Phúc cười ngốc nghếch: “Biết bà chủ thông minh định diễn một tuồng, diễn cụ thể thì tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ hay lắm cho mà xem!”

Lộ Hy gật đầu khen ngợi: “Cũng thông minh đấy, về đi, tài liệu bên cậu chủ anh không cần để ý nữa, tôi sẽ lấy sau.”

A Phúc vui vẻ đáp lại rồi ra khỏi phòng.

Anh ta vừa đóng cửa lại, Lộ Hy lập tức nhảy ra khỏi ghế, nhường chỗ cho Chúc Tinh Dạ: “Mời ngài đứng dậy mau.”

Chúc Tinh Dạ cười vươn tay với cô.“Đồ của Cục cảnh sát đưa tới đấy, em đọc thử đi.”

Lộ Hy nhìn khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài của anh thì khựng lại, giả vờ vô tình vươn tay ra kéo anh đứng dậy, Chúc Tinh Dạ cười: “Vụ án này đúng là kích thích thật đấy.”Lộ Hy thở dài: “Giờ chúng ta muốn hành động chung là phải nghĩ cả cốt truyện, phiền chết mất.”

Lộ Hy: “Khụ khụ khụ!”