Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ

Chương 46: Hoàn



Tô Nhan vừa xoay người đã thấy Kiều Tùng Lâm mỉm cười đi về phía cô, khẽ giơ ly rượu lên: “Lâu rồi không gặp, Tổng giám đốc Tiểu Tô càng thêm động lòng người.”

Cô chán ghét nhíu mày: “Có chuyện cứ nói.”

Nụ cười bên môi Kiều Tùng Lâm hơi khựng lại, mất tự nhiên rụt ly rượu vừa đưa ra về, gượng cười nói: “Chuyện là thế này, Vương Ngải nghe nói Tổng giám đốc Tiểu Tô luôn phát triển việc từ thiện, vừa hay cô ấy cũng muốn chuộc lỗi vì chuyện trước kia mình làm sai, không biết cô có thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy không.”

Tô Nhan lùi về sau vài bước, đương nhiên cũng nghe ra được hàm ý trong câu nói của Kiều Tùng Lâm, đây là muốn mượn việc quyên tiền đưa Vương Ngải về nước.

Sau khi Vương Ngải thua kiện có đến tìm cô, muốn cô cho cô ta thêm một cơ hội, đã vậy còn bằng lòng xin lỗi Sở Ngữ Hâm. Cô không tin lời Vương Ngải, nếu Vương Ngải là người biết đủ thì dừng thì sẽ không có chuyện của Tống Vũ Hiên.

Cô thoáng nhìn những người chung quanh một cái, từ nét mặt của họ không khó để nhận ra họ đều nghe được lời Kiều Tùng Lâm đã nói với cô. Cứ thế, nếu như cô từ chối, một khi chuyện này lan truyền trên mạng thì thành ra cô sai.

Nhưng nếu cô không từ chối, những chuyện trước kia cô làm sẽ trở thành trò hề. Không chừng sau này còn có người noi theo, cho rằng đắc tội cô, chỉ cần quyên góp chút tiền thì có thể xóa sạch tội lỗi.

Cô khẽ cười nói: “Cô ta muốn cống hiến tình yêu thương thì tự quyên góp là được, cần gì phải nhờ tổng giám đốc Kiều đến hỏi tôi, cô ta làm thế rất khó để tôi không nghĩ nhiều à nha!” Cô khẽ xoay người, kéo tất cả mọi người xem kịch hay xuống nước: “Mọi người thấy có phải không?”

Những người chưa kịp quay mặt đi chỉ biết cười gượng gật đầu.

Mặc dù vậy cũng đủ khiến Kiều Tùng Lâm không cứu vãn được.

“Tổng giám đốc Kiều đúng là đối xử tốt với nghệ sĩ dưới tay mình thật, chỉ vì chuyện của Vương Ngải mà phải mở miệng ba lần với tôi.” Cô nghiêng đầu hỏi: “Tôi rất tò mò, tổng giám đốc Kiều đối xử với ai cũng thế, hay chỉ làm vậy với Vương Ngải thôi?