Nửa tiếng sau, gã hiệu trưởng nhu nhược bán nước hại trường cùng đám bảo vệ của ông ta cuối cùng cũng lủi thủi rời khỏi văn phòng của Lâm Hòe.
Trần Hạo Vũ và Phương Trình đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài lúc này mới dám liếc nhìn nhau rồi vội vã chạy vào trong.
"Gặp chút vấn đề về tài chính ấy mà." Lâm Hòe giải thích cho cả hai về những ồn ào trước đó, "Tôi không muốn bị sa thải nên có hơi quá khích một chút, nhưng kết quả vẫn tốt không ngờ, tôi vừa giữ được công việc, đã thế còn..."
Y vỗ vai Phương Trình: "Tôi quyết định chiều nay sẽ họp lớp luôn. Cảm xúc đang dâng trào, đã đến lúc lên sân khấu được rồi."
Hai gò má y đỏ bừng, vẻ mặt đắc ý hết sức phấn khởi, tính tình lại độc đoán đáng sợ, tổng thể trông chả ăn nhập gì với nhau.
Nhưng...
Phương Trình vẫn chẳng tài nào rời mắt khỏi y.
"Bây giờ các em đã hiểu chưa?" Sau khi kết thúc buổi họp lớp bằng một bài thuyết trình, Lâm Hòe nói với đám học sinh.
Nhận thấy ngay cả Hứa Trì cũng không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, lúc này y mới nở một nụ cười thỏa mãn.
So với những học sinh suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, thì cuộc sống của Lâm Hòe có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Đợi cho tiết học kết thúc, trước tiên y sẽ đi khám phá một số địa điểm kỳ lạ, đến tối thì hoàn thành phần giáo án còn lại và luyện tập kỹ năng sao chép bằng cách bắt chước giáo viên nổi tiếng trong video...
Song, mặc dù đã đi quanh trường một vòng, y cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Nơi đây vào ban ngày khác hoàn toàn so với ban đêm, đến nỗi ngay cả đám gián trong vườn cũng bừng bừng phấn khởi.
Y cẩn thận quan sát từng ngóc ngách để tìm kiếm bóng dáng của Nhan Tức. Nhưng mãi mà cậu ta vẫn chẳng xuất hiện, cho dù có là màu đỏ hay màu trắng.
Lâm Hòe thở dài đầy tiếc nuối. Dù sao thì, y cũng chỉ muốn dạy cho cậu ta cách tiến hóa đúng đắn mà thôi.
Xong xuôi, Lâm Hòe vừa định đi đến nhà ăn thì sau lưng đã vang lên một giọng nói ôn hòa: "Thầy Lâm."
Y quay lại thì thấy hai nam một nữ đang đứng ở trước cửa phòng học lớp B.
"Chúng em có vài bài tập muốn hỏi thầy." Hạ Tinh Dã lên tiếng, chiếc khuyên trên tai anh sáng lên, "Không biết thầy có rảnh không ạ?"
Ồ...
Lâm Hòe lúc này mới chợt nhớ ra, hình như mình còn có ba người đồng đội.
Ba người, hai nam một nữ, quả là một đội hình tiêu chuẩn. Y nghĩ thầm rồi tùy ý đáp: "Đương nhiên là được. Các em muốn hỏi cái gì? Phân tích thơ cổ, văn học hiện đại, văn ngôn, hay là hình học...?"
Lý Phân, người năng động nhất trong cả ba: "..."
"Tôi còn có thể dạy cả đạo hàm của phương trình bậc hai nữa..." Lâm Hòe mỉm cười, "Tôi đùa thôi."
"Anh có thể quan tâm đến nhóm mình một chút được không vậy! Đã hai ngày rồi đấy! Hai ngày rồi mà bốn người chúng ta chưa họp được một lần nào cả, anh coi chúng em là gì vậy?"
Lâm Hòe suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: "Ừm, anh lỡ quên mất mình có đồng đội."
Lý Phân:...
"Thế mấy em dạo này có phát hiện được gì mới không?" Y hỏi.
Khi mọi người xung quanh trở nên nhàm chán, Lâm Hòe có thể dễ dàng bị cuốn vào những điều mới lạ khác mà ngó lơ đồng đội của mình.
"Em đã bảo..."
"Lý Phân." Hạ Tinh Dã dừng động tác rồi nhìn sang Lâm Hòe, "Em tưởng khi trao đổi với nhau, việc cung cấp thông tin của mình trước là phép lịch sự tối thiểu chứ ạ."
Trước giọng điệu từ tốn của anh, Lý Phân cũng dần bình tĩnh lại.
"Qua vài ngày quan sát, bọn em đã biết được những thông tin sau đây. Thứ nhất, trong trường có bảy điều kỳ lạ, đó là..."
