Sát Vương

Chương 486: Phù chỉ cực phẩm



Đường Tiêu lạnh lùng nhìn Lạc Phong ở trong thạch động dưới tình huống này Lạc Phong đã không thể chạy trốn.

Tuy nhiên Đường Tiêu vẫn còn có khúc mắc thứ nhất hắn không biết mình bị gieo linh hồn ấn ký gì mà có thể bị quan sát từ xa như vậy thứ hai Lạc Phong ham muốn hồ lô dừa của Đường Tiêu thì Đường Tiêu cũng ham muốn phong lôi kính của hắn, còn có cả Khu Ma nhân.

Giết Lạc Phong dùng Thốn Mang khẳng định không đáng nhưng cũng phải mất chút máu.

Đường Tiêu một lần nữa lấy ra một lá bùa hỏa cầu, dùng long lân của hắn gỡ xuống mà chế thành, loại phù chỉ viễn cổ này mạnh mẽ hơn mười long lân phù chỉ trước kia.

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phù chỉ cực phẩm?

Lạc Phong lúc này lộ ra vẻ ngưng trọng.

Ầm.

Đường Tiêu không hề do dự mà đem phù chỉ này biến thành trong ngưng tụ thành một hỏa cầu nóng bỏng đánh về phía Lạc Phong.

Lạc Phong sau khi cảm nhận được uy áp cường đại của hỏa cầu này thì không dám xem thường, vội vàng tế ra Phong Lôi kính ngăn ở trước người, Phong Lôi kính tuy ngăn cản được một đòn này nhưng hào quang của nó cũng dần trở nên ảm đạm.

Một lát sau Lạc Phong đã không đứng nổi nữa, sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì Đường Tiêu đã lấy ra mười lá long lân phù chỉ như đúc mang ra.

- Ngươi hẳn là cao cấp hù sư, lá bùa này là do long lân của cao cấp long tậ chế thành ngươi tìm đâu ra nhiều long lân như vậy?

Lạc Phong kinh ngạc nhìn Đường Tiêu.

- Ngươi cảm thấy ta càn phải nói nhảm với một người sắp chết không?

Đường Tiêu lạnh lùng nói với Lạc Phong, sau đó điều khiển long lân phù chỉ trong tay cho nó cháy thành tro.

Lúc nguy cấp Lạc Phong đành phải mạo hiểm.

Lạc Phong thúc giục tầng thứ hai của Phong Lôi kính, trên khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ sợ hãi và vui mừng sau đó niệm pháp quyết đánh vào bên trong.

Phong Lôi kính đánh về phía Đường Tiêu sắc mặt của Đường Tiêu đại biến, uy áp của con chim lửa đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, nếu tiếp tục bị chúng đánh trúng không biết sẽ có tổn thương gì.

Cho dù Đường Tiêu rất có lòng tin vào long thể của mình nhưng con chim lửa trước mắt tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, vạn bất đắc dĩ Đường Tiêu đành phải dùng hỏa cầu đánh vào con chim lửa sau đó bỏ chạy về phía sau phong bạo dược đỉnh.

Hơn mười hỏa cầu nện vào con chim lửa khiến cho nó tan thành mây khói nhưng con chim lửa phía sau lại xuất hiện, oanh kích về pinhas Đường Tiêu.

Tuy nhiên Đường Tiêu nhanh chóng tránh thoát được sau mấy lần thúc giục phong lôi kính, Lạc Phong lúc này đã trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

- Ầm ầm.

Vài tiếng nổ mạnh vang lên, hơn mười con hỏa điểu mãnh liệt bắn ra lao về phía trên người của Lạc Phong.

- Ầm ầm ầm.

Lại ba tiếng nổ hộ thể cương khí của Lạc Phong đã bị làm vỡ tan không còn sót gì. Dây xích do Đường Tiêu ngưng tụ lúc trước cũng tan biến vô hình.

Đúng lú Lạc Phong định chạy trốn thì hắn phát hiện ra mình không cách nào nhúc nhích được nữa trong lòng hắn có một cảm giác trống rỗng.

Không phải nôi tâm trống rỗng mà trước ngực trống rỗng.

Hắn không nói nên câu nào ngữa khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi ngã ầm xuống mặt đất.

Khu Ma nhận và Phong Lôi Kính toàn bộ đều được Đường Tiêu thu vào trong tay nhìn hai cổ bảo trước mặt Đường Tiêu nhíu mày nếu như có Luyện Yêu Thối Ma Hồ pháp bảo sau khi bị hư ném vào không bao lâu được chữa trị như ban đầu thì tốt rồi.

Tuy thế Đường Tiêu vẫn đem hai cổ bảo thu vào trong túi trữ vật.

