Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi?

Chương 37: Đừng làm phiền tôi thể hiện



"Tại sao em cứ lên làm phiền tôi thể hiện thế?" Lâm Hòe thẳng thắn nhắc nhở.

Hứa Trì mặt tái mét đáp: "Em thấy ở dưới đó một mình còn nguy hiểm hơn."

Lâm Hòe phản bác: "Tôi thấy có em đi theo còn nguy hiểm hơn. À đúng rồi..."

Y chợt ngừng lại.

"Hứa Trì." Giọng của y vang lên, "Nhan Tức có thích thực vật học không?"

"...!"

Giữa không gian âm u lạnh lẽo, Lâm Hòe quay sang nói từng chữ một như thể khẳng định: "Em rất thân với em ấy."

Hoàn toàn không phải là câu hỏi. Biết Lâm Hòe đã nhìn thấy phản ứng của mình đối với Nhan Tức màu đỏ, Hứa Trì chỉ đành khẽ đáp: "Vâng ạ..."

"Em ấy có thích nó không?"

Hứa Trì lắc đầu.

"Ừm..." Lâm Hòe suy nghĩ một lúc: "Vậy còn em thì sao?"

"Dạ?"

Hứa Trì nghe xong thì cực kỳ hoảng loạn. Thấy vậy, Lâm Hòe lại tiếp tục: "Em cũng không thích à?"

"Thầy Lâm, thầy định chuyển sang dạy sinh hay sao...?"

"Không có gì." Lâm Hòe thì thầm, "Ở đây hơi đáng sợ nên tôi muốn kể chuyện cười cho em bớt căng thẳng ý mà..."

Hứa Trì:...

Hai người cứ thế một trước một sau trên hành lang tối tăm. Tầng hai của căn nhà này đã xuống cấp trầm trọng, mỗi lần bước đi là dưới chân lại vang lên âm thanh kẽo kẹt. Vách tường vàng vọt bởi vì ẩm ướt mà xuất hiện những mảng nước uốn lượn xung quanh khe nứt hệt như những vết bớt xấu xí. Đồng thời, không gian hai bên như muốn đổ dồn về phía chính giữa tạo ra cảm giác ngột ngạt đến cùng cực.

Quả thực không khó để đồng cảm với điều này. Ngoài khúc nhạc "Für Elise" du dương mà rùng rợn ấy ra, từ trong phòng còn vang lên âm thanh "lạch cạch" như thể đang đánh nhịp.

Lâm Hòe bảo Hứa Trì đứng đằng sau rồi tự mình đi tới gõ cửa.

Không có phản hồi.

Khoảnh khắc y vặn tay nắm cửa, toàn bộ khung cảnh bên trong liền đập vào mắt.

Một cái xác treo lơ lửng trên không trung, hai cẳng chân buông thõng còn đang liên tục đập vào nắp đàn bên cạnh.

"Aaaaa!"

Hứa Trì hét lên rồi ngã sụp xuống đất. Rõ ràng là cậu ta đã bị dọa sợ đến nỗi không còn giữ được dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Thấy vậy, Lâm Hòe nhanh chóng hành động. Y dựng lại chiếc ghế bị úp, rút giấy ăn trong túi bọc lấy ngón tay rồi tiến lên kiểm tra mạch đập của người trước mặt.

Kết quả rất rõ ràng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống.

Sau đó, Lâm Hòe khôi phục mọi thứ trở về nguyên trạng mà không để lại bất cứ dấu vân tay hay dấu chân nào. Mãi đến lúc này, y mới có thời gian quan sát kỹ cái xác kia. Cậu ta mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, mặt mày méo mó, đũng quần ướt sũng, lưỡi thè ra, rõ ràng trước khi chết đã phải chịu đựng đau đớn tột cùng.

... Không có dấu hiệu nào cho thấy vừa mới tử vong.

