- Buồn nôn chết thôi mau thu hồi cái răng chó của ngươi.
Đường Tiêu nhịn không được mà quát một câu.
Cấm chế song thù ở sau lưng Cửu Bàn Đồng Mỗ nghe được thì khẽ cười khúc khích.
- Dám mắng ta?
Cửu Bàn Đồng Mỗ tái nhợt tựa hồ không tin vào tai của mình.
- Chửi mắng ngươi thì sao? Nếu ngươi không cút ngay ta sẽ giết ngươi.
Sát ý trong mắt của Đường Tiêu hiện lên.
Cửu Bàn Đồng mỗ nghe vậy thì liền giận dữ, nhanh chóng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía Đường Tiêu, Đường Tiêu tránh né không kịp hộ thể cương khí cũng bị đánh nát, một cánh tay bị đứt lìa.
Quả nhiên Đường Tiêu vẫn đánh giá thấp sự lợi hại của Cửu Bàn Đồng Mỗ,.
- Đi ra đi Ngân Từ Phong nữ nếu ngươi không ra đây ta sẽ nhốt ngươi vào trong hồn luyện phách khiến ngươi vĩnh viễn không được luân hồi.
Cửu Bàn Đồng Mỗ trầm mặt hướng về phía Đường Tiêu mà quát to.l
- Chỉ bằng ngươi?
Đường Tiêu nhìn cánh tay bị rơi ra, Thốn Mang do Truy Biến cho hắn đương nhiên là quan trọng nhưng mà tính mạng bản thân vẫn quan trọng hơn.
Cửu Bàn đồng mỗ lịa há to miệng một cái răng giả lại phóng ra hướng về phía cánh tay của Đường Tiêu mà cắn.
Nhưng đúng lúc này, hàm răng giả của Cửu Bàn Đồng Mỗ đột nhiên bị một đạo bạch quang làm cho tán đi, một hư ảnh lão nhân xuất hiện ở bên người Đường Tiêu.
- Phiên lão tổ.
Cửu Bàn Đồng Mỗ nhìn thấy hư ảnh của lão nhân kia thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Phiên lão tổ chính là lão tổ của Tinh Thần tông sao?
Thương Nhai tử nhìn thân thể hư ảnh của lão nhân kia mà kinh hãi nói.
- Chết đi.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, hư ảnh cực lớn kia đột nhiên phát ra một đạo ngân quang, xuyên qua mi tâm của Cửu Bàn Đồng Mỗ, sau đó Cửu Bàn Đồng Mỗ cũng biến thành mọt hư ảnh bay vào trong người của Đường Tiêu.
- Thốn Mang?
Thương Nhai tử ở sau lưng của Cửu Bàn Đồng Mỗ nhìn cảnh tượng trước mắt run run mà nói.
Phiên lão tổ hóa thân, còn có ngân quang sắc bén một đòn lấy tính mạng của Cửu Bàn Đồng Mỗ, không phải Thốn Mang thì còn là cái gì?
Đường Tiêu thu hồi cánh tay bị đứt, dùng linh phù thúc giục nối lại nó đôi mắt âm lãnh nhìn Thương Nhai tử:
- Ngươi cũng muốn thử uy lực của Thốn Mang hay sao?
Thương Nhai tử sợ tới mức hồn phách bay lên trên trời không chút suy nghĩ mà kinh hoàng hét to một tiếng, quay đầu lại chạy như điên.
Thân là một võ giả Thiên Nguyên, Thọ nguyên của Thương Nhai tử cao hơn bình thường, tôn quý vô cùng, gặp phải cục diện này hắn sợ chết hơn người bình thường rất nhiều.
Cửu Bàn đồng mỗ vừa chết, Thương Nhai tử bỏ trốn, nguyên một đám võ giả Thiên Nguyên sẽ không đứng ở nơi này để trở thành bia ngắm cảu Đường Tiêu cho nên chân cũng như bôi mỡ chạy theo phía của Thương Nhai tử.
Cấm chế song thù tựa hồ muốn ra tay cướp túi trữ vật của Cửu Bàn đồng mỗ tuy nhiên Đường Tiêu không để cho hai nàng có cơ hội đoàn người Thương Nhai tử sau khi trốn đi Đường Tiêu đã duỗi tay thu lấy túi trữ vật, trên mặt của Cấm Chế song thù liền hiện lên vẻ lo lắng.
- Vị đạo hữu này, Cửu Bàn Đồng mỗ đoạt lệnh bài của chúng ta, ghi lại pháp quyết cấm chế, đối với đạo hữu không có tác dụng gì nhưng đối với chúng ta rất trọng yếu, chúng ta nguyện dùng giá cao chuộc lấy nó, xinh đạo hữu thành toàn.