Thấy Hạ Tinh Dã lần lượt kể ra bảy điều, Lâm Hòe cũng chớp mắt tỏ vẻ quan tâm.
"Thứ hai là về thời gian." Hạ Tinh Dã giơ ngón tay, "Em nghĩ trò chơi sẽ không đơn giản như vậy. Một khi xác chết phân hủy thì cũng chính là lúc ác quỷ được gỡ bỏ giới hạn để bắt đầu tàn sát."
"Xác, xác, xác chết??"
Lý Phân và Thu Nhiên đều nhảy dựng lên, còn Hạ Tinh Dã không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Lâm Hòe. Nghe xong, y nhún vai hỏi: "Ồ? Các em không nhận ra sao? Giữa mùa thu mà vẫn bật điều hòa, ngoài việc ướp xác ra thì chỉ có thể lý giải bằng cách tất cả học sinh muốn lãng phí điện để trả thù trường thôi."
"Vậy là, trong tháng tới... Chúng ta sẽ phải học chung với một đám xác sống á?!"
"Chính xác." Lâm Hòe nói.
Cả hai nhìn nhau rồi đồng loạt cảm thấy rợn tóc gáy. Đoạn, Hạ Tinh Dã mỉm cười nói tiếp: "Ngoài ra, còn có một điều khá kỳ lạ. Trong khi các lớp khác gần như toàn là xác chết thì lớp C và lớp F lại chỉ có người sống. Về chuyện này, thầy Lâm có ý kiến gì không?"
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "thầy Lâm". Cho dù chỉ vì mục đích tôn trọng không hơn không kém, Lâm Hòe cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời đối phương: "Có lẽ là trò chơi không đủ tiền thuê diễn viên quần chúng nên đành phải dùng người thật để thay thế."
Tuy rằng trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng y vẫn không muốn tiết lộ điều đó với nhóm người này.
Lâm Hòe chưa bao giờ cho rằng mình với người chơi là đồng đội, vậy nên y không nghĩ chia sẻ thông tin là một đức tính tốt.
Hơn nữa...
Không biết vì sao, y luôn cảm thấy Hạ Tinh Dã rất kỳ lạ.
Cảm giác này khiến y khó chịu vô cùng.
Như kiểu một mình đi bộ trong đường hầm tối tăm vào ban đêm, ngoài tiếng giày cao gót của bản thân ra thì chẳng còn một âm thanh nào khác. Nhưng đồng thời trong không gian tĩnh lặng ấy, còn có một cái nhìn vô hình đang lén lút rình rập.
Hạ Tinh Dã nhẹ nhàng nói: "Nếu vậy, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu tìm hiểu các "điểm kỳ lạ" từ tối nay. Để đảm bảo an toàn và có thời gian nghỉ ngơi, cứ hai ngày chúng ta sẽ khám phá một điểm. Mọi người nghĩ sao?"
Thu Nhiên và Lý Phân gật đầu tán thành, còn Lâm Hòe lại nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ rồi lên tiếng: "Mười bốn ngày khám phá toàn bộ trường học, nghe cũng tốt đấy..."
"Nhưng mà, anh từ chối."
"Anh đây thích nhất là nói không với những kế hoạch mà mọi người tự cho là hay. Đó là lý do thứ nhất, còn thứ hai là... Anh đói rồi."
"Này! Tại sao anh lại tùy tiện từ chối kế hoạch của cả nhóm thế hả!"
"Hơn nữa, anh thấy thường thì nhóm ba người mới là đội hình tiêu chuẩn nhất. Đã thế lại còn là hai nam một nữ." Lâm Hòe tiếp tục, "So với việc đi theo các em, anh thích hành động một mình hơn. Vậy nên, anh sẽ không phá vỡ cái tỷ lệ kia đâu..."
"Lý do kiểu gì thế này..."
Mặc kệ Lý Phân đang lớn tiếng phàn nàn, Lâm Hòe quay lưng lại, vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.
Cả đám bị bỏ lại trong phòng cứ thế ngơ người ra. Lý Phân sững sờ một lúc rồi hét lên: "Rốt cuộc là cái thể loại gì vậy? Cứ cợt nhả rồi lại từ chối nhiệm vụ nhóm... Còn lấy cớ gì mà thầy giáo nhân dân nữa chứ! Bị thần kinh à!"
"Mỗi người đều có cách riêng mà." Hạ Tinh Dã dịu dàng khuyên nhủ. Anh nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: "Vậy hôm nay chúng ta hãy thu thập thông tin về Hồ Than Thở trước rồi tối mai đến đó xem thử nhé."