Dưới chân cậu ta có một mảnh giấy, bên trên là dòng chữ được viết bằng mực đỏ: invidia.

Tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới vầng trăng tròn, khúc nhạc vẫn tiếp tục vang lên mặc cho những phím đen trắng không hề chuyển động.

Lâm Hòe suy nghĩ một hồi rồi nhắm mắt lại. Y nương theo dòng nhạc đi đến phía sau nắp đàn, sau đó dùng giấy ăn lót ngón tay rồi lấy ra một chiếc máy ghi âm.

Ngay khi ấn nút dừng, âm thanh tắt lịm.

Y vừa định mở máy ghi âm ra để xem cuộn băng dài bao nhiêu thì tầm mắt đã va phải một cái bóng chợt lướt qua trên hành lang.

Là màu trắng.

Không phải màu đỏ.

Song ngay khi định đuổi theo, bước chân của y đã chợt khựng lại. Hứa Trì đang tựa người vào cửa đột nhiên run rẩy không ngừng, ánh mắt rời rạc của cậu ta cứ mãi dán chặt về phía hành lang mù mịt.

"Là cậu ấy..." Chẳng biết cậu ta đang khóc hay đang cười, "Cậu ấy quay lại rồi... Cậu ấy hận chúng em, muốn trả thù chúng em..."

"Cậu ấy hận em, muốn trừng phạt em... Tất cả là tại em..." Cậu ta ôm mặt, "Cậu ấy hận em... Cậu ấy..."

Dường như đã hoàn toàn mất kiểm soát, cậu ta chỉ biết lặp đi lặp lại những câu từ đó như một chiếc máy. Nghĩ rằng lúc này cũng chẳng thể đuổi kịp bóng trắng nữa, Lâm Hòe liền vỗ vai đối phương an ủi: "Em ấy đã đi rồi, em tỉnh táo lại đi."

Dưới sự rung lắc của y, nam sinh cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Lâm Hoè tiếp tục: "Bây giờ không phải lúc để khóc, ưu tiên hàng đầu của chúng ta là..."

"Rời khỏi đây, đúng vậy, phải rời khỏi đây!" Cậu ta lẩm bẩm, "Cậu ấy sẽ tìm thấy em mất... Cậu ấy cũng muốn em chết..."

"Không," Lâm Hòe nắm lấy tay Hứa Trì, "Phải gọi cho cảnh sát, phải báo cáo vụ việc này lên cấp trên."

Hứa Trì:...

"Điện thoại không gọi được." Lâm Hòe nói, "Trước khi có người tới, hay là để tôi đưa em về ký túc nhé. Ở cái nơi mà ngay cả cảnh sát cũng mất dạng như thế này thì chắc là không cần nhân chứng cho lắm đâu... Mà nói mới nhớ, cái người đó, em có quen không?"

"Cậu ấy..." Hứa Trì run giọng, "Cậu ấy là Đường Phong lớp C..."

Lớp C năm ba, sau Nhan Tức và Thẩm Ưu, lại tiếp tục xuất hiện thêm một nạn nhân mới. Hứa Trì nói: "Em nhìn thấy..."

"Người bên cửa sổ... Là Nhan Tức..."

Ba tiếng sau.

Ba giờ sáng, khi thành phố còn đang say giấc nồng, thì văn phòng của trường Minh Hoa đã sáng rực đèn điện. Các giáo viên đồng loạt rời khỏi ký túc xá và nhà riêng để cùng với hiệu trưởng tham gia vào một cuộc họp bàn hết sức căng thẳng.

Khác với Lâm Hòe gọi điện mãi không được, cảnh sát đã tức tốc có mặt sau khi nhận được báo án từ nhà trường. Cuối cùng, sau hai ngày điều tra, bọn họ kết luận rằng Đường Phong chết là do tự sát.

