Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta

Chương 8



Group chat của Khang Lai Nhân rất nhiều, bình thường ai có thành tựu gì thì im lặng, mà ai vừa có chuyện là y như rằng nhắn tin đọc không kịp, bên này Thái Tử vừa mới gửi ảnh chụp lên mấy con mèo khác liền lập tức trả lời.

Hoa Hoa Công Chúa: — Lông Dài bị bắt á?

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Đã hiểu, cuối cùng cũng phá sản [lạnh lùng]

Mèo trong nhà Khang Tinh Lạc, ngoại trừ Khang Lai Nhân, Khang Thái Tử và mèo trắng đen đầu tiên Khang Đại Hắc được sủng ái nhất, còn có hai tiểu công chúa chiếm được ưu thế nhờ vào giới tính.

Hai đồng chí mèo cái dường như có thiên phú trời sinh trong việc cãi nhau, lúc Khang Lai Nhân làm mèo từng đấu võ mồm với hai cô nàng lần thứ n nhưng chưa lần nào thắng được.

Đại Hắc Không Mập: — Thái Tử, em lại pts à?

Khang Thái Tử: — Không pts! Mèo Quýt chưa bao giờ pts, em tuyên bố ảnh chụp của em tới bây giờ không hề pts, cực kì chân thật, dù sao em lớn lên đã đẹp sẵn rồi, như anh mập vậy!

Đại Hắc Không Mập: — Anh không mập!

Hoa Hoa Công Chúa: — Anh hai, nó dám nói anh mập kìa!

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Bé chen một câu, mập hay không mập chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?

Đại Hắc Không Mập: …

Đại Hắc Không Mập: — [bye bye]

Trong nhóm yên tĩnh chưa được một giây, Khang Thái Tử liền nhắn thêm ba tin nữa.

Khang Thái Tử: — @Đại Hắc Không Mập @Hoa Hoa Công Chúa @Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới @Báo Chân Trắng.

Khang Thái Tử: — [Hình ảnh Khang Lai Nhân bị còng tay]

Khang Thái Tử: — Thật đó bé hỏi thăm rồi, ảnh bay lên ôm đầu tàu bị bắt!

Hoa Hoa Công Chúa: — Ôm đầu tàu cao tốc?  Tàu cao tốc?

Hoa Hoa Công Chúa: — @Gọi Tôi Lai Nhân, cái đó chơi vui không?

Khang Thái Tử: — Đừng rộn! Sao ảnh trả lời được mà tag, người ta đang ngồi xổm trong cục cảnh sát kia kìa! Chỉ cần nghĩ thôi đã… A ha ha ha ha!! Ha ha ha ha ha ha ha!! A ha ha ha ha meo meow meow meow!

Đại Hắc Không Mập: — Đừng cười khoa trương như vậy, chúng ta là anh em đó!

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Nếu không chúng ta mở party ăn mừng đi?

Khang Thái Tử: — Mở! Ngay và luôn! Đưa tọa độ đây, bé bay qua liền.

Hoa Hoa Công Chúa: — Phiền ghê, chị cưng đang ở nước ngoài, chị cũng muốn đi.

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Đại Hắc có tới hay không?

Đại Hắc Không Mập: — … Thế này không tốt lắm.

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Có tới hay không?

Đại Hắc Không Mập: — … Tới.

Trong nhóm vui vẻ hài hòa, vừa sáng sớm đã tụ tập đông đủ, còn chụp lại hình ba con mèo chụm lại dùng móng vuốt vẽ hình trái tim.

Khang Thái Tử: — Khắp chốn mừng vui.

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Khắp chốn mừng vui.

Hoa Hoa Công Chúa: — Vui vẻ vây xem.

Đại Hắc Không Mập: — … Được rồi, anh cũng vui hihi.

Khang Lai Nhân yên lặng đọc hết: “…”

Khang Lai Nhân đau đầu gõ chữ: — Bình thường thôi.

Tin vừa gửi đi, trong nhóm nhanh chóng phản ứng.

Khang Thái Tử: — Méo méo méo ra rồi sao! Nhanh vậy mà ra rồi? Trong cục cảnh sát có thoải mái không? Sao không ở thêm vài ngày cho vui? A ha ha ha ha ha! Meow meow meow meow!!

Gọi Tôi Lai Nhân: — … Câm miệng.

Đại Hắc Không Mập: — Lai Nhân em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đi ôm tàu cao tốc?

Hoa Hoa Công Chúa: — Mau trả lời, anh hai đang hỏi!

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?

Hỏi vậy là chuyện bình thường nhưng Khang Lai Nhân lại cực kì kinh hãi, vốn định oán giận vài câu bỗng bay sạch, chỉ sợ mấy con mèo hỏi tới lòi đuôi.

Không có chuyện gì mà đi ôm đầu tàu thật sự rất khác thường, Khang Lai Nhân sợ bọn họ sẽ nghĩ đến Khang Tinh Lạc.

Khang Lai Nhân lấy cớ của thư ký ra lấp liếm: — Uống hơi nhiều.

