Sát Thần

Chương 871: Yêu hoa nở rộ



Phạm Hạc như là biến thành một người ngọc thạch, cả người trong suốt, tay như mĩ ngọc, Lưu quang lóe sáng, trên mu bàn tay ngay cả mạch máu cũng có thể thấy được rõ ràng.

Bốp bốp bốp

Tiếng Khớp xương lệch vị không ngừng từ trong cơ thể Phạm Hạc truyền đến, dưới tình huống không vận dụng áo nghĩa lực lượng, hắn vẫn hiện ra sức bùng nổ cường hãn. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Ầm!

Giống như lưu tinh cắt qua thương khung, Phạm Hạc là người duy nhất chỉ dựa vào thần thể chi lực mà có thể bay được, tốc độ cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người Thạch Nham.

Chỉ là, mục tiêu của hắn rõ ràng không phải là Thạch Nham.

Phong Khả như lâm đại địch, không nhịn được hét to: "Vây hắn!"

Các Thanh Quỷ lược đoạt giả chen chúc ùa lên, hóa thành từng đạo tàn ảnh ngăn cản Phạm Hạc.

Phạm Hạc thần thái thản nhiên, bình tĩnh tới dọa người, thần thể của hắn lướt đi, hai cánh tay như rắn uốn lượn.

Bàn tay ngọc thạch của hãn một khi chạm vào người nào, sẽ giông như kiếm quang của phong nhận, trong nháy mất đã xuyên thấu thần thể của người ngăn cản.

Phốc xích! Phốc xích!

Thần thể của Thanh Quỷ lược đoạt giả lập tức bị thủng thành lỗ máu, căn bản không thể ngăn cản hắn dù chỉ một thoáng, trực tiếp thần thể vỡ nát, từng tia máu mang theo thịt vụn bắn ra.

Phạm Hạc xuyên qua trong huyết vụ, ánh mắt đờ đẫn, thần thể như phong đao, vô kiên bất tồí.

Thân thể máu thịt dưới sự cắt chém của cánh tay hắn, bị xé rách, lập tức chết thảm.

Trong nháy mắt, chỗ hắn đi qua đã có bảy cỗ thi thể nằm xuống.

Phạm Hạc nóng lòng muốn giết chết Phong Khả, không hề ngưng trệ, như là một đạo ánh sáng, đánh thẳng về phía trước, lấy mạng người ngăn cản trên đường, cách Phong Khả càng lúc càng gần.

Các Thanh Quỷ lược đoạt giả vẻ mặt kinh hãi, nhưng không có một ai lui về phía sau, biết rõ ắt phải chết vẫn vây giết hắn, như bươm bướm lao vào lửa, chỉ cần được sáng rực trong thoáng chốc.

Lược đoạt giả là hạng người trọng tình nghĩ, những người đi theo Phong Khả, sớm đã bán tính mạng của mình cho Phong Khả, lời nói của Phong Khả đối với bọn họ mà nói thì chính là chân lý mãi mãi không thay đổi.

Biết rõ có thể trong nháy mắt bị trảm sát, bọn họ vẫn không sợ, điên cuồng lao tới.

Trong đám người, Phạm Hạc như là quái thú giảo sát tất cả, cả người tinh quang lưu chuyển, kim tuyệt chi khí từ đầu ngón tay, hai đầu gối, cánh tay bắn ra, nhuệ khí vô địch.

Một lược đoạt giả, thần thể bị xé rách như đậu hủ, chỉ có thể cản hắn lại được một thoáng, không thể mang tới nhiều phiền toái hơn cho hắn.

Phạm Hạc chỉ Phong Khả trong gang tấc.

Thạch Nham ở bên cạnh Phong Khả, sắc mặt u lãnh, hai mắt hiện ra huyết tinh.

"Ầm!"