"... Từ một tháng trước, Đường Phong đã xuất hiện dấu hiệu trầm cảm. Cậu ta thường xuyên nói chuyện một mình, tinh thần thì hoảng loạn, sợ cả ánh sáng và bóng tối. Bạn cùng phòng kể lại rằng, đêm nào cậu ta cũng gặp ác mộng, miệng còn liên tục cầu xin: "Đừng giết tôi...""

"Trước khi chết, cậu ta hay nghe thấy tiếng nói trong đầu và cả tiếng đàn "Für Elise". Trùng hợp thay, Nhan Tức, nạn nhân đầu tiên, cũng biết chơi piano và bài hát yêu thích của cậu ta cũng là "Für Elise". Đã thế cả hai còn là bạn cùng bàn và đã từng vô cùng thân thiết với nhau."

"Bạn thân à..."

Tối thứ sáu tuần đầu tiên, sau bài kiểm tra toán, đám Lý Phân đã cùng nhau ngồi trên bậc thang* trong giảng đường để thảo luận về tình hình hiện tại.

Qua một tuần điều tra, bọn họ đã phán đoán được điểm mấu chốt trong trò chơi lần này. Đó chính là vụ án mạng của Nhan Tức. Dường như hai vụ tiếp theo cũng đều bắt nguồn từ cái chết của cậu học sinh cá biệt này.

Cách đây hai tháng trước, tại chính cái nơi ngột ngạt này, Nhan Tức đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Vào đúng ngày nghỉ lễ Trung thu, nhân lúc nhà trường đóng cửa, cậu ta đã lên trên tầng bốn của tòa dạy học thứ ba để tự sát. Phải đến một ngày sau, thi thể nát bấy của cậu ta mới được bảo vệ phát hiện.

Nối tiếp là đến Thẩm Ưu vào một tháng trước. Nạn nhân chết trước khi người chơi tiến vào. Thi thể được tìm thấy trong một cái hồ nhỏ ở khu vườn gần đó. Cô bị chấn thương đầu nghiêm trọng do va phải đá dưới đáy hồ, dẫn đến xuất huyết não và ngạt nước do hít phải nhiều bùn cát. Nhà trường sau đó kết luận rằng cô bị trượt chân ngã. Tuy nhiên, lý do tại sao cô lại một mình đến gần hồ và xảy ra tai nạn thì không một ai biết.

Cuối cùng là Đường Phong tuần này. Thi thể được tìm thấy trên tầng hai của phòng tập đàn. Trước khi chết đã thường có xu hướng tự sát. Nhà trường cũng kết luận tương tự.

"Điểm chung là đều đến từ lớp C năm ba, một lớp nổi tiếng bởi sự đoàn kết. Tôi đã cố gắng tìm hiểu về ba người này, nhưng tất cả bọn họ đều cực kỳ kín miệng. Đến giờ vẫn chỉ biết Thẩm Ưu là lớp phó văn thể mỹ nên cực kỳ hoạt bát và có nhiều bạn bè. Còn Đường Phong thì ngược lại, khá trầm tính và chăm chỉ. Cuối cùng là Nhan Tức, một "hung thần" của lớp, hễ cứ việc gì có cậu ta tham gia là lại loạn hết cả lên."

Ba người lần lượt trao đổi thông tin đã có. Thu Nhiên suy nghĩ rồi nói: "Vậy là, cái chết của ba người này có liên quan đến nhau nhỉ..."

Lý Phân: "Có thể nói vận xui của người đầu tiên đã lan truyền sang toàn bộ lớp C... À mà, cái người đồng đội kia giờ đang làm gì rồi?"

Cứ như lụy người yêu cũ sau chia tay, cậu ta vẫn vô thức nhắc tới cái tên từng tỏ rõ thái độ "Anh chết rồi, có việc gì thì hóa vàng cho anh" kia. Thu Nhiên trả lời: "Sáng nay tôi thấy anh ấy ở khu vực thi môn Văn động viên từng học sinh lớp F..."