Trên người còn có ấn ký không hiểu nổi, Lạc Phong Lại Vân vì sao có thể đến chỗ này Đường Tiêu vô cùng nghi hoặc.

- Chờ một chút.

Đường Tiêu chuẩn bị đi thì Áo Bỉ lão ma ở bên trong đột nhiên mở miệng.

- Có chuyện gì vậy?

Đường Tiêu đứng nguyên tại chỗ.

- Dạy cho ngươi một số khẩu quyết ngươi thu dược đỉnh vào trong hồ lô dừa.

- Dược đỉnh, nó lớn như vậy mà...

Đường Tiêu cảm thán một tiếng, ngay cả ý niệm thế giới cũng khó chứa được hết nó.

- Lớn cái đầu ngươi chỉ cần là dược đỉnh không có cái nào mà hồ lô dừa của lão ma ta không thuốt dược, dược đỉnh này tế luyện lâu rồi không phải là dược đỉnh bình thường cần phải thu lấy.

Áo Bỉ lão ma nói xong liền đem khẩu quyết truyền thụ cho Đường Tiêu.

Nhớ kỹ khẩu quyết do Áo Bỉ lão ma nói xong, Đường Tiêu bắt đầu khiến cho phong bạo dược đỉnh thu nhỏ lại trong nháy mắt đã hóa thành một tiểu đỉnh, được Áo Bỉ lão ma thu vào bên trong hồ lô dừa.

- Đúng rồi quang đoàn màu trắng kia là thần dược gì vậy đã tra được dược tính chưa?

Đường Tiêu hỏi Áo Bỉ lão ma một câu về thần đan kia.

- Còn chưa biết rõ ràng được.

Áo Bỉ lão ma ném ra một viên đan dược to bằng quả trứng ngỗng đặt trước mặt Đường Tiêu.

Đường Tiêu thò tay sờ sờ viên đan dược trắng nón này, phảng phất như là vật sống, sau khi bị Đường Tiêu sờ vào viên đan dược khẽ chuyển động nhưng dưới cấm chế của Áo Bỉ lão ma, nó không cách nào chạy thoát được.

Áo Bỉ lão ma tiếp tục ngâm khẩu quyết đem phong bạo dược đỉnh thu lại ở trước mặt hắn sau đó bảo Đường Tiêu hắn sẽ từ từ nghiên cứu.

- Ông nghiên cứu đi ta còn phải rời khỏi đây.

Đường Tiêu thấy không còn chuyện gì nữa liền đi ra ngoài.

Cho dù Đường Tiêu rất cẩn thậ nhưng hắn vừa chui ra thì đã bị ba gã Thiên Nguyên võ giả cùng hơn mười tên Địa Nguyên đỉnh phong vây quanh.

Những người này hiển nhiên vừa mới tới nơi này, bởi vì trong phong bạo thiên lô có cấm chế thần thức cho nên song phương không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Ba cường giả Thiên Nguyên cấp thì Đường Tiêu nhận thức trong đó có hai người là Thương Nhai tử và Cửu Bàn đồng mỗ một người nữa là một lão nhân áo xanh, người này chính là người cưỡng ép cấm chế song thù.

Ngũ Độc thiên sư gieo vào trong người của Đường Tiêu một đạo ấn ký, cho dù Đường Tiêu có tới phong bạo thiên nhãn vẫn nằm trong sự khống chế của hắn tuy nhiên ngũ độc thiên sư cũng không đuổi theo Đường Tiêu mà là để cho đám người Lạc Phong đi theo.

- Đồ nhi Lạc Phong của ta đâu?

Thương Nhai tử theo dấu hiệu của Đường Tiêu mà đi tới nơi này phát hiện ra chỉ có một mình thân ảnh của Đường Tiêu thì vô cùng kinh ngạc.

- Ở bên trong ngươi muốn đi tìm hắn không?

Đường Tiêu dùng ngón tay chỉ thạch động phía sau khuôn mặt lộ ra vẻ cười lạnh.

Thương Nhai tử nhíu mày, hắn để cho Lạc Phong ở cùng thiếu niên này lấn ký của thiếu niên này vẫn còn mà Lạc Phong đã không thấy đâu chẳng lẽ là bị hạ độc thủ tuy nhiên hắn không tin Lạc Phong tu vi và kinh nghiệm chiến đấu nhiều như thế lại chết ở trong tay hắn.

- Tiểu tử Ngân Từ Phong nữ đâu rồi mau giao nàng ra đây nếu không ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.

Cửu Bàn Đồng Mỗ bạo ngược mà nói.

Đúng lúc này Cửu Bàn đồng mỗ phun ra một cái răng, vô cùng cứng rắn.