Ở sau lưng của Tây Điều Anh Cát vang lên một thanh âm, Tây Điều Anh Cát cả kinh vô ý thức quay đầu lại nhìn, thì thấy một lưỡi đao hàn thiết đã phá vỡ hộ thể cương khí của hắn, đâm vào trong lồng ngực của hắn.
Người cầm chặt thanh đoản đao đó chính là Đường Tiêu huyết nhục mơ hồ.
Đường Tiêu đứng lên, một đao phóng ra với tốc độ cực nhanh, căn bản không có ai nhìn thấy rõ ràng kể cả Vi Bản cũng không thấy.
Vừa rồi khi Vi Bản chém giết đám con rối của Đường Tiêu Đường Tiêu đã nuốt Liệt Hồn đan vào bụng đồng thời cũng kích xuất Thời gian chi tinh ở trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, sau một thời gian nó đã có tác dụng.
Cho tới bây giờ, hiệu lực của Liệt Hồn Đan và thời gian chi tinh đã tới, bằng không Đường Tiêu cũng sẽ không chờ tới giờ phút này mới ra tay. Sau khi nuốt liệt hồn đan và dẫn xuất thời gian chi tinh cũng đồng nghĩa linh hồn sẽ vỡ vụn, tính mạng nhanh chóng bị thiêu đốt, tuy nhiên Đường Tiêu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đã quyết định tuân thủ hứa hẹn không vứt bỏ Dực Thai công chúa thì không thể mặc kệ, thay vì mấy chục năm sau báo thù không bằng bây giờ thỏa thích bùng cháy lên.
Cho dù nó giống như lưu tinh chỉ rực rỡ trong nháy mắt cho dù chỉ xuyên việt một năm tới đây đã không còn Đường Tiêu cũng không hối hận.
Không chỉ vì Dực Thai công chúa không chỉ vì con dân của Đại Minh vương triều mà còn vì tôn nghiêm của hắn.
Cả đời làm sát thủ, ta chỉ có thể bị giết chứ không thể bị làm nhục.
Liệt Hồn Đan sau khi phục dụng khiến cho tu vi của Đường Tiêu tăng lên gấp mười lần, một đạo vân triện biến thành mười đạo, tu vi tương đương với Địa Nguyên tứ cấp đỉnh phong, Tây Điều Anh Cát có tám đạo vân triện dĩ nhiên không phải là đối thủ.
- Ngươi... làm sao có thể?
Tây Điều Anh Cát kinh nghi bất định mà nhìn Đường Tiêu sợ hãi nói.
Một gã Địa Nguyên nhị cấp làm sao có thể đâm thủng hộ thể cương khí của Địa Nguyên tứ cấp cuồng võ sĩ, lực lượng song phương đối lập hoàn toàn.
- Thái tử điện hạ.
Đứng ở ngoài gian phòng, đám thị vệ Vi Bản nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không kìm nổi mà kinh hãi, chuẩn bị xông tới cứu tợợ.
- Đáng tiếc cô không biết ngươi làm thế nào đánh lén thành công tuy nhiên một đao kia cũng không trúng chỗ hiểm của ta.
Tây Điều Anh Cát hướng về phía Đường Tiêu mà nói sau đó hắn dùng hai ngón tay kẹp một nửa đoản đao kia mà rút ra khỏi ngực.
Đối với một cuồng võ sĩ mà nói, thương thế không đâm trúng bộ vị yếu hại thì căn bản không đáng lo.
- Thật không?
Đường Tiêu ôm hai tay vô cùng thương cảm mà nhìn Tây Điều Anh Cát. Một đao vừa rồi của hắn chỉ là phát ra hiệu lực mà thôi.
- Người Minh ngươi còn sống thì rất tốt, để xem cô làm thế nào chà đạp công chúa mà ngươi yêu.
Tây Điều Anh Cát vuốt ve nửa đoản đao trong tay, ngạo mạn mà nhìn về phía Đường Tiêu.
- Kỳ thật bổn công tử vừa rồi đâm là cố ý đâm trật.
Đường Tiêu nhàn nhạt trả lời Tây Điều Anh Cát một câu.
- Ha ha thật sao?
Tây Điều Anh Cát lộ ra vẻ khinh thường.
- Giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Đường Tiêu ôm hai tay trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.
- Đúng là người Minh không biết sống chết.
Tây Điều Anh Cát cũng không biết vìa sao khi nhìn thấy ánh mắt và nghe lời nói của Đường Tiêu thì trong lòng loạn lên, đoản đao vung lên, hướng về phía cánh tay của Đường Tiêu mà đánh tới, trong tích tắc khi đoản đao bắn về phía Đường Tiêu, một nửa đoản đao của Tây Điều Anh Cát biến mất không còn thấy gì nữa, trong tay của hắn đột nhiên xuất hiện hai vật hình trứng rất kỳ quái.