"Đúng là nghiện làm thầy giáo con mẹ nó rồi!!"

"Thôi kệ đi, chúng ta cứ làm tốt việc của mình đã." Thu Nhiên uể oải nói, "Tối qua trong lúc đang tắm, tôi đã gặp phải một con ma nữ..."

"Rồi sao?"

"Chả hiểu cứ đòi mượn sữa tắm của tôi, đã thế mắt mũi miệng của nó còn liên tục tuôn ra đất cát..."

Hình dung ra cảnh tượng kinh hoàng, Lý Phân không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

"Bao cát hình người à..."

Ở hành lang tầng trên, Lâm Hòe vừa nhâm nhi nước dừa vừa nghe lỏm cuộc trò chuyện của ba người phía dưới.

Đặc điểm độc lạ của trường Minh Hoa là: Từ thứ hai đến chủ nhật, không học thì cũng thi. Sáng nay, các lớp đã hoàn thành bài kiểm tra cuối tuần môn văn. Trong tiết tự học buổi tối, khi học sinh đang hồi sức bằng những cuốn tạp chí như "Xem Thiên Hạ"1 hay "Cửa sổ phía Nam"2 (hoặc chuẩn bị cho bài kiểm tra quan trọng vào ngày mai), thì Lâm Hòe, một người thầy "dởm", cũng đã làm xong công việc trong ngày để có thể nghỉ ngơi thư giãn.

Có lẽ là do cơ địa. Kể từ khi tiến vào đây, Lâm Hòe rất ít khi chạm mặt quỷ quái. Thường thì với một con quỷ cấp cao như y, xung quanh đáng lẽ phải náo nhiệt lắm mới đúng.

Quỷ quái cấp thấp thường sẽ phải sống nương tựa vào yêu khí của những kẻ mạnh hơn. Đổi lại, những sinh vật nhỏ bé này sẽ góp phần làm giàu thêm nguồn năng lượng cho đồng loại cấp cao bằng cách rình rập, dọa nạt những kẻ lạc lối. Số phận của chúng phụ thuộc hoàn toàn vào những sinh vật này. May mắn thì sống sót, xui xẻo thì chết.

Cả quỷ nữ Lâm Hòe từng gặp và con ma cát của Thu Nhiên cũng là ví dụ điển hình cho trường hợp này.

Có lẽ là do cách hành xử quá mức đáng sợ, mà sau sự việc trong vườn cây, đã không còn có con quỷ nào dám bén mảng lại gần y. Hai cái bóng kia cũng hoàn toàn mất dạng kể từ cái chết của Đường Phong. Nhận thức được điều này, y đành phải dành nhiều sự quan tâm hơn cho ba người đồng đội. Hy vọng thông tin của bọn họ sẽ phần nào giúp y giải quyết được vấn đề.

"Nhan Tức, tự sát trên sân thượng. Thẩm Ưu, chết đuối dưới hồ. Đường Phong, treo cổ trong phòng piano... Cần thêm một lần nữa để chứng minh suy đoán của mình." Y nghĩ thầm, "Nhưng mà có vẻ... Nhan Tức cũng không thích thực vật học cho lắm nhỉ?"

Y ngậm ống hút, hai tay đút túi quần lững thững đi về phía cầu thang. Vừa lên đến tầng ba thì chợt bắt gặp người quen đang phân loại rác ở trong góc.

Là Lý Hân Di.

Cô ngồi xổm, trên tay cầm một túi rác lớn. Mái tóc xơ xác và gương mặt nhợt nhạt của cô lúc này gợi lên dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Đột nhiên, như chạm phải vật gì đó sắc nhọn, cô hít sâu rồi đau đớn rụt tay lại. Có lẽ là mảnh thủy tinh, máu tươi trên tay cô rỉ ra.

Lâm Hòe thấy vậy liền bước tới: "Sao em lại ở đây phân loại rác thế này? Lớp em không có ai biết làm à?"

