Nếu như Sở Ngữ Hâm có thể lạnh nhạt với Tô Nhan thì cô còn có thể xem trọng Sở Ngữ Hâm một chút, dù sao sẽ không vì tiền mà lừa gạt Tô Nhan. Song bây giờ cô chỉ cảm thấy Sở Ngữ Hâm ra vẻ.
Bạch Duyệt mắng cho Tô Nhan thức tỉnh, cô nhanh chóng xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ở lại bữa tiệc này với Bạch Duyệt một lúc, sau đó ai về nhà nấy.
Đêm tối tan đi, bình minh lại đến.
Tô Nhan chưa quên chuyện mình đã đồng ý với Sở Ngữ Hâm, cô đi cửa hàng mua thuốc bổ, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Bởi vì cô thực sự không muốn lại bị Sở Ngữ Hâm làm rối loạn suy nghĩ, cô chần chờ đứng trước phòng bệnh, thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong, khi không thấy Sở Ngữ Hâm thì mới đẩy cửa đi vào.
Cô đi đến trước giường bệnh, nói: “Bà ngoại, bà khỏe hơn chút nào chưa?”
Trần Thục Phân thấy cô đến, khi thấy cô đến lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy.
Tô Nhan thấy vậy, cô thả đồ vật trong tay ra, lên tiếng nói: “Bà ngoại, bà đừng nhúc nhích, cháu giúp bà điều chỉnh độ cao.” Cô nói xong tìm chốt mở, điều chỉnh độ cao đầu giường bệnh.
Tô Nhan không quay lại cũng đoán được là Sở Ngữ Hâm trở về.
Cô ngồi trên ghế không được tự nhiên, nếu không phải lo bà ngoại sẽ nghĩ nhiều thì bây giờ cô sẽ lập tức đứng dậy rời đi.
Chỉ là câu hỏi vừa rồi của bà ngoại đã khơi dậy sự tò mò trong cô, dường như bà ngoại biết năm cô chín tuổi đã xảy ra chuyện gì.
Nếu thật sự là như thế, vậy chẳng phải cô và Sở Ngữ Hâm đã quen biết nhau khi chín tuổi sao.
Không đúng, nếu thật sự là như thế, vậy khi cô học cấp ba gặp được Sở Ngữ Hâm, Sở Ngữ Hâm không nên lạnh lùng với cô như thế. Chẳng lẽ vào lúc chín tuổi, giữa cô và Sở Ngữ Hâm xảy ra chuyện gì không vui sao?
Cô nghĩ như thế, chợt hỏi: “Bà ngoại, lời bà mới nói…?”
Sở Ngữ Hâm vội vàng đi qua, ôm Trần Thục Phân lắc đầu nói: “Bà ngoại, đừng nói thế, chuyện này không liên quan đến bà, cháu và Tô Nhan chỉ là có duyên không có phận.”
“Nhà họ Tô không quan tâm dòng dõi, trong lòng cháu cũng có Tiểu Nhan, cháu và con bé nên hạnh phúc bên nhau.” Trần nắm tay của Sở Ngữ Hâm: “Ngữ Hâm, cháu nghe bà ngoại nói, cả đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nếu vì chuyện kia mà bỏ lỡ người quan trọng với mình thì sẽ trở thành tiếc nuối cả một đời.”
Đôi mi của Sở Ngữ Hâm run lên, trở thành tiếc nuối cả một đời sao?
“Ngữ Hâm, nếu cháu vì chuyện đó mà bỏ lỡ Tiểu Nhan, cháu sẽ hối hận đấy. Cháu tin bà ngoại đi, con bé là đứa bé ngoan hiểu lý lẽ, sẽ không trách cháu. Đã nhiều năm như thế, là chính cháu không tha thứ cho bản thân.” Trần Thục Phân liên tục rơi nước mắt, mạng của bà do những dụng cụ này kéo dài, không có những thứ này bà vốn không sống đến hôm nay.
Bà biết lý do cháu gái không muốn bà rời đi là vì không nỡ bà.