Sát Thần

Chương 870: Chúng ta nhiều người



Nếu suy đoán của luyện dược sư Kiệt Tư Đặc là thật, có nghĩa là, ở gây giam cầm hai gã Thủy Thần, mười tên Hư Thần, hai mươi Nguyên Thần!

Đây là khái niệm gì?

Đừng nói Thủy Thần, bất kỳ một lực lượng cảnh giới Hư Thần nào cũng đủ để quét ngang Liệt Diễm tinh vực rồi.

Mười tên Hư Thần, hai gã Thủy Thần, sự cường hân của một cỗ lực lượng này quả thực kinh thiên động địa. Vượt qua cực hạn tưởng tượng của mọi người.

Bởi vậy, đoàn người toàn bộ triệt để trợn tròn mắt, không biết nói gì.

Cả nửa ngày này, Kiệt Tư Đặc vẻ mặt vẻ mặt chua sót, có chút thổn thức: "Đương nhiên, tất cả đều là ta phán đoán ra, không biết là thật hay giả. Nhưng thật sự thật sự là như vậy, tên gia hỏa giam cầm những cường giả này lợi hại tới cỡ nào?"

Mọi người sắc mặt kinh hãi, lại rung động.

Xì xì!

Một ngọn lửa từ xa bay tới, hóa thành một đạo ánh sáng xẹt qua bên cạnh Thạch Nham, nhảy vào trong thạch đài mà Tạp Thác đứng cạnh, chợt lóe rồi biến mất.

Mọi người nhạy bén phát hiện, đều lộ ra vẻ chú y, ánh mắt hiện ra vẻ dò hỏi.

Thạch Nham lạnh lùng cười: "trong thạch đài của nơi này có cực hàn chi lực, ta tiểu gia hỏa kia thì giống như là thuốc bổ."

Mọi người đã sớm biết sự kỳ diệu của hắn, cũng không lấy làm lạ nữa, gật đầu, không nói gì.

" Thạch Nham, tinh đồ đó đã chỉ phương vị mới chưa?" Lúc này, Phong Khả chung quy cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi, hắn cũng không yêu cầu Thạch Nham trả lại tinh đồ, tựa hồ cũng biết hắn giữ tinh đồ thì không sáng suốt.

"Để ta xem." Nhíu mày, lại lấy tinh đồ từ trong ống tay áo ra, đang muốn xem sắt thì sắc mặt cứng lại, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Không thể biết được." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Tình huống thế nào?" Đồng tử Lạp Tắc Nhĩ co rút lại.

" Nơi đây giam cầm linh hồn tế đài, nếu như muốn điều tra đánh dấu của tinh đồ thì phải vận dụng năng lượng của linh hồn tế đài, cho nên... Ta không thể thấy rõ hàng tuyển mới trong đó." Dừng một chút, hắn thuận tay ném tinh đồ cho Phong Khả." Ngươi xem thử đi?"

Phong Khả tiếp nhận tinh đồ, nhắm mắt cảm ứng, cũng lắc đầu bất lực: "Quả thật không thể điều tra sự ảo diệu của tinh đồ."

"Vậy phải làm sao?" Giới Nông mặt như đưa đám: "Không thể điều tra tinh đồ thì không tìm thấy hàng tuyển mới, vậy làm sao tới được tân tinh vực? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể theo đường cũ mà về lại ảo trận đó ư?"

"Ta nghĩ bên ngoài cấm địa này cũng là ảo trận, chỉ cần từ nơi này rời khỏi thì chắc sẽ lại ảo trận?" Phong Khả trầm ngâm một chút, lại nhìn về phía Thạch Nham: "Ngươi thấy sao?"

"Có lẽ vậy, có điêu tamuôn chờ một chút, chờ tiêu gia hỏa kia của ta tẩm bổ xong đã." Thạch Nham nhún vai, thần thái tự tại: "Nếu có người không chờ được thì có thể đi trước."

Sắc mặt Mọi người trầm xuống.