Phong Khả cúi đầu gầm khẽ, thần thể truyền đến tiếng nổ như tiếng sấm, tóc dài giãy khỏi dây buộc, không gió mà tự bay, sắc mặt cực kỳ lệ.

" Phạm Hạc, ta và ngươi thể bất lưỡng lập, Phong Khả gầm lên, muốn giết tới.

" Để cho ta tới." Vào lúc này, Thạch Nham bỗng nhiên hô khẽ một tiếng, quay đầu nói: "Ngươi đi đối phó người khác, chấp chưởng đại cục đi, Phạm Hạc để ta ứng phó."

Phong Khả vẻ mặt kinh ngạc.

" Thạch Nham!" Phong Nhiêu không nhịn được gọi to, mắt đẹp đầy vẻ kinh sợ bất an: "Đừng cậy mạnh!"

Quay đầu, Thạch Nham cười rạng rỡ: "Không sao, cứ để ta."

Dứt lời, một cỗ sát khí huyết tinh phóng lên cao, thần thể đỏ bừng, hai mắt thô bạo điên cuồng, một cô ba động bành trướng bung nổ trong cơ thể, hóa thân thành một đoàn huyết quang, bỗng nhiên lao về phía Phạm Hạc: "Lão nhân, ngươi già rồi, không vận dụng áo nghĩa năng lượng, ngươi không chống đỡ được bao lâu đâu."

Đối địch trước tiên tấn công tâm lý, đây là phương châm của hắn, vào một khắc bùng nổ, ngôn ngữ khắc bạc của hắn liên tục tuôn ra: "Sống lâu thì áo nghĩa tất nhiên tinh diệu, nhưng ngươi dù sao cũng già rồi, thối luyện thần thể tất nhiên không theo kịp thanlí niên."

Một bàn tay đẫm máu mang theo sự hỉếu sát, tuyệt vọng, điên cuồng như thủy triều ùa tới, bao bọc Phạm Hạc,

Tử ấn!

Dùng lực lượng tiêu cực thúc dục tử ân, không cân tương hợp với lực lượng áo nghĩa, không dựa vào thần hồn ngự động, vừa hiện ra đã tựa như núi máu biển thây, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Tử ấn áp bách hư không, trong không khí truyền đến tiếng xỉ xỉ, một mùi máu tươi và khí tức hiểu sát, tuyệt vọng, điên cuồng đồng thời xuất hiện, huyết sát chi khí như phô thiên cái địa, từ trên trời ập xuống.

Phạm Hạc biến sắc, ánh mắt bình tĩnh hiện ra một chút kinh ngạc.

Ngay cả hắn đã đạt tới Nguyên Thần tam trọng thiên, linh hồn tế đài cũng bị giam cầm, tiểu tử chỉ có Thần Vương tam trọng thiên làm sao vẫn có thể vận dụng được lực lượng?

Đây là chỗ hắn không hiểu.

Do dự Một lát, Phạm Hạc lập tức khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng cười: "Tiểu tử Chưa dứt sữa, đã bao giờ nghe qua gừng càng già càng cay chưa?"

Rắc rắc rắc

Khớp xương không ngừng vang lách cách, Phạm Hạc cả người hiện ra một vòng kim quang, hắn tinh tu kim chi áo nghĩa, chỉ bằng vào kim duệ chi khí kiên cường của thần thể, thân như kim thương, đâm thẳng vào hư không, một cô kim duệ chi lực như mâu như kiếm, cực kỳ sắc bén.

Ầm

Kim thương đâm thẳng vào thủ ấn màu máu, huyết quang mênh mông túa ra, va chạm với kim ngọc chi lực.

Quang hoa tiêu tán, quần áo Phạm Hạc quần áo rách hết, một kiện giáp trụ màu vàng kim hiện ra, bao trùm toàn thân, che chở cho cả người không bị huyết quang vẩy trúng.