Nói xong, anh nghiêng đầu sang phải nhìn về phía cửa sổ.
Ánh mắt xuyên qua lớp kính hướng ra bên ngoài, sau đó vừa vặn dừng lại ở phòng học của lớp F năm ba.
Bên trong, một cậu thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú mà lạnh lùng đang cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Ngón tay cậu ta gõ nhẹ lên mặt bàn, bên dưới chồng sách còn có một cuốn sổ tay màu đỏ sẫm.
Một ngày lại trôi qua với nhịp độ học tập bình thường. Sau tiết tự học buổi tối, Lâm Hòe tựa vào bục giảng lười biếng vẫy tay chào một vài học sinh đang ra về: "Nhớ ngủ sớm nha mấy đứa."
Hiện tại trong lớp chỉ còn lại Hứa Trì vẫn đang thu dọn đồ đạc ở hàng cuối. Chờ cậu ta cất sách vào cặp xong, Lâm Hòe mới ân cần lên tiếng: "Muộn lắm rồi, để thầy đưa em về ký túc nhé."
Hứa Trì không ngờ Lâm Hòe lại chủ động như vậy, cậu ta dừng lại một chút rồi cất cuốn sổ màu đỏ sẫm ở dưới cùng vào ba lô. Lâm Hòe cầm vài quyển vở bài tập của cậu ta lật qua lật lại rồi cười nói: "Này, em làm bài tốt lắm đấy, không giống trình độ của lớp F chút nào, mà giống lớp C trở lên hơn."
"Vì bị bệnh nên bỏ thi hai môn giữa kỳ, cuối cùng đành phải xuống lớp F ạ." Thiếu niên trả lời.
"Ồ, cao thủ bị trục xuất*..." Lâm Hòe cảm thán, không ngờ lúc này y lại liên tưởng đến tựa đề chương một của cuốn "Toàn chức cao thủ".
Có thể nhiều người sẽ nghĩ rằng Lâm Hòe làm vậy là vì y quá nhập tâm vào vai trò một người thầy tận tụy, đến nỗi còn kiểm tra cả bài tập của học sinh sau giờ học. Nhưng sự thật đằng sau vẻ ngoài đó là y đang cố gắng xác nhận xem chữ viết của Hứa Trì có giống với cuốn "Nhật ký tương lai" mà y đã thấy vào buổi sáng hay không. Tuy nhiên, bằng chứng rõ ràng nhất không phải là thứ trên tay y, mà chính là chiếc hộp bút có dán tên Hứa Trì được giấu kỹ dưới đống vở kia.
Chữ viết rất khó để thay đổi. Nhưng tất nhiên cũng không loại trừ khả năng cậu ta cố tình sửa nó. Chữ trong cuốn sổ kia rất đẹp, mà Hứa Trì lại không có vết chai ở tay trái, khi thu dọn đồ đạc cũng không hề dùng tay trái. Điều này chứng tỏ cậu ta là người thuận tay phải và chỉ có thể viết "Nhật ký tương lai" bằng tay phải.
Đúng là không thể loại trừ trường hợp này, nhưng còn có một thứ mà nét chữ của nó rất khó để thay đổi, đó chính là tên. Bởi nó được chúng ta viết đi viết lại hàng trăm lần. Có thể thấy rõ sự khác biệt khi so sánh cách viết chữ "Trì" trong "Hứa Trì" và "Trì" trong các từ "hy vọng" hay "phía trước". Vậy nên, có thể kết luận rằng Hứa Trì không phải là tác giả của cuốn nhật ký kia.
Còn tại sao lại nghi ngờ cậu ta? Điều này thật ra rất đơn giản.
Theo như công thức thường thấy trong truyện, cứ ai chuyển trường chuyển lớp là y như rằng phải chiếm đến một nửa nguyên nhân tạo ra mấy thứ rùng rợn. Tiếp theo là đến mấy người hay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ vẻ ngầu lòi, trừ khi đó là nhân vật chính hoặc phản diện. Cuối cùng chắc chắn phải kể tới người phản ứng thái quá khi nghe thấy hai cái tên Thẩm Ưu và Nhan Tức..." Trong ba lý do này, Lâm Hòe đã đưa cái "có cơ sở" xuống cuối cùng và đẩy hai cái còn lại lên trước. Dường như phải gọi đây là trực giác của (một trong hai) nam chính Tấn Giang đi.
"Thầy Lâm?"
"À ừ." Sực tỉnh khỏi những suy luận chặt chẽ, Lâm Hoè chỉnh lại cổ áo rồi cùng Hứa Trì xuống tầng.
Trên đường đi, y chợt hỏi: "Hứa Trì này, em có vẻ thích đọc tiểu thuyết trinh thám nhỉ, đặc biệt là của Higashino Keigo?"