Không có hắn dẫn đường, một khi tiến vào trong ảo trận, mọi người sẽ lại lạc đường, cảnh giới của Phong Khả mặc dù cao, đáng tiếc cũng không hề biết chân lý của tinh thần áo nghĩa, rất khó tìm được đánh dấu trong tinh đồ.

Thạch Nham không dẫn đầu, không ai dám tự tin nói rằng có thể tìm được tân tinh vực, cho nên hắn tạm thời không muốn đi thì mọi người tuy rằng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể ở lại chờ, không ai dám đi trước.

" Đáng tiếc, cảnh giới của chúng ta vẫn quá thấp, bằng không, có lẽ có thể cởi bỏ được bí ẩa nơilnày. Thậm chí thông qua điều tra cổ văn trận trên thạch đài, có khi còn kiếm được lợi ích.

Kiệt Tư Đặc không khỏi lắc đầu thở dài, ngay cả hắn đạt tới Nguyên Thần cảnh cũng không thể hiểu nổi sự ảo diệu của trận pháp , cũng không thể nhìn thạch đài quá lâu, nếu không linh hồn sẽ mỏi mệt, sẽ sinh ra ảo cảnh.

Vù vù vù.

Tiếng rít chói tai thỉnh lình vang lên, từ cửa khu vực trước đó họ hàng lâm, đột nhiên hiện ra từng đạo thân ảnh.

Phong Khả đột nhiên biến sắc, không nhịn được hét lên: "Là cường giả của tam đại thế lực!"

Mọi người hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, như chim sợ cành cong, lập tức muốn trốn chạy.

Ba người Ba Lôi Đặc, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông cũng không thể giữ được bình tĩnh, ánh mắt hiện ra vẻ bất an.

"gặp nhau ở đây cũng chưa chắc đã phải chuyện không tốt." Thạch Nham nói nhỏ, thần thái tự nhiên, giống như không hề lo lắng.

Các lược đoạt giả đang nôn nóng bất an, nghe hắn nói như vậy thì đều kinh ngạc nhìn về phía„ không rõ thâm ý.

Phong Nhiêu sững sờ một chút, có phản ứng trước tiên, quát: "Linh hồn tế đài của Chúng ta bị giam cầm, bọn họ cũng vậy thôi, không ai có thể phóng xuất ra áo nghĩa, chỉ có thế lực lượng của thần thể để công kích, chúng ta cũng chưa chắc đã chịu thiệt. ít nhất thì chúng ta cũng đông hơn!"

Mắt Mọi người bỗng nhiên sáng lên.

Lạp Tắc Nhĩ sắc mặt dữ tợn, khóe miệng phác ra nụ cười tàn nhẫn: "Không sai, ở đây chúng ta không phải sợ họ, đây có lẽ còn là cơ hội!"

Sắc mặt của Phong Khả cũng trầm xuống, cổ giật giật, cả người truyền đến tiếng lách cách, tựa hồ đang thúc dục thần thể: "Chúng ta quả thực không cần sợ."

Lược đoạt giả nghe bọn họ nói như vậy, ai nấy thần thể tản mát ra sát khí tàn nhẫn, trong hai mắt chiến ý dũng động, chẳng những tỉnh táo lại, không chạy trốn, còn chậm rãi tới gần phía người vừa tới.

Bọn họ có thể nói là một cỗ thế lực hiếu chiến nhất của Liệt Diễm tinh vực, sống trên đầu dao lưỡi kiếm, cũng không ngại chiến đấu, ngược lại, nếu biết không phải là kết quả hẳn phải chết, bọn họ rất hưng phấn liều chết đánh một trận.

