Nội dung truyện Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Mặt trời nhỏ thích diễn trò công VS Ảnh hậu lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng thụ.
Đêm trước ngày kết hôn, Tô Nhan có một giấc mơ.
Trong mơ, cuộc hôn nhân cô tốn bao công sức gượng ép mới có được lại bắt đầu sụp đổ vào ba tháng sau ngày kết hôn.
Dù cô có làm gì chăng nữa Sở Ngữ Hâm cũng không buồn nhìn cô một lần, xa cách đến mức còn đáng sợ hơn người xa lạ.
Cô nói với bản thân rằng do tính cách Sở Ngữ Hâm lạnh lùng vậy thôi. Mãi đến khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm nở nụ cười rạng rỡ với người phụ nữ khác, cô lại không thể tìm được cớ lừa dối mình nữa.
Nhưng cô không cam lòng.
Vì vậy cô bước đến tuyên thệ chủ quyền, lại nhận được hai chữ “đừng phá” lạnh lùng của Sở Ngữ Hâm.
Cuối cùng cô hết hy vọng, dùng hết sức mình thẳng thắn bỏ đi, lại bị chiếc xe tải vượt đèn đỏ cướp đi tính mạng.
Nỗi đau khổ tột cùng trong mơ khiến lòng Tô Nhan vẫn còn sợ hãi, sau khi lướt đọc lịch sử trò chuyện của mình và Sở Ngữ Hâm, cuối cùng cô quyết định buông tay.
Cô tìm được Sở Ngữ Hâm: “Hôn lễ ngày mai hủy bỏ nhé!”
Sở Ngữ Hâm rũ mắt: “Ừ.”
Cái ngày Tô Nhan hoàn toàn buông tay, Sở Ngữ Hâm hai mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt cô, vươn tay định nắm lấy tay cô lại bị cô nhanh nhẹn né tránh.
Đến sau này, bất kể Tô Nhan đi đến đâu, mỗi khi quay đầu lại đều nhìn thấy đôi mắt ướt át và khuôn mặt đầy vẻ hối hận của Sở Ngữ Hâm. Làm cô nhớ đến một câu trong sách: Kẻ theo đuổi trước là kẻ thua cuộc.
Trước khi buông tay Tô Nhan hoàn toàn là kẻ thua. Sau khi buông bỏ lại thành kẻ chiến thắng chẳng biết từ lúc nào.
Ngữ Hâm, cậu nói cậu sai rồi, hối hận rồi, nhưng mình cũng đã không còn yêu cậu.
Giọng nói Sở Ngữ Hâm run rẩy: “Không sao, có mình yêu cậu là đủ.” Nàng cẩn thận nhích từng bước một, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai bóng người trên mặt đất trùng điệp đan chéo vào nhau.
PS:
1: Song trọng sinh, sau này Sở Ngữ Hâm cũng mơ thấy chuyện kiếp trước.
2: Kiếp trước và kiếp này không phải Sở Ngữ Hâm không yêu, có uẩn khúc khác.