Nói rồi, y chỉ chỉ lên tầng: "Tôi thấy trên bàn em bày đầy sách của ổng luôn."
"Thật ra, nói về tiểu thuyết thì trước đây em thích Yi Yi* hơn." Hứa Trì khẽ đáp.
"Thế à?" Lâm Hòe suy nghĩ một lúc, "Mà nói mới nhớ, hình như trường mình có thư viện mà, những cuốn sách này là em mượn ở đó sao?"
"Không ạ." Hứa Trì lắc đầu, "Em chưa bao giờ tới đó."
"Chỉ có cậu ấy muốn đi." Cậu ta nói bằng tông giọng Lâm Hòe không nghe thấy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đúng lúc xuống đến tầng ba thì chợt nghe thấy tiếng khóa cửa cuốn truyền đến từ bên cạnh. Hứa Trì giải đáp thắc mắc của Lâm Hòe: "Đây là quy định, cứ đến 11 rưỡi là bảo vệ sẽ khóa cửa từng tầng để phòng trường hợp có học sinh lẻn vào giảng đường lúc nửa đêm."
"Vậy à, nếu có ai đó ở lại lớp mà không ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị nhốt suốt đêm luôn sao? Hơn nữa, tín hiệu trong này cũng chẳng tốt, đôi khi còn không gọi được điện thoại." Lâm Hòe cảm thán.
"Nhưng trên sân thượng thì tín hiệu sẽ tốt hơn, có thể gọi được." Hứa Trì nói, "Trước đây thường có người lẻn lên đó để gọi điện về nhà."
Cả hai đi ngang qua vườn cây, khi đến gần khu ký túc xá, một căn nhà hai tầng màu đỏ bất chợt xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Hòe nhớ buổi sáng Trần Hạo Vũ đã từng giới thiệu, đây là nơi dùng để tập đàn.
Mặc dù việc xuất hiện phòng tập đàn trong một ngôi trường có kỷ luật cực kỳ hà khắc khiến người ta không khỏi nghi ngờ, nhưng có lẽ đây cũng là một cách mà trò chơi này cố tình làm để tăng thêm yếu tố kinh dị. Dù sao thì, nếu không có nó, sự việc "tiếng đàn lúc nửa đêm" sẽ chẳng thể xảy ra.
... Nhắc mới nhớ, chỉ còn hai phút nữa là đến nửa đêm. Chợt nảy ra ý tưởng muốn trêu đùa, Lâm Hòe đột ngột dừng bước rồi quay sang nói với Hứa Trì: "Thực ra tôi luôn muốn hỏi cái này... Em đã quen với lớp F chưa?"
"...?"
Y thầm đếm giờ trong lòng: "Qua mấy ngày quan sát, tôi cảm thấy em và các bạn trong lớp hình như không được thân cho lắm, em có gặp khó khăn gì trong giao tiếp không?"
"Chỉ là không tìm được chủ đề chung để nói chuyện thôi ạ. Với cả... Em cũng không cần bạn bè."
"Thật là một câu trả lời quá deep... Cảm giác cái cờ báo tử của người này lại càng rõ ràng hơn rồi." Lâm Hòe nghĩ thầm, chiếc đồng hồ trong đầu đã đếm tới giây thứ 90.
Hứa Trì cụp mắt.
"Thật ra em..."
Cậu ta vừa mới nói đến đây, thì tiếng đàn piano đã bất chợt vang lên.
Là bản nhạc "Für Elise".
Lâm Hòe và Hứa Trì đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt đổ dồn về phía bóng người mờ nhạt đang đứng bên cửa sổ phòng piano trên tầng hai.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ mặt người đó, toàn thân Hứa Trì cứng đờ.
"Nhan..."
Đứng cạnh cửa sổ tối đen chính là Nhan Tức màu đỏ. Cậu ta buông thõng hai cánh tay nhuốm máu, đôi mắt đen kịt tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Hứa Trì.
Sau đó, cậu ta mỉm cười.
"Hì hì... Hì hì hì..."
Cái bóng màu đỏ quay người rồi nhanh chóng biến mất. Thấy vậy, Hứa Trì ngay lập tức định đuổi theo.
"Em cứ đứng yên ở đây." Chỉ là tiếp đó Lâm Hòe đã kéo cậu ta ra sau, "Tôi lên trên xem tình hình rồi quay lại."
Sau khi thốt ra một câu nghe như lời trăn trối, Lâm Hòe bật đèn pin điện thoại rồi bước lên tầng. Chỉ là vừa mới đi được nửa đường, y đã nghe thấy một tiếng bước chân khác đang đuổi theo sau mình.