Sở Ngữ Hâm bị chặn bên ngoài dùng sức đập cửa, hỏi: “Tô Nhan, Tô Nhan, cậu có sao không?”
Tô Nhan nhìn người đàn ông vạm vỡ đã đập cái bàn đến biến dạng, cô nuốt khan, chậm rãi di chuyển cơ thể đến một nơi rộng rãi hơn bên trong, đáp: “Mình không sao.”
Cô vừa nói dứt miệng, người đàn ông vạm vỡ đã đá văng cái bàn biến dạng ra xa, khung bàn lập tức chia năm xẻ bảy.
“Ha…” Người đàn ông vạm vỡ há to miệng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, gã giơ cây búa trong tay lên, từng bước đi về phía cô.
“Tô Nhan, mình thấy trên cửa có ghi là có thể mở hai lần, cậu cố gắng một chốc, mình sẽ cố gắng nhanh chóng tìm được cách mở cửa.” Giọng Sở Ngữ Hâm run rẩy, hai mắt nàng đỏ bừng, hàm chứa những giọt nước mắt như pha lê.
Tô Nhan cau mày, nheo mắt, lại nhìn thấy một cái chân bàn nằm ở trước mặt bên trái mình, cách mình năm mươi centimet. Cô hít một hơi thật sâu, vừa đề phòng người đàn ông vạm vỡ, vừa nhanh chóng đi tới nhặt cái chân bàn lên.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn thấu suy nghĩ của cô, đẩy nhanh tốc độ.
Lúc cô nhặt được chân bàn lên, người đàn ông vạm vỡ cũng đã đi tới trước mặt cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt đen thui của người đàn ông vạm vỡ và chiếc búa giơ cao trên không.
Phải làm sao đây?
Cô đảo mắt, cười khan xin tha: “Chúng ta đều đến đây đi làm, đều là người đi làm cả, cần gì phải làm khó nhau? Làm bộ cho có là được thôi mà, đúng không?”
Lời cô nói không những không khuyên được người đàn ông vạm vỡ lùi lại mà còn khiến gã nổi giận, khuôn mặt đen thui của gã càng hung dữ hơn.
Tô Nhan liếc nhìn chiếc búa tạ trong tay người đàn ông vạm vỡ, thấy chiếc búa tạ bắt đầu hạ xuống, cô lập tức hét lên: “Anh ép tôi đấy nhé.”
Còn chưa nói xong, cô đã giơ tay về phía quần của người đàn ông vạm vỡ, kéo mạnh xuống.
Người đàn ông vạm vỡ không ngờ cô lại làm ra chuyện như vậy, gã sững sờ tại chỗ mất mấy giây, cô cũng tranh thủ mấy giây này, thành công lộn một vòng tránh thoát được chiếc búa. Tất nhiên, cô cũng không quên mang theo cây gậy gỗ để tự vệ mà mình đã chuẩn bị.
Ở bên kia cửa, không nghe thấy tiếng trả lời của Tô Nhan, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của Tô Nhan, Sở Ngữ Hâm vô cùng sốt ruột, giọng nàng nghẹn ngào: “Tô Nhan, cậu vẫn ổn chứ?”
Tô Nhan thấy người đàn ông vạm vỡ nhúc nhích, cô lập tức giơ cái chân bàn trong tay lên, hù dọa: “Anh mà còn dọa tôi nữa, có tin tôi sẽ cởi hết quần áo của anh, để anh khỏa thân chạy trước ống kính không hả? Dù sao thì anh cũng chẳng dám làm tôi bị thương thật đâu mà.”
Trong phòng điều khiển.
Tô Mạch nghe được lời nói táo bạo của Tô Nhan, vô thức đưa tay lên che mặt, nhờ phúc của Tô Nhan mà mặt mũi và uy nghiêm của cô ấy mất hết rồi.
Trong phòng livestream.
[A, có trời mới biết là tôi phải giơ tay che mắt lại mà xem đấy, vừa hé ra một tí lại thấy Tô Nhan cởi quần NPC.]
[Hahaha, hành động và lời nói của Tô Nhan khiến NPC chịu thua luôn rồi.]
[Tô Mạch, tôi chỉ muốn hỏi một câu, cô còn cần em gái này nữa không? Nếu không cần thì cho tôi đi, đem về chơi với thằng em nghịch như giặc của tôi, chắc vui nổ nhà.]
[Tôi vốn tưởng rằng Trương Hải Châu đã thẳng thắn lắm rồi, nhưng không ngờ Tô Nhan còn thẳng thắn hơn.]
[Mặc dù rất buồn cười nhưng tôi thực sự muốn xem NPC không mặc quần áo là thế nào.]
…
Tại hiện trường.
Sở Ngữ Hâm vốn đang lo lắng, nghe được lời nói của Tô Nhan thì dở khóc dở cười.
Nàng giơ tay lau nước mắt, nói: “Tô Nhan, cho mình hai phút, mình nhất định sẽ mở được cánh cửa này.”
Tô Nhan nghe xong, trả lời nhanh gọn: “Được.” Nhìn người đàn ông vạm vỡ đã xoay người lại, cô đoán người đàn ông vạm vỡ đó sắp đi nên nói thêm: “Không cần vội quá đâu, người cầm búa kia bị mình dọa chạy rồi.”
Người đàn ông vạm vỡ hơi sửng sốt, rồi lại đi về phía mà hắn vừa tới đây lúc đầu.
Cô nhìn người đàn ông vạm vỡ đi ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Bạch Vô Thường ban nãy biến mất, đang uốn éo đi về phía bên này.
Nhìn Bạch Vô Thường, cảm giác nhớp nháp buồn nôn đó lại ập đến, mặt cô tái mét, cô giơ cái chân bàn lên nói với Bạch Vô Thường: “Anh đừng tới đây.” Cô nhìn bộ quần áo rách rưới của Bạch Vô Thường từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Quần áo anh mặc không chịu nổi bị tôi kéo đâu.”
Bạch Vô Thường đã có chuẩn bị, làm ngơ lời nói của cô, tiếp tục đến gần.
Tô Nhan thấy vậy bất lực đỡ trán, một tay chống nạnh, bất đắc dĩ nói: “Dưới ánh đèn nhấp nháy lúc nãy, trông anh còn có tí đáng sợ, nhưng bây giờ đèn sáng” rồi, chữ cuối cùng còn chưa nói xong, đèn thình lình tắt ngúm.
“Tô Mạch, chờ đến khi ghi hình xong, em sẽ đập vỡ chiếc máy ảnh chị yêu quý nhất.” Cô phát điên nói.
Cô dám chắc là ekip chương trình cố tình làm vậy.
Mà tổ chương trình đang nghe ai, không phải Tô Mạch thì ai nữa.
Bị ngăn cách bởi một bức tường, Sở Ngữ Hâm chú ý thấy ánh đèn ở đây tối hơn trước, nàng lo lắng hỏi: “Tô Nhan, cậu không sao chứ?”
Tô Nhan nắm chặt cái chân bàn trong tay, dựa vào trí nhớ của mình chậm rãi di chuyển cơ thể về phía cánh cửa đã chặn mình, đáp: “Tạm thời chưa chết được.”
Không phải chỉ là hơi tối thôi à? Cố một tí là qua ngay ấy mà.
Sở Ngữ Hâm nghe được giọng cô đang run thì càng hoảng hốt hơn, vội vã ghép những mảnh ghép gỗ trên tường lại với nhau.
Càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm.
Bình tĩnh nào, Tô Nhan rất sợ tối, cậu ấy vẫn đang đợi mày đến cứu đây.
Dưới sự thôi miên của việc lặp đi lặp lại, lý trí của nàng đã trở lại phần nào, nàng tập trung vào mảnh ghép trước mặt.
Vẫn lo cho tình trạng của Tô Nhan, nàng cao giọng: “Tô Nhan, hát cho mình nghe một bài đi, mình muốn nghe cậu hát.”
Tô Nhan ngẩng đầu, lại hát bài “Cừu Vui Vẻ”.
Cô vừa bắt đầu, BGM cũng vang lên bài hát “Giá y” nổi tiếng một thời.
Mẹ thích chiếc váy cưới màu đỏ của tôi.
Đừng để tôi chết quá sớm.
A~
Đêm khuya…
Nghe đến đây, Tô Nhan giơ tay bịt tai lại, cố gắng kiềm chế để bản thân không tưởng tượng lung tung, nhưng đầu óc cô không nghe lời, hình ảnh mà cô tưởng tượng ra trước đó cứ không ngừng hiện lên: một cô gái uất ức đeo mạng che mặt màu đỏ, đứng trên nóc nhà giữa đêm khuya thanh vắng, hát bài ca bi thương này, vừa hát vừa rơi hai hàng huyết lệ, để trút ra nỗi bất mãn với thế giới này.
Tí tách…
Có thứ gì đó nhỏ giọt lên mặt cô, cô sờ thử, cảm giác nhớp nháp ấy lại ập đến.
Vừa buồn nôn vừa tức giận, lại thêm sợ hãi nữa, cô ngồi thụp xuống, thở phì phì giơ tay mò chân Bạch Vô Thường, bất kể là giả hay thật, cô cũng kéo mạnh.
Không kéo được, cô vừa xé vừa lẩm bẩm: “Không được tổn thương NPC chứ không nói là không được xé quần áo của NPC. Tôi phải làm anh buồn nôn, làm anh sợ tôi…”
Chế độ chụp đêm.
Tô Nhan cúi người, xé quần áo của Bạch Vô Thường như xé giấy vậy.
Bạch Vô Thường muốn di chuyển, lại bị Tô Nhan nhanh tay ôm lấy, hét lớn: “Đều là do các người ép tôi.”
Trong phòng livestream.
[Xem nhóc con nóng nảy đến mức bắt đầu ra tay rồi kìa.]
[A, tôi nhìn thấy ghế chân cao rồi.]
[Ai mời Tô Nhan tới cái show này thế? Chắc chắn không phải là Tô Mạch. Tô Nhan đến đây không chỉ bắt nạt NPC mà còn phá hỏng trang phục của họ.]
[Đoạn này đáng sợ vãi, Tô Nhan vốn đã sợ tối rồi còn phát BGM như vậy, nếu là tôi thì tôi còn điên hơn cả Tô Nhan ấy chứ.]
[Tô Nhan: Tô Mạch, em có phải là em gái ruột của chị thật không?]
[Chỉ có mỗi tôi để Sở Ngữ Hâm đang lo lắng cho Tô Nhan hả? Mọi người nhìn đôi mắt kia đi, nãy giờ vẫn luôn đỏ hoe.]
…
Hiện trường.
Cuối cùng Sở Ngữ Hâm cũng hoàn thành ghép hình, lúc này cánh cửa tự động mở ra.
Thấy thế nàng vội đi lên, hỏi: “Tô Nhan, cậu ở đâu? Cửa mở rồi.”
Ánh sáng xuyên qua cánh cửa mở, chiếu sáng nơi Tô Nhan đang ngồi xổm.
Xung quanh đã không còn tối mịt, Tô Nhan cũng không sợ nữa, cô ngẩng nhìn Bạch Vô Thường vừa bôi chất dính lên nửa mặt mình, hỏi: “Anh làm mặt tôi bẩn rồi, tôi mượn quần áo anh lau không quá đáng chứ?”
Không đợi Bạch Vô Thường đáp lời, cô trực tiếp kéo quần áo của Bạch Vô Thường lên lau: “Không sao, tôi không chê anh bẩn.”
Bạch Vô Thường: “…”
Có phải tôi nên cảm ơn cô không?
Sở Ngữ Hâm nhìn cảnh này thì khóe miệng giật giật, nỗi sợ Bạch Vô Thường cũng giảm bớt, nàng đi đến bên cạnh Tô Nhan, đưa tay ra: “Được rồi, đi thôi.”
Tô Nhan sờ mặt mình, xác định trên mặt không còn dính thứ gì nữa mới đứng dậy, dắt tay Sở Ngữ Hâm đi ra cửa.
Đã có bài học lần trước, lần này cô duỗi chân ra thử một lúc, chắc chắn không có dòng điện rồi mới yên tâm đi qua.
Cô nhìn xung quanh, nói: “Sở thích của hai vợ chồng Slime này cũng đặc biệt thật đấy, còn xây một phòng khách dưới tầng hầm. Hai vợ chồng thì ở đây ăn uống và vui đùa, con gái thì nuôi con ở ngay phòng bên cạnh.” Cô gật đầu: “Tốt thật. ”
“Được rồi, đừng lắm lời nữa, tìm thử xem có đường ra không đi.” Sở Ngữ Hâm bất đắc dĩ nói.
Tô Nhan nhún vai, trong đầu phân tích kết cấu kiến trúc của biệt thự, sau khi có tính toán, cô nhanh chân đi về phía đối diện.
Tìm kiếm một hồi, quả nhiên cô tìm thấy một cái thang máy ở trong góc.
Vốn tưởng rằng thang máy này sẽ có mật khẩu, nhưng không ngờ vừa chạm vào nút ấn, cửa thang máy đã mở ra.
Nghe thấy tiếng động, Sở Ngữ Hâm cũng mau chóng đi về phía bên này, bước vào thang máy cùng Tô Nhan.
Thang máy vừa mới bắt đầu vận hành, nàng lại thấy dưới đất có một bóng người. Nghĩ tới điều gì đó, cơ thể nàng căng thẳng, vô thức tiến lại gần Tô Nhan, thậm chí còn nắm lấy tay Tô Nhan, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Nhan mau nhìn phía trên.