Đoạn đường này vô cùng gian nan, Đường Tiêu mấy lần bị trọng thương, ngay cả năm tên võ giả Thiên Nguyên cũng hơn một lần thân thể nhuốm màu, ong Ngân Từ cũng bị tổn thất tới hai vạn, nhờ ăn những côn trùng trên đường đi mà đám ong Ngân Từ dã lợi dụng trùng đan làm nguyên liệu đặc chế trùng đan về sau, số ong Ngân Từ còn lại sẽ nhanh chóng tiến hành lột xác lần nữa.
Mỗi lần lột xác đều là một sự tăng vọt về chất, một khi bốn mạng hoàn thành, mấy vạn ong Ngân Từ cùng nhau bao vây tấn công, đủ để cho một võ giả Thiên Nguyên tiến vào vẫn bị lạc.
Lại đi tiểu nửa ngày, tên ăn mày gầy gò rẽ trên một ngã ba đường chỗ một bức thạch bích điêu khắc ra hiệu dừng lại, hơn nữa còn giơ tay kéo Đường Tiêu qua.
- Tiểu hữu, phía dưới là nơi Lão Khiếu Hóa Tử muốn đi, với tu vi của ngươi không thể nào qua được, vì vậy chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi. Tiểu hữu phải tìm cổ bảo nghịch thiên, tiếp tục đi về phía trước rẽ phải tìm xem, nếu như có thể tìm thấy Truyền tống trận phù văn thì hãy thử vận, nói không chừng có dấu hiệu của cổ bảo nghịch thiên, chỉ là… Cổ bảo nghịch thiên bên cạnh được sắp đặt những có quan trùng điệp, yêu thú bảo vệ cổ bảo cũng vô cùng dũng mãnh, đối phó với những yêu thú đó phải hết sức cố gắng, cẩn thận chính mình.
Suốt chặng đường, đã coi Đường Tiêu như là đồng đội, tên ăn mày gầy gò nói chuyện ngữ khí cũng khách khí không ít.
- Nơi này có Truyền tống trận của Bí Cảnh sao? Ta cũng không có hứng thú với cổ bảo nghịch thiên, chỉ muốn tìm đường quay trở lại Bí Cảnh, Đường Tiêu xác định hỏi dò tên ăn mày gầy gò.
- Ngươi muốn tìm Truyền tống trận của bc à? Tên ăn mày gầy gò nhíu mày, dường như đang xem xét bản đồ bí mật của hắn.
Một lát sau, tên ăn mày gầy gò đem một viên ngọc xém cho Đường Tiêu: - Ta phục chế lại hầu hết bản đồ cho ngươi, phía trên là những đốm lam sắc, có thể đi thông qua Truyền tống trận của bc, nhưng Lão Khiếu Hóa Tử không tự mình đi được, ngươi thử vận may xem.
- Đa tạ tiền bối. Đường Tiêu thu hồi ngọc về, chắp tay thi lễ với tên ăn mày gầy gò.
Tên ăn mày gầy gò chuẩn bị quay người, đột nhiên nhớ lại điều gì đó: - Đúng rồi, Lão Khiếu Hóa Tử đồng ý cho tiểu hữu một bảo vật thượng phẩm, chút nữa thì quên, ngươi cầm lấy cái này đi, sẽ có ích cho việc bảo vệ tính mạng của cậu.
Nói rồi, tên ăn mày gầy gò ném một đôi ủng da cho Đường Tiêu, sau đó không nói gì quay đầu đi thẳng cùng với bốn tên võ giả Thiên Nguyên, tên ăn mày gầy gò đến rồi, năm người bèn ngậm khẩu quyết gì đó, sau đó cùng đi vào bên trong bức bích họa thạch bích.
Thạch bích nổi lên một hồi sóng rồi lại quay trở lại trạng thái ban đầu.
- Lão Khiếu Hóa Tử, không giết tên tiểu tử đó diệt khẩu sao? Đi vào trong bích họa thạch bích, Hằng Sái bèn hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Vốn dĩ tính toán như vậy. Tên ăn mày gầy gò nheo mắt lại.
- Tiểu tử kia cũng khiến người ta thích thú đây, Lão Khiếu Hóa Tử đột nhiên không hạ thủ được rồi. Hồ Tuyến chọc vào một câu.
- Ta nghĩ tiểu tử này sẽ không bán đứng chúng ta đâu, chỉ sợ hắn bị rơi vào tay người khác, bị ép hỏi ra bất cứ cái gì, rất có thể sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta. Một võ giả Thiên Nguyên có bộ râu lớn trong đội bộ mặt lo lắng nói.
- Điều này thì không sao, cho dù hắn có dẫn người tới bên cạnh bích họa này, nghĩ mọi biện pháp để vào đây cũng không có khả năng tìm được chúng ta. Thế giới trong này giờ đây phức tạp nguy hiểm hơn thế giới bên ngoài. Nơi chúng ta đang đi căn bản không có ai có thể tìm ra được. Tên ăn mày gầy gò sờ sờ cái mũi của mình, vừa rồi đúng là hắn đã mềm lòng, không giết Đường Tiêu diệt khẩu, còn đưa cho Đường Tiêu một bảo vật thượng phẩm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, Đường Tiêu giống như là con sâu cái kiến, sự sống chết tất cả chỉ trong ý niệm.
- Cũng phải, ta thấy tiểu tử kia một mình trong cơn bão táp cũng không có khả năng sống sót bao lâu. Hằng Sái nghe lời tên ăn mày gầy gò cũng yên tâm.
- Chúng ta đi thôi. Tên ăn mày gầy gò dẫn đầu bước đi, bốn người khác lập tức chăm chú đi theo.
Đường Tiêu đương nhiên vừa rồi mình gặp phải cảnh sinh tử nguy hiểm, giờ phút này hắn đang đứng bên cạnh bức họa thạch bích, ngạc nhiên bất định nhìn về nơi năm võ giả Thiên Nguyên biến mất.
Đường Tiêu thử đi về phía trước một chút, lại đâm đầu vào tường phía trwn, hắn dùng nắm đấm và phi kiếm thử tấn công bích họa kia, kết quả là cái hố nhỏ lập tức mở ra rồi khép lại, căn bản không có cách nào phá vỡ.
Đường Tiêu nhìn bích họa thạch bích trước mặt một hồi lâu, có chút tò mò năm võ giả Thiên Nguyên mạnh mẽ đã đi đâu. Rốt cuộc, Đường Tiêu đã đè nén được lòng hiếu kỳ của mình, cầm miếng ngọc mà tên ăn mày gầy gò đưa cho hắn cẩn thận xem xét, sau đó quyết định dò đường.
Đi theo năm tên võ giả Thiên Nguyên, trên đường đi không có yêu thú nào có thể ngăn cản, nhưng hiện tại Đường Tiêu lẻ loi một mình, thân ở cái nơi mà yêu thú hoành hành, không thể không cẩn thận từng li từng tí, phải biết rằng những yêu thú này đều có thực lực tương đương với một võ giả Thiên Nguyên.
May là ở đây không có đủ loại cấm chế như ở Phong BạoThiên Lô, thuấn di phù có thể sử dụng rồi, nhưng ở chỗ này sử dụng thuấn di phù cũng tương đối nguy hiểm, bởi vì những thuấn di phù này không thể sử dụng liên tục được. Không cẩn thận truyền đến đám yêu thú bên trong thì phiền toái to đây.
Cho nên cố gắng cẩn thận một chút, không nên trêu chọc những yêu thú kia, có thể tránh đến đâu thì tránh tốt hơn.
Trước khi xuất pháp,Đường Tiêu tập trung đến đôi giầy da trên tay. Đôi giầy da này long lánh, cũng coi là cổ bảo thượng phẩm, bên trên quả nhiên là có công quyết điều khiển, cần từng tầng từng tầng một luyện để khống chế.
Cái này là bảo vật thượng phẩm, không có bất kỳ tổn hại nào, phía trên viết ba chữ “ giầy Phù Vân”, xem ra là tên của nó, điều này khiến cho Đường Tiêu nhớ đến thần mã cũng là Phù Vân.
Đường Tiêu đi giầy Phù Vân vào chân, dùng tầng thứ nhất của khẩu quyết thử nhúc nhích giầy Phù Vân, kết quả trong nháy mắt, Đường Tiêu đã đi đến bên ngoài mấy trượng, giật mình tới mức đầu óc mê man một hồi.
Đây không phải là dịch chuyển, nhưng tốc độ này, không phải là loại tốc độ bình thường, đều là điện ban đầu kèm thêm tốc độ lớn, hoàn toàn không hơn kém phù chú dịch chuyển .