Dương Thạc nhìn anh em họ nói với nhau bằng giọng châm chọc không nhịn được cười, ai mà có cô em gái như Kì Băng chắc sẽ phiền chết đi.
Sắp tới đây chẳng phải cô cũng sẽ trở thành vợ anh sao? Nhưng anh không cảm thấy phiền, vì mỗi ngày nhìn thấy cô là điều hạnh phúc nhất của anh rồi.
Anh đã mất không ít thời gian để hỏi Hàn Nhuận về tung tích của Kì Băng, mãi đến tháng trườc hắn ta mới nói anh biết: “ Con nhóc đó rất thích hoa oải hương, nó cũng rất thích ở trong ngôi làng tên Roussillon”
Dương Thạc cất công tìm cô mấy ngày mấy đêm, đến khi biết cô ở ngôi nhà gỗ trên cánh đồng cũng không vội đưa cô về, anh muốn nhìn xem người con gái anh luôn tìm kiếm và hết mực yêu thương sống cuộc sống trong ba năm thế nào?
Ngày ngày thấy cô ra vào lượn lờ trên cánh đồng với nụ cười trên môi khiến anh thật sự rất vui, mãi đến mấy ngày gần đây khi lượng hoa bắt đầu giảm dần thì mỗi tối cô lại ngồi bên cửa sổ nhớ về điều gì đó rồi khóc.
Anh nghĩ cô cũng như anh cũng nhận thấy tình cảm đó nhưng cô là người đã làm sẽ không quay đầu nên anh mới quyết định mời cô đến buổi tiệc hôm qua. Anh biết cô sẽ không dễ gì từ chối!
- Bác Kim phiền bác đuổi tên anh trai bội bạc này đi giúp cháu đi!
- Con bé này mới về chưa được hai giờ mà đuổi anh nó đi trong vòng một nốt nhạc cơ đấy!
- Thì sao nào?
- Chã trách lo lắng cho nó nhiều năm....haizzz
Kì Băng ôm lấy Hàn Nhuận vỗ vỗ vào bã vai vững chắc, qua năm tháng vẫn là nơi giúp cô nương tựa, bỗng chốc đứng thẳng người quay đi về phía cầu thang.
- Thạc! Anh đem đồ lên giúp em đi, tối nay chúng ta sẽ đến thăm gia đình nhỏ của ai kia nhé! Anh phải giúp em mua món quá thật to đấy!
- Anh nghe rồi!
- Anh cũng về chuẩn bị đây, tối hai đứa tới mà không mang theo rượu thì đừng vào nhà đấy nhé!
- Chào anh!
Căn phòng của Dương Thạc vẫn vậy, cô bước vào rồi nhả vọt lên giường, mệt mõi cả nửa ngày trời. Cô đi cũng rất nhanh, về cũng rất nhanh, trông phút chốc có chút mệt mỏi.
- Xem ra anh vẫn thích hình ảnh chiếc áo sơ mi thắc ngang bụng và chiếc quần jean của em hơn
- Thế thì tối em sẽ mặc thế!
- Em mệt thì ngủ chút đi! Anh bảo quản gia Kim làm chút gì cho em ăn nhé!
- Cảm ơn ông xã
Dương Thạc đi nhanh về phía Kì Băng đang nằm, ghé sát vào mặt cô hỏi với vẻ mặt cười toe toét.
- Em nói cho anh nghe thêm lần nữa được không
Kì Băng không trả lời có lẽ đã ngủ, cũng có thể không muốn trả lới. Dương Thạc vẫn giữ nụ cười đó rồi ấn nhẹ nụ hôn lên đôi gò má hồng nhuận kia.
- Ngủ ngoan nhé bà xã
Đã không ngủ thì thôi một khi đã nằm xuống thì đến tận 3h chiều Kì Băng mới dậy, nheo nheo mắt nhìn quanh căn phòng, không thấy Dương Thạc đâu chỉ thấy bó hoa oải hương đã cắm vào bình và đặt trên chiếc bàn trang điểm của cô.
Kì Băng đang cảm thấy rất hạnh phúc khi được sống những ngày tháng như thế này, bước xuống giường mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi của Dương Thạc rồi đi về phía phòng tắm.
Tính sơ một ngày ờ Pháp cô tắm những ba lần nên về đây tắm chỉ mới hai lần cũng chưa tính là nhiều.
Tóc búi cao, mặc chiếc áo sơ mi của Dương Thạc xem Kì Băng như đứa con nít không hơn không kém, bước xuống nhà đảo quanh vẫn không thấy bóng dáng tên đào hoa đó đâu còn tưởng đi tìm cô nào ở Bar rồi, ai ngờ hỏi quản gia Kim mới biết hắn ở sân sau.
Kì Băng bưng cả khay đồ ăn và thức uống ra ngoài, thấy Dương Thạc đang lay hoay làm gì đó với đám đất dưới tán cây hôm nào mới đi đến xem.
- Anh ăn với em nhé!
- Anh không đói em tự mình ăn đi anh đang bận.
- Cơ mà trồng hoa oải hương trong vườn?
- Em thích!
- Phải em rất thích nhưng không muốn phiền đến anh, em tự mình làm được.
Kì Băng vừa ăn bánh kem vừa nói với Dương Thạc bằng giọng cực kì nhẹ nhàng, Dương Thạc phủi bớt lớp cát bám đầy tay rồi tiến đến gần về phía cô.
- Số hạt và phân bón này anh lấy từ nhà Jenny về, con bé có gọi cho anh nó bảo em sẽ không buồn mà chăm sóc chúng.
- Em nhớ họ lắm....
- Ngoan nào! Em sắp làm vợ nhà người ta rồi sao cứ mãi để trái tim mình ở Pháp thế!
- Em tiếc cho cuộc đời mình phải giao cho anh quá sớm
- Chẳng phải cô nhóc ngày nào đã luôn quấn lấy anh sao? Cuộc sống của em sớm đã thuộc về anh rồi
- Tự cuồng
- Haha ăn cho hết đấy nhé! Anh trồng xong số hạt này nữa sẽ cùng em đi mua quà cho Hàn Nhuận!
Kì Băng nhìn anh chăm chú gieo từng hạt xuống đất cũng thấy choáng, cớ sao anh ấy biết cách trồng vậy?
Chắc hẳn đã hỏi Jenny không ít, nhìn về phíc người con trai ấy lòng cô không khỏi ấm lên. Không cần biết thời gian hạnh phúc này giữ được bao lâu nhưng cô vẫn sẽ giữ chặt tình cảm luôn dành cho anh cũng như anh luôn đặt nó ở nơi cô.