Nghe thấy có người tới, Lý Hân Di giật thót mình. Nhưng sau khi nhận ra đó là Lâm Hòe, vẻ mặt cô như nhẹ nhõm hẳn.

"Không phải ạ... Cái này là... Là quy định của thầy Dư. Thầy ấy muốn mọi người học cách tôn trọng công việc lao động..." Lý Hân Di ngập ngừng.

"Lao động cái gì, là hành hạ mới đúng..." Lâm Hòe nghĩ thầm.

Y lại hỏi tiếp: "Này là trực nhật mới phải làm à?"

"Không ạ..." Lý Hân Di đáp, "Có người phụ trách riêng, trước đây là Nhan Tức, giờ là em..."

Cái tên vừa bật ra khỏi miệng, cô đã nhận ra mình vừa lỡ lời. Phải một lúc sau, Lý Hân Di mới tiếp tục: "Là do em mắc lỗi nên mới phải..."

"Đây chỉ là cách anh ta muốn ra oai mà thôi." Lâm Hòe nói, "Thú vị đấy."

Y không ngại bẩn mà gạt tay Lý Hân Di sang một bên rồi tự mình ném túi rác vào thùng.

Lý Hân Di chỉ biết cúi đầu xoa tay không nói gì. Đoạn, Lâm Hòe quay sang bảo: "Đi rửa tay đi."

Chờ Lý Hân Di quay lại, Lâm Hòe lấy cây pocky* từ trong túi đưa cho cô: "Nghe lâu rồi nhưng đến giờ tôi mới thật sự tin. Ngay cả việc không hợp lý như thế này mà cũng có người sẵn lòng làm, lớp em thật đúng là..."

Y dừng lại hồi lâu: "Một lòng đoàn kết."

Lý Hân Di nhận lấy cây pocky nhưng cúi đầu không ăn. Một lúc sau cô mới lên tiếng: "Thật ra rất dễ."

"?"

"Cùng nhau ghét bỏ một người, thì mọi tội lỗi sẽ tự động đổ lên đầu người đó. Rồi chỉ cần đồng lòng lên án, chỉ trích, đứng đối lập với cái "sai trái", là đã được coi đoàn kết rồi." Cô chậm rãi nói, "Mỗi nhóm luôn cần có một người đảm nhận vai trò này. Không trước thì cũng sau. Có lẽ đây chính là... Quả báo cho việc em chỉ biết khoanh tay đứng nhìn."

Nói xong câu đó, cô đứng yên tại chỗ một lúc. Phải đến khi hết thời gian phân loại rác, cô mới chậm rãi quay trở về lớp của mình.

Lâm Hòe nheo mắt nhìn theo bóng lưng xa dần của cô...

Ngay tại khoảnh khắc đó, linh cảm của y cũng khẽ lay động.

Lâm Hòe ngẩng đầu.

Ở cuối dãy hành lang phía đối diện chợt xuất hiện một bóng người.

Là Nhan Tức màu trắng.

Cậu ta nhìn Lý Hân Di bằng ánh mắt đầy thương cảm.

"Cứu..." Cậu ta nói.

Song, còn chưa kịp nói hết câu, Nhan Tức trắng đã chợt cứng đờ. Cậu ta chỉ kịp giơ số "2" rồi vội vã biến mất.

Lâm Hòe quay đầu lại thì thấy một cái bóng khác đang chậm rãi bước xuống cầu thang.

Sau vài ngày không gặp, dường như ống tay áo của cậu ta đã đậm hơn trước rất nhiều. Cái bóng không nhìn Lâm Hòe mà chỉ từ từ tiến về phía trước.

Là Nhan Tức màu đỏ.

Ánh mắt cậu ta dõi theo Lý Hân Di, trên miệng nở một nụ cười méo mó đầy thù hận.

"Ha ha ha..."