Yết hầu của Tây Điều Anh Cát cũng hơi co rút, từ trong đó truyền ra vật gì đó hôi thối, hắn vô ý thức đem vật đó nuốt xong, kinh ngạc nhìn đồ vật trên tay, là hai quả trứng bị dập nát, Tây Điều Anh Cát đột nhiên phát ra thanh âm kinh hãi, sau đó vô ý thức nhìn xuống bụng mình.
Quần của hắn không biết từ lúc nào đã bị cắt, mấy thứ đồ vật phía dưới cũng không còn nữa, từ nơi đó nhỏ ra từng giọt máu.
Khó trách vừa rồi hắn cảm thấy đau nhức vô cùng.
- A...
Tây Điều Anh Cát gào lên thảm thiết, vội vàng cầm hai trái trứng trong tay mà ấn xuống dưới háng của mình, lúc này hắn chợt nhớ tới một chuyện trọng yếu hơn, hai quả trứng vẫn ở nơi đây nhưng mà cục lạp xưởng để khoái hoạt thì đâu mất rồi?
- Ngươi nuốt nó vào bụng rồi.
Đường Tiêu có ý tốt nhắc nhở Tây Điều Anh Cát một câu.
Dạ dày của Tây Điều Anh Cát co rút một hồi hắn đột nhiên hiểu ra thứ vừa rồi hắn nuốt là cái gì, vội vàng dùng sức phun nó ra từ trên dạ dày, nối lại chỗ cũ.
Tuy nhiên sau một khắc trong tay của hắn lại xuất hiện hai quả trứng mà yết hầu cũng truyền tới từng mùi thối.
- Ngươi... ngươi đến tột cùng dùng yêu thuật gì với cô .
Tây Điều Anh Cát kịch liệt ho khan, hướng về phía Đường Tiêu mà quát to trong nháy mắt hắn có cảm giác như là sụp đổ.
- Điện hạ người Minh này có khả năng dùng thời gian chi tinh.
Vi Bản kiến thức rộng rãi nhìn thấy màn quỷ dị trước mắt thì liền hiểu ra.
- Thời gian chi tinh?
Tây Điều Anh Cát đại biến sắc mặt, hắn đương nhiên đã nghe nói qua thời gian chi tinh nhưng mà vẫn chưa từng nghe nói ai có thể phá giải bí cảnh để lấy được nó.
Hơn nữa cho dù có thời gian chi tinh thì với đẳng cấp Địa Nguyên nhị cấp đại võ sĩ cũng không thể sử dụng được.
- Quỷ bình.
Đường Tiêu hướng về phía Tây Điều Anh Cát thái tử mà quát to một tiếng, sau một khắc Tây Điều Anh Cát cũng ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt của hắn, giờ phút này Tây Điều Anh Cát ngoại trừ cảm thấy đầu gối đau kịch liệt thì cái gì cũng không nghĩ ra.
- Đường công tử.
Dực Thai công chúa cũng như bọn họ không nhìn thấy được cảnh tượng phát sinh trước mắt.
- Gọi là lão công.
Đường Tiêu mỉm cười, uốn nắn cách xưng hô của Dực Thai công chúa.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì nhìn hắn giết cô sao?
Tây Điều Anh Cát tuyệt vọng nhìn Vĩ Bản và đám thị vệ kia rống lớn.
- Cứu thái tử điện hạ.
Vi Bản cắn răng hướng về phía đám thị vệ phía sau mà quát lớn, hắn cũng nắm lấy yêu đao đánh về phía Đường Tiêu.
Đối với người dùng thời gian chi tinh, tựa hồ dùng hộ thể cương khí bảo hộ mình thì không có cách nào tốt hơn, tuy nhiên thái tử điện hạ đã hạ lệnh rồi Vi Bản cũng không thể không vung đao xông lên.
- Người Minh đi chết đi.
Vi Bản giơ tay nhảy lên trên không trung, đột nhiên bổ chém về phía Đường Tiêu, hắn làm tất cả chỉ là để thể hiện cho thái tử coi.
- Lão công cẩn thận.
Dực Thai công chúa hét to một tiếng.
Đường Tiêu không có việc gì mà Tây Điều Anh Cát thì lại gào thảm một tiếng, Vi Bản vung đao chém xu ốnglại chém đúng vào cánh tay của Tây Điều Anh Cát duỗi ra, cứ thế mà bị đứt.