Một người trong cấm chế song thù tiến lên phía trước, vén áo thi lễ nói với Đường Tiêu.
Đôi tỷ muội cấm chế song sinh này một người tên là tiểu Nam một người tên là tiểu Bắc, hai người lớn lên giống như đúc tuy nhiên tiểu Nam trầm mặc ít nói, tiểu Bắc thì hoạt bát cho nên bình thường trao đổi cũng là tiểu Bắc lên tiếng.
- Đây là hai tấm lệnh bài sao/
Đường Tiêu lấy từ trong túi trữ vật ra hai tấm lệnh bài nói với cấm chế song thù.
- Đúng thế, chúng ta nguyện dùng hai0 mươi khối linh thạch thượng phẩm đổi lấy tấm lệnh bài này.
Tiểu Bắc khẽ nói với Đường Tiêu.
- Tính mạng của hai người các ngươi chỉ đáng giá hai mươi khối linh thạch thượng phẩm thôi sao?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, tiện tay đem hai tấm lệnh bài thu hồi bên người.
Nghe thấy lời nói của Đường Tiêu hắn lại thu hồi lệnh bài cấm chế song thù liền đại biến sắc mặt, nhìn nhau một phen, tiểu Bắc lại nói với Đường Tiêu.
- Nếu như điều kiện này không khiến đạo hữu hài lòng thì chỉ cần nói với chúng ta cần bao nhiêu linh thạch là được.
Đường Tiêu nhìn túi trữ vật của Cửu Bàn đồng mỗ hồi lâu rồi nói:
- Ta không cần linh thạch cũng không cần bất cứ vật gì, chỉ cần hai người các ngươi giúp ta một chuyến, nếu như có thể giúp ta thuận lợi truyền tống đến địa phương mà ta muốn ta dĩ nhiên sẽ đem lệnh bài trả lại cho các ngươi. Yên tâm, ngoại trừ chuyện này ta cũng không khiến các ngươi làm chuyện khó xử nào khác.
Tiểu Nam và tiểu Bắc liếc nhìn nhau trên khuôn mặt của cả hai hiện ra vẻ bất đắc dĩ vừa thoát khỏi núi đao lại phải rơi xuống biển lửa, nhưng nghe lời của Đường Tiêu nói thì hắn cam đoan sẽ không làm khó các nàng ít nhất rơi vào tay của hắn, cũng không thê thảm như rơi vào trong tay Cửu Bàn đồng mỗ.
- Các ngươi rơi vào trong tay của hắn, xem ra vận may của các ngươi khá tốt, chỉ cần các ngươi không sinh dị tâm, hắn cũng không đả thương các ngươi.
Ngân Từ Phong nữ đột nhiên từ trong thế giới ý niệm nhảy ra ngoài.
- Ngân Từ Phong nữ?
Cấm chế song thù cũng đại biến sắc mặt mà nói.
- Ta cũng vừa gặp gỡ hắn mà thôi ,hắn cũng vì ta mà kết thù với Thương Nhai tử và Cửu Bàn Đồng mỗ, có thể cùng đồng bọn với hắn xem như là vận may của các ngươi.
Ngân Từ Phong nữ tận tình khuyên bảo Cấm Chế song thù.
Buộc các nàng không bằng để cho các nàng cam tâm làm việc cho Đường Tiêu, Ngân Từ Phong nữ hiện tại đã tự cho mình là nữ nhân của Đường Tiêu nên phải suy nghĩ cho hắn.
Lời nói của Ngân Từ Phong nữ hiển nhiên là đã có hiệu quả, sự lo lắng trong người của cấm chế song thù đã giảm bớt, hơn nữa tiểu Bắc còn tình nguyện kéo tay của Ngân Từ Phong nữ tỷ tỷ muội muội mà gọi nhau.
- Kỳ thật hắn không già như các ngươi nghĩ hắn chính là một người đẹp trai đấy.
Ngân Từ Phong nữ trái ngược với vẻ lạnh lùng lúc trước nói với cấm chế song thù. Đương nhiên nàng cũng vì Đường Tiêu thu nạp nhân tâm.
- Đẹp trai sao?
- Rất tuấn tú ngươi bảo hắn bỏ râu xuống thì biết.
Ngân Từ Phong nữ hơi xấu hổ đại khái nhớ lại chuyện lúc trước với Đường Tiêu.
- Tiểu suất ca này gọi là gì.
Tiểu Bắc hỏi Ngân Từ Phong nữ cũng giống như hỏi Đường Tiêu.