Khang Tinh Lạc không nói nên lời. Khang Lai Nhân bị đè trên mặt đất dường như cũng nhận ra mình càng giãy dụa càng thêm buồn cười, đơn giản nằm úp sấp xuống không động, sau đó được mấy vị cảnh sát nâng dậy.
Khi đứng lên kiểu tóc được tạo hình gọn gàng của Khang Lai Nhân đã tán loạn, gương mặt bị bóng râm che khuất, hắn nhìn chăm chú Khang Tinh Lạc vài giây, nói đầy phức tạp: “Đợi em ra em sẽ tìm anh.”
Khang Tinh Lạc: “…Ừm.”
Đợi em ra em sẽ tìm anh, lời thoại nói ra từ miệng người đàn ông bị cảnh sát còng tay có vẻ vô cùng quỷ dị, nhưng chẳng biết tại sao Khang Tinh Lạc lại đồng ý.
Y thật sự không biết gì về người người đàn ông này, nhưng có thể cảm giác được hắn không xấu. Huống chi đối phương còn biết tên mình, nhất định có liên hệ nào đó.
Rốt cuộc hắn là ai… Sao lại nói với mình những lời đó…
Lại nói, y còn chưa biết tên của người đàn ông.
Đủ loại nghi ngờ không có lời giải đáp, cảnh sát chung quanh lần lượt lên xe, cảnh sát Chu đằng trước cúi chào: “Cảm ơn anh đã phối hợp, nếu không sao xin hãy mau chóng về nhà nghỉ ngơi.”
Khang Tinh Lạc vô cùng nhạy cảm với hai chữ “về nhà”, bây giờ y đã không còn chỗ đi, tầm mắt liếc qua Khang Lai Nhân đang bị cảnh sát áp tải vào xe.
Do dự một chút, Khang Tinh Lạc cao giọng hô: “Anh, anh là…!”
Cổ họng khó khăn ngăn lại tiếng nói, một câu cuối cùng vẫn không thể thành công nói ra, Khang Tinh Lạc nhíu mày, chầm chậm đi ra sau.
Cảnh sát Chu đuổi theo hỏi: “Chân anh không sao chứ?”
Khang Tinh Lạc đáp: “Vẫn, ổn.”
“Tôi tiễn anh vài bước nhé?”
Khang Tinh Lạc: “Không sao, tự, tôi, được rồi.”
Tuy bị từ chối nhưng cảnh sát nhân dân vẫn hảo tâm tiễn hai bước, hôm nay cảnh sát Chu lập công bắt được loài tiến hóa, tâm tình vô cùng sung sướng, cái gì cũng thuận mắt.
Nhìn thân ảnh Khang Tinh Lạc hòa vào ánh mặt trời, lúc này cảnh sát Chu mới chậm rãi trở lại xe, hắn vui vẻ cười hì hì, không ngờ vừa mới đến gần xe đã bị mấy vị đồng sự vội vàng ngoắc tay.
“Ngồi xổm ở đây làm chi, sao không lên xe đi?”
Cảnh sát Chu lộ vẻ mặt kì quái, nhưng điều khiến hắn càng kì quái hơn là không khí vui mừng khi hoàn thành nhiệm vụ lúc nãy giờ đây đã trở nên bi thảm, một đám mặt sầu mi nhăn như khỉ ăn ớt.
Bọn họ thảo luận: “Chúng ta không bắt sai người chứ?”
“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng một đường chạy tới đây đi theo camera mà, không sai!”
“Đụ…” Một ông chú trung niên vò đầu, oán giận nói: “Thế đây là chuyện gì! Tại sao lại như vậy, tôi không muốn gặp tai to mặt lớn thế này đâu.”
“Thế chẳng lẽ tôi muốn? Bây giờ tôi chỉ muốn ch.ết! Này này này mau nghĩ cách phụ đi! Có phải lúc nãy tôi bắt người rất bạo lực hay không? Anh ta không mang thù chứ!”
Cảnh sát Chu nghe nghe, trong lòng mơ hồ, nhưng vì mơ hồ nên thái độ của các đồng nghiệp càng thêm khó hiểu. Có ý gì? Chẳng lẽ loài tiến hóa cấp hai là nhân vật nào à? Nhưng dù là ai đi nữa cũng không nên để các đồng nghiệp chịu khổ vậy chứ?
Cảnh sát Chu khó hiểu: “Mấy người tới mức đó sao? Chúng ta đi bắt theo mệnh lệnh, ôm đầu tàu cao tốc là hành vi nguy hiểm, nhất định phải bắt giữ thông báo cho toàn quốc, không rõ sao! Bình thường một đám mấy người không sợ trời không sợ đất, một tên tiến hóa cấp hai thôi đã dọa sợ tới mức này à?”
Đồng nghiệp cười ha ha: “Thôi đừng có phét nữa, có bản lĩnh thì tự coi đi.”
Cảnh sát Chu vui vẻ: “Coi thì coi, trâu bò tới mức nào chứ, tôi cũng không tin…”
Cảnh sát Chu nhanh chóng đến bên cạnh xe cảnh sát, dùng khí thế nuốt sông ăn biển oai hùng mở cửa xe ra.
Lúc nãy bắt giữ vì kiêng kị thể lực của cấp hai nên có chút khẩn trương, cảnh sát Chu không nhìn rõ bộ dáng của người nọ, bây giờ nhìn vào trong xe, đối phương đang nhìn qua cửa sổ bên kia, lẳng lặng xuất thần.
Cảnh sát Chu khụ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh kia quay qua đây!”
Người nọ quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc viết to bốn chữ “phú khả địch quốc”.
Cảnh sát Chu: “…”
Cảnh sát Chu yên lặng đóng cửa xe, chống hai bắp chân run lẩy bẩy, dùng âm lượng mà Khang Lai Nhân có thể nghe được quát lớn: “Quá đáng! Mấy người quá đáng lắm! Tôi làm sai chuyện gì mà mấy người lại đối xử với ba ba của tôi như vậy! Hả? Đồ chó! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mấy người!”
—
Một đêm trắc trở, khi ngày mới dâng lên Khang Tinh Lạc đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt, y tìm một khách sạn nhỏ, do do dự dự cầm thẻ ngân hàng, hỏi cô gái tiếp tân gian phòng rẻ nhất.
“Phòng này tính theo giờ, sáu tiếng 30 đồng.”
Khang Tinh Lạc hỏi: “Có, quét thẻ, không?”
Hiện tại trong thẻ có bao nhiêu tiền y thật sự không rõ ràng lắm, có đủ 30 đồng không thì phải dựa vào ông trời phù hộ, cô gái nhận thẻ, quét xong liền trả thẻ và chìa khóa phòng về.
Đủ.
Thật tốt quá.
Khang Tinh Lạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lên phòng sau đó ném mình lên giường, mỏi mệt lập tức từ bốn phương tám hướng úp lại, nhắm mắt, ngủ say trong vầng dương dần lên.
Khang Tinh Lạc ngủ rất sâu, mà cùng thời gian đó trong cục cảnh sát lại là gà bay chó sủa, đồn công an khu Tấn Giang rất nhỏ, không ngờ lại có một ngày bắt được “ba nuôi quốc dân”.
Khang Lai Nhân bị tạm giữ trong phòng thẩm vấn, cảnh sát chen chúc một cục trong khu làm việc nhỏ xíu: “Đồ đâu! Có mua chưa?”
“Mua thì mua rồi, nhưng không biết người ta có ăn hay không, tôi là người chứ không phải loài tiến hóa, ai mà biết bọn họ ăn gì.”
Cảnh sát Chu nói: “Cậu bị ngu à, còn không biết bọn họ ăn gì? Heo thì ăn cám, nguyên hình của ba nuôi là mèo, đi mua thức ăn cho mèo đi, mua loại cao cấp ấy, loại đắt nhất không thể ăn ấy, chắc chắn bọn có tiền sẽ rất thích!”
“Tôi cảm thấy có mua nữa cũng vô dụng thôi, anh xem mặt ba nuôi kia kìa, có muốn ăn đâu? Rõ ràng là tức điên…”
Cảnh sát Chu nói: “Thế cậu nói đi làm sao bây giờ?”
Đồng nghiệp đề nghị: “Em thấy hay là đưa cái bàn cào vào đi, cào mấy lần tát mấy cái là hết giận.”
Bên này thảo luận khí thế ngất trời, bên kia Khang Lai Nhân bị giam giữ lại là trời đông giá rét lạnh đến thấu xương, ước chừng ngồi đợi một giờ sau thư ký mới chạy tới cục cảnh sát.
Vừa thấy mặt, thư ký nhìn tóc tai của Khang Lai Nhân mà lòng đầy hoảng hốt, nguyên hình của Khang Lai Nhân là mèo sư tử, bình thường rất xem trọng chải vuốt bộ lông, không ngờ lại có một ngày kiểu tóc rối loạn.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn vào cục cảnh sát!
“Em lập tức gọi nhà tạo mẫu tóc cho ngài.”
Khang Lai Nhân lắc đầu tỏ vẻ không cần: “Nói chính sự trước.”
Biết Khang Lai Nhân hỏi chuyện đầu tàu cao tốc, thư ký ngầm hiểu: “Em ghi trong báo cáo là ngài uống rượu nhiều quá, áp lực của nhà giàu số một toàn quốc rất lớn, ôm đầu tàu giảm bớt căng thẳng, mấy lãnh đạo rất thông cảm, với lại chuyện này không lớn không nhỏ, bàn bạc một chút là có thể giải quyết.”
Khang Lai Nhân: “Chuyện tôi bị bắt có ai biết không?”
Thư ký khựng lại, không biết trả lời sao.
Thời gian Khang Lai Nhân bị bắt không lâu lắm, tăng thêm bên này hắn khống chế tin tức, đương nhiên truyền thông không biết gì cả, dù có biết thì cũng không ai dám đưa tin.
Nhưng hắn đè được truyền thông, lại không đè được mấy vị đại ca nào đó có tâm muốn biết…
Biểu tình muốn nói lại thôi của thư ký đã đủ nói lên kết quả, Khang Lai Nhân xoa nhẹ huyệt thái dương.
Không nên…
Thật sự không nên, chỉ trách lúc ấy hắn quá mức sốt ruột phạm phải sai lầm.
Thở dài một hơi, điện thoại của Khang Lai Nhân vang lên, thư ký vội vã lấy điện thoại trong cặp đưa qua: “Thông báo nãy giờ, tin của ngài em không dám xem, tạm thời liếc mắt một cái hình như là group chat.”
Khang Lai Nhân: “Cái group chat kia?”
Thư ký sửng sốt, group chat nào… Khang Lai Nhân có nhiều group chat lắm sao?
Trong lòng Khang Lai Nhân lộn xộn, nói thật, trong sáu con mèo bọn họ số group mà hắn biết được đã là tám group, bình thường không nói gì nhiều diss nhau là giỏi.
Danh xứng với thực bên ngoài mả cha mi nội tâm càng mả cha mi, nếu bên này hắn có chuyện gì năm tên còn lại sẽ kết bè kết đội nói xấu khinh bỉ.
Nhận lấy điện thoại, Khang Lai Nhân ấn vào group chat, cả sáu người đều màu xanh đang online, tên nhóm là: Cầu phúc.
Cầu phúc, cầu cho người nhà của cả sáu người là Khang Tinh Lạc có thể sớm ngày thức tỉnh.
Tin tức không ngừng nhảy nhảy, Khang Lai Nhân kéo lên, kéo mãi gần mười phút sau mới chạm đến tin đầu tiên của ngày hôm nay.
Khang Thái Tử: ——– Khắp chốn mừng vui. [Hình ảnh Khang Lai Nhân bị còng tay]