Thạch Nham như mãnh thú, huyết đồng chiếu ra vẻ thô bạo hiếu sát, thần thể đỏ như máu, sát khí quấn quanh người, thấp giọng cười lạnh, lại tích tụ lực lượng, một lần nữa xông lên.

Thần thể hắn đi qua đâu, sắt đá dưới chân nổ mạnh tới đó, đá vụn bắn lên, hóa thành một tầng bụi đá không hề rơi xuống, dưới sự sử dụng lực lượng của hắn, phủ xuống Phạm Hạc.

Phạm Hạc cau mày, thần thái tự nhiên, quay đầu nhìn bốn phía.

Lúc này, lược đoạt giả giao chiến với tam đại thế lực, đã rất kịch liệt.

Tam đại thế lực cao thủ đông đúc, trong đó Lý Nhạc Phong Áo cổ Đa, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong toàn bộ đều là Nguyên Thần nhị trọng thiên, thần thể tinh luyện cương mãnh, không dùng áo nghĩa thì lực lượng cũng vô cùng.

Chỉ là, bên cạnh mỗi một cường giả cấp bậc Nguyên Thần đều ít nhất bị gần trăm lược đoạt giả vây quanh, xung phong liều chết.

Lực lượng không đủ nhưng nhân số lại có thể bù đắp được, lược đoạt giả dựa vào nhiều người, cũng không rơi vào thế hạ phong.

Ngược lại, một khi chiến đấu kéo dài, đợi cko lực lượng của Áo cổ Đa bọn họ tiêu hao hết rồi, thì cuối cùng rất có khả năng sẽ bị kiệt sức đến chết.

Tình thế cũng không được lạc quan.

Phạm Hạc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Không thể lãng phí thời gian được."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Thanh âm Thạch Nham như sấm nổ, một cỗ khí tức huyết tinh cuồng bạo đột nhiên như vân đoàn màu máu ùa tới, người ở trong đó, hắn giống như một luyện ngục yêu ma, trong môi một huyệt khiếu, lập tức một cái xúc tua bay ra, cực kỳ tà ác.

Cùng lúc đó, trong vân đoàn màu máu của Thạch Nham từng mảnh hỏa diễm bắn ra.

Mỗi một ngọn lửa đều là một loại thiên hỏa, loại sinh mệnh thể độc đáo này, hình thái linh hồn đặc thù, căn bản không bị cấm Hồn đài ước thúc, lực lượng không bị ảnh hưởng.

Cửu u Phệ Hồn Diễm, Bì Tuyệt Thi Hỏa, Chu Tước Chân Hỏa, Âm Linh Quỷ Hỏa, Địa Tâm Hỏa, Diệt Thể Lôi Viêm sáu thiên hỏa thuộc tính bất đồng như là tinh linh hỏa diễm, kéo theo cái cánh sáng rực, lưu động trong dòng người.

Một võ giả của tam đại thế lực dưới tình huống linh hồn tế đài bị giam cầm, lực lượng áo nghĩa không phóng thích ra được, một khi bị thiên hỏa nhắm trúng, lập tức sẽ cực kỳ chật vật hoặc là bị đốt cháy thần thể tới chết, hoặc là bị trực tiếp ùa vào thức hải, xóa bỏ linh hồn tế đài.

Thiên hỏa vừa ra, chiến đấu vốn đang xem như là ngang nhau bỗng nhiên hiện ra thể cục nghiêng về một bên.

Đừng nói võ giả Thần Vương cảnh, cho dù là đám người đã đạt tới Nguyên Thần cảnh như Áo cổ Đa, dưới sự bao trùm của thiên hỏa, cũng cực kỳ chật vật, đỡ trái hở phải, chỉ có nước chạy trối chết.

Phạm Hạc đang chuẩn bị giải quyết chiến đấu thật nhanh, vừa thấy tình thế phát sinh biển cố kinh thiên thì lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối, không nhịn được quát lên: "Tạm thời lui lại."