Tam đại thế lực một mực chèn ép bọn họ, nhiều năm như vậy, thường xuyên phái cường giả càn quét bọn họ, đối với ba cỗ thế lực này bọn họ một chút hào cảm cũng không có, chỉ cần có cơ hội thì tất nhiên sẽ hung hăng cắn trả.

người Cảnh giới cao thâm, cho dù là không thể vận dụng lực lượng, chỉ bằng sự cường hãn của thần thể, cũng không phải có thể dễ dàng chống lại. Nhớ kỹ, phải dùng chiến thuật biển người, chúng ta nhiều người hơn. Cứ ùa lên mà cắn xé cào cấu, người cảnh giới cao mấy cũng bại. Chúng íarất may mắn, nơi này có lợi cho chúng ta, bởi vì linh hồn tế đài bị giam cầm, chênh lệch cảnh giới có thể dùng nhân số để bù lại, mọi người phải nắm lấy cơ hội này, tận khả năng giết cho thật nhiều người!"

Phong Khả rất lý trí, biết ưu khuyết của phía mình, biết chỉ có dựa vào ưu thế nhiều người, mới có thể thật sự khiến cho đối phương trọng thương, trước khi chưa giao chiến đã định ra phương châm.

Mọi người ầm ầm đồng ý.

Mấy ngàn lược đoạt giả, như là châu chấu chen chúc mà đến, vây quanh khu vực tam đại thế lực hàng lâm.

Ở đó, đoàn người Bích Thiên, Lý Nhạc Phong, Áo cổ Đa vẫn đang khiếp sợ nhìn kỳ quan nơi đây, vẻ mặt hồi hộp.

Khi Tam đại thế lực tiến vào cấm địa, tổng cộng có mấy trăm người, nhưng mà trải qua sự tàn sát của cấm địa, kết giới, lúc này chỉ còn lại có hơn trăm người, hơn trăm người này đều là tinh nhuệ.

bên phía Cửu Tinh thương hội, Phạm Hạc một thân áo xanh, tướng mạo già nua, thân hỉnh gầy yếu nhíu mày, bình tĩnh nói: "Lược đoạt giả tới rồi."

" Đáng chết!" Thác Hải sắc mặt băng hàn: "Linh hồn tế đài không thể chuyển động, một thân áo nghĩa bị trói buộc, ngay cả lực lượng cũng không thể ngưng luyện, chẳng lẽ chỉ có thể vận dụng thần thể để đánh nhau? Không xong rồi!"

Bọn họ đều cảm thấy được điều dị thường, vừa nghe thấy lời nói của Phạm Hạc, đều ý thức được lược đoạt giả chắc biết được sự kỳ diệu của nơi đây, trong lòng có tâm tư.

" Nhân số của Đối phương nhiều hơn, nếu chiến đấu bình thường, chúng ta bằng vào ưu thế của cảnh giới có thể dễ dàng trảm sát bọn họ. Nhưng hiện tại. Chỉ có thể dựa vào thần thể chi lực, có chút khó giải quyết." Áo Cổ Đa cũng đau đầu.

" Đơn giản, giết tên đầu lĩnh, chỉ cần tứ đại cự đầu chết hết, ta thấy lược đoạt giả cũng sẽ không cầm cự được bao lâu. Không có ai chỉ huy, không thể triển khai được ưu thế nhân số, bọn họ tất nhiên sẽ tan tác." Bích Thiên bình tĩnh nói.

Phạm Hạc gật đầu, lạnh lùng nói: "Cứ dựa theo phương pháp của Bích Thiên thống lĩnh mà làm, lát nữa ta sẽ giết Phong Khả trước, ba người Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc thì các ngươi xử lý. Nguyên Thần cảnh nhị trọng thiên đánh nhất trọng thiên, cho dù là chỉ bằng vào thần thể chi lực, các ngươi vẫn thắng dễ dàng, chỉ cần ghi nhớ một điểm là không được để thời gian kéo dài."

Tất cả mọi người đều là hạng người tài trí cao tuyệt, đều minh bạch ý tứ trong lời nói của Phạm Hạc, không khỏi đồng thời gật đầu, ý bảo đã hiểu.

Rất nhanh, lược đoạt giả chen chúc ùa tới, từ tứ phía vây lại, thần thái dữ tợn, ngửa mặt lên trời rít gào để tăng cường khí thế, lực lượng trong thần thể bùng nổ.

người Cảnh giới càng cao thì lực lượng trong thần thể sẽ càng mạnh, tăng cường cảnh giới và thối luyện thần thể là không thể tách rời, nhân số của tam đại thế lực ở vào thế yếu, cao thủ lại nhiều hơn, thần thể cường hãn cũng cao hơn một bậc, chỉ cần không phải lâm vào tiêu hao chiến trong thời gian dài thì cũng chưa chắc đã bại.

" Thạch Nham!" Bích Thiên đột nhiên quát lớn một tiếng!" liếc thấy một người đứng trước nhất trong đám lược đoạt giả, nhíu mày nói: "Đừng chấp mê bất ngộ nữa, ngươi hiện tại đứng cùng ta, ta đảm bảo ngươi sẽ không sao!"

Cho tới bây giờ, hắn vẫn một lòng muốn lôi kéo Thạch Nham, không muốn thật sự trở mặt.

"Sự hậu ái của Đại thông lĩnh tại hạ tâm lĩnh, chỉ là Phong Khả tiên bối ra giá cao hơn, xin lỗi." Thạch Nham nhếch miệng.

" Ngươi đó là Thạch Nham?" Phạm Hạc sắc mặt âm lãnh, hừ một tiếng: "Tư chất của Tiểu tử này không tồi, đáng tiếc quá không thức thời, xem ra khó có thể có không gian phát triển lớn hơn."

Trong lúc nói, cả người hắn truyền đến chấn động, thần thể giống như được bơm hơi, lập tức bành trướng, hai tay không ngờ hiện ra hình đá trong suốt, năng lượng ba động trong đó cực kỳ mãnh liệt.

Rắc rắc rắc!

Khớp xương của hắn kêu lách cách, thần thể cao lên mấy tấc, thần thể gầy yếu trở nên khôi ngô dị thường, một cước đạp thật mạnh xuống đất, đá dưới chân vỡ nát, một cỗ lực trùng kích kéo hắn, lao về phía Thạch Nham.

Ở đây, linh hồn tế đài bị giam cầm, không thể thi triển lực lượng áo nghĩa, nhưng Phạm Hạc chỉ bằng vào sức bật của thần thể, vẫn có thể phi thiên lao lên.

Hắn hét to lao về phía Thạch Nham, mắt cũng nhìn về phía Thạch Nham, nhưng Thạch Nham lại biết, mục tiêu của Phạm Hạc không phải là hắn.

Mà là Phong Khả bên cạnh hăn.

Bắt giặc trước tiên bắt vua, Phạm Hạc có chủ ý này, ý đồ muốn giết chết Phong Khả trước, khiến lược đoạt giả lâm vào cảnh rắn mất đầu.

Chỉ là, Phạm Hạc đã đánh giá sai khu vực linh hồn tế đài bị giam cầm rồi, lực lượng thần thể của Thạch Nham có thể vận dụng, tuyệt không thua kém gì hắn!

"hắc hắc!"

Thạch Nham cúi đầu cười, sắc mặt lạnh lẽo, thần thể kích phát ra một cỗ năng lượng mãnh liệt, một vầng hào quang đỏ như máu lập tức bao phủ hắn.

Lực lượng của Bất tử ma huyết trong nhậy mắt được thôi phát.

Trong nháy mắt, thần thể của Thạch Nham giống như được vẽ loạn lên một tầng huyết dịch màu đỏ, dưới tình huống không thể vận dụng linh hồn tế đài, phụ diện tà lực và Bất tử ma huyết cũng không bị narh hưởng, thạch hóa, bất tử song vũ hồn phát động, sức chiến đấu được đề thăng.

Tử vong, không gian áo nghĩa cần vận chuyển tinh nguyên chi lực, tinh thần áo nghĩa cần vận chuyển tinh thần chi năng, cũng không bị ảnh hưởng của linh hồn tế đài, không cần thúc dục áo nghĩa để kích phát.

Có điều kiện tiên quyết này, trong cấm Hồn đài, sức chiến đấu của hắn vượt Phong Khả một cách toàn diện.