Khang Thái Tử: — Uống hơi nhiều? Uống hơi nhiều? Uống xong high quá bay lên đầu tàu luôn? A ha ha ha ha!! A ha ha ha ha!

Khang Thái Tử: — Lợi hại! Cái móng vuốt nhỏ như cây tăm của anh mà cũng víu được á hả? Có phải hư móng rồi không? Có muốn bé cưng giới thiệu cho hai người làm móng hông?? A ha ha ha ha! Ha ha ha ha!!

Khang Lai Nhân yên lặng trợn trắng mắt lại không thể đốp chát, Thái Tử thích nổ vừa lúc giúp hắn lảng sang chuyện khác, tạm thời dời đi lực chú ý của mấy con mèo.

Tin tức liên quan đến mấy vị đại ca thực sự khiến người tò mò, thư ký đứng một bên giả vờ liếc mắt một cái, chỉ thấy Thái Tử không ngừng liên tiếp “Ha ha ha ha ha”.

Thư ký kinh ngạc: “Ơ?”

Khang Lai Nhân nhíu chặt mày: “Gì?”

Thư ký rụt cổ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Thái Tử, àmm, Khang Thái Tử, hình như không giống với hình tượng trên mạng cho lắm.”

Đâu chỉ không giống mà là hoàn toàn không hề giống, nói đến siêu sao Thái Tử ai mà không nghĩ đó là lãnh mỹ nhân.

Lãnh, cao cao lãnh lãnh.

Lời này thật sự nói trúng nội tâm Khang Lai Nhân, hắn hừ lạnh một tiếng: “Nó á? Điển hình ngụy trang giả tạo, lừa gạt fans lừa gạt nhân loại? Còn lãnh mỹ nhân? Bắt đầu từ khi biết đi nó đã bốc mùi, nhất là khi trước mặt Khang Tinh Lạc, giả hết mặt này tới mặt khác…”

Chuyện cũ nói ra, Khang Lai Nhân nhớ lại là bực mình, cố tình sao con mèo quýt kia vẫn còn nhảy nhót trong nhóm.

Khang Thái Tử: — Xét thấy thời gian trong cục quá ngắn chắc chắn đến toa xe cũng không cào nát, nếu không sao thả ra nhanh vậy? Anh vầy là không được nha, thấy mà nhục cho cấp hai, nhìn móng vuốt của người ta mà so đây này.

Khang Thái Tử: — [Hình ảnh]

Khang Thái Tử nói muốn cho Khang Lai Nhân nhìn móng vuốt của mình, nhưng gửi qua không phải ảnh chụp móng tay chính diện, mà là măng cụt.

Trong hình, tay Khang Thái Tử khôi phục nguyên hình, bộ lông tuyết trắng, măng cụt mềm nhũn chính giữa, quan trọng là màu sắc phấn hồng, phấn hồng hồng!

Khang Lai Nhân nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hộc máu tăng xông.

Cái tên Khang Thái Tử này!

Dòng thứ mèo mất nết!

Trong sáu con mèo của Khang Tinh Lạc, tuy Thái Tử không được ôm về nhà sớm nhất không thích làm nũng nhất, nhưng địa vị của hắn lại đặt biệt nhất, cho nên những lúc Khang Tinh Lạc rảnh rỗi rất thích đuổi theo Thái Tử.

Không vì cái gì khác, chỉ vì năm cái jiojio hồng phấn!

Dưới tình huống bình thường, lòng bàn tay của mèo đa số đều là hồng nhạt, nhưng xui sao bàn chân mèo trong nhà Khang Tinh Lạc đều là màu đen, dù có một ít hồng nhạt nhưng vẫn trộn lẫn màu đen, chỉ một mình Thái Tử có được măng cụt hồng nhạt thuần khiết.

Mà Khang Lai Nhân, hắn là con mèo có măng cụt đen nhất trong tổng số sáu con.

Một chút hồng nhạt cũng không có!

Chẳng sợ đã qua rất lâu nhưng Khang Lai Nhân vẫn nhớ rõ, ngày đó sau khi Khang Tinh Lạc ôm hắn sờ tới sờ lui, chôn mặt lên bụng, ngón tay chọt chọt lòng bàn chân, thở dài: “Đen quá đi, sao lại đen như vậy chứ, muốn sờ jiojio phấn hồng quá đi.”

Lời này vừa nói xong, mấy ngày sau Khang Thái Tử liền được ôm về nhà, mà lúc đó Khang Lai Nhân thân là con mèo thứ ba trong nhã đã đinh ninh mình là con mèo chốt sổ hộ khẩu.

Nhìn đến măng cụt hồng nhạt của Thái Tử tiến vào gia môn, trái tim mèo nháy mắt vỡ nát.

Từ đó về sau để lại ám ảnh thật sâu trong lòng.

Gọi Tôi Lai Nhân: — Súc sinh!

Lời này khiến cả nhóm mèo phẫn nộ, đến Đại Hắc tính cách tốt nhất cũng gia nhập trận doanh mắng mèo.

Đại Hắc Không Mập: — Súc sinh!

Hoa Hoa Công Chúa: — Súc sinh!

Dáng Mèo Đẹp Nhất Thế Giới: — Súc sinh!

Khang Thái Tử: — Cảm ơn mọi người đã khen ngợi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Cơn giận của đám mèo dồn nén đã lâu, Khang Lai Nhân càng khó tiêu trừ.

Chân hồng thì giỏi lắm sao!

Chân hồng thì muốn làm gì làm!

Khang Lai Nhân: “Phoẹttt!”

Hơn nửa ngày sau, thư ký cẩn thận quan sát sắc mặc ông chủ nhà mình, đợi Khang Lai Nhân không tức giận lắm mới nói: “Bọn họ… Sẽ không phát hiện ra chuyện kia chứ?”

Khang Lai Nhân tỉnh táo lại: “Chắc là sẽ không, Thái Tử không thông minh tới vậy.”

Nói được một nửa trong lòng Khang Lai Nhân lạnh lẽo, hắn nhanh chóng xem lại tất cả tin nhắn, quả nhiên phát hiện từ đầu tới cuối chỉ có năm con mèo nói chuyện, tên Khang Tuyết Tẩu – biệt danh @Báo Chân Trắng thì chưa từng xuất hiện.

Không xuất hiện không có nghĩa không nhìn lén, lỡ như phát hiện điều gì…

Bên kia, Thái Tử đang vui vẻ mở party cùng mấy con mèo nhìn điện thoại tùy ý bật cười, bỗng nhiên hộp thư có người nhắn riêng.

Báo Chân Trắng: — Anh đang ở đâu?

Thái Tử hơi khựng lại, trả lời: — Sao giờ mới xuất hiện, có biết chuyện trong group chưa? Lông Dài vào đồn công an rồi.

Báo Chân Trắng: — Đừng nói, nghe em này.

Nghe cái đít, Khang Thái Tử không thèm nghe, cũng giống như Khang Lai Nhân ghen tị hắn có măng cụt hồng nhạt, Khang Thái Tử cũng rất phiền khi thấy Khang Tuyết Tẩu, chỉ thấy tên thôi đã phiền lòng.

Bốn chân trắng thì lợi hại lắm sao? Còn đặt biệt danh sợ người ta không biết!

Nôn! Dựa vào cái gì Tinh Lạc luôn thích hôn chân nó!

Nó chỉ là một con báo thúi quắc!

Nhiêu đó thì thôi đi, dù Khang Tuyết Tẩu là cấp một nhưng khi tiến hóa chỉ số thông minh lại cao hơn thân là cấp hai như hắn, đúng là càng nghĩ càng thấy ghét!

Thái Tử: — Không nghe, báo niệm kinh.

Báo Chân Trắng: — …

Báo Chân Trắng: — Tinh Lạc tỉnh rồi.

Thái Tử: “…”

Kinh ngạc cực lớn đánh úp lại, Thái Tử hoảng thần vài giây, sau đó nhanh chóng gửi voice chat qua: “Em đang nói gì thế? Thật không? Bệnh viện gọi đến à? Sao anh không nhận được?”

Khang Tuyết Tẩu lạnh lùng không trả lời, Thái Tử gấp như kiến bò chảo lửa.

— Tin tức của bệnh viện đã bị đè, Khang Lai Nhân sẽ không vô cớ làm ra hành vi ôm đầu tàu cao tốc, uống rượu à? Thời gian ảnh tiến hóa lâu nhất, có bao giờ anh thấy ảnh uống rượu chưa?

— Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì khiến ảnh mất đi lý trí.

— Em không đoán sai, chắc chắn Tinh Lạc đã tỉnh.

Thái Tử: “…”

Thái Tử ngu người, hơn nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, **! Cái tên Lông Dài này, chuyện lớn như vậy mà dám độc chiếm! Vừa nãy còn xàm xí trong nhóm hơn nửa ngày, chắc chắn là giả bộ!

Hồi lâu sau, hắn nói: “Khoan đã, tự nhiên nói cho anh làm chi?”

Báo Chân Trắng: “Em đang ở nước ngoài, sắp có trận đấu, khoảng một tháng nữa mới về được.”

Thái Tử rầu rĩ: “Biết rồi… Cảm ơn.”

Không biết bên kia có phản ứng gì, dù sao cũng không thể miêu tả được, Thái Tử có thể tưởng tượng được biểu cảm của con báo sọc vằn sọc vện Khang Tuyết Tẩu.

Báo Chân Trắng: “Em chỉ có một lời dặn dò.”

Thái Tử: “Coi chừng Tinh Lạc?”

Báo Chân Trắng: “Coi chừng Lai Nhân.”

Thái Tử không hiểu rõ: “Vì sao?” Không phải Tinh Lạc là quan trọng nhất sao?

Báo Chân Trắng: “Có nói anh cũng không hiểu, tóm lại là, ảnh không giống với chúng ta.”