Trong Cấm Hồn đài, linh hồn tế đài bị trói buộc, lực lượng áo nghĩa không thi triển ra được, người của thế lực thế lực không phải là đối thủ của thiên hỏa, chỉ có lui ra ngoài mới có thể bảo đảm an toàn.

Phạm Hạc hét to một tiếng, làm các cường giả của tam đại thế lực bừng tỉnh.

Không chút do dự, ngay cả Phạm Hạc đang muốn toàn lực xuất thủ cũng tạm thời dừng thể công, hoảng sợ rút lui, dọc theo đường cũ mà quay lại.

Đoàn người Áo cổ Đa cũng không dám tiếp tục lưu lại, không để ý tới người dưới trướng bị giết chết, đều dùng tốc độ cực nhanh rút lui khỏi Cấm Hồn đài, trở về ảo trận.

Một trận đánh vốn đang kịch liệt, bởi vì thiên hỏa xuất hiện mà thế cục đã triệt để xoay chuyển, kết thúc rất nhanh.

Trong Cấm Hồn đài lưu lại gần một nửa thi thể của tam đại thế lực, tử trạng của mỗi một cỗ thi thể đều không giống nhau, hoặc là thần thể bị đốt cháy, hoặc là linh hồn tế đài nổ tung, hoặc là bị lôi điện đánh cho cháy khét, đại đa số đều bị thiên hỏa giết chết trong thời gian ngắn.

Lược đoạt giả cũng chết thảm không ít người, nhưng so sánh với tam đại thế lực thì số lượng ít hơn nhiều, đều bị đám người Phạm Hạc và Áo Cổ Đa giết chết trong nháy mắt.

Trận đánh vốn đang thảm liệt, lại có chút đầu voi đuôi chuột, kết thúc rất vọi vã, mọi người cũng có chút ngạc nhiên, thần thái ngây ngốc.

Từng ngọn lửa nhảy múa trong cấm Hồn đài, vẽ ra một đường lửa, dần dần hội tụ rồi dừng lại bên cạnh Thạch Nham.

Hai mắt dần dần khôi phục màu bình thường, sắc mặt của Thạch Nham không hề có một tia vui sướng, ngược lại còn có chút ngưng trọng.

Hắn không nhìn về phía đám người Phong Khả đang đi tới, mà híp mắt, nhìn chàm chàm vào một tấm bia đá phía trước, đồ án như hoa khắc trên đó tựa hồ càng lúc càng kiều diễm.

người chết thảm của Tam đại thế lực và lược đoạt giả trên người không hề có một tia tinh khí nào chảy về phía hắn, lúc mọi người giao chiến, khí tức tử vong của rigíĩời chết thảm hóa thành những sợi tơ dần dần tụ vào trên một tấm bia đá, chính là tấm mà Thạch Nham đang nhìn.

Hoa tươi yêu dị trên bia đá vốn chỉ là đồ án, nhưng hiện giờ lại rực rỡ, giống như mới nở.

Xích sắt ở giữa thạch đài lấp lánh, vết gì không còn, giống như được cọ rửa, có một tia năng lượng mỏng manh lưu động.

Rất nhiều người chết thảm, huyết nhục đều rơi xuống xích sắt, đều bị hút hết huyết nhục chi tinh, chỉ còn mỗi da, ngay cả xương cốt cũng mềm xèo, cốt tủy trong đó như là đã bị hút khô rồi.

Thạch đài đó, đồ án hoa tươi yêu dị dần dần hiện ra ánh sáng, giống như cái miệng đang há to.

"Không ổn." Thạch Nham hô khẽ.

Thuận theo ánh mắt của hắn, mọi người cũng nhìn về phía đồ án hoa tươi trên thạch đài, luyện dược sư Kiệt Tư Đặc hai mắt sáng rực, tựa hồ đang ra sức nhớ lại gì đó, mặt run run, có chút sợ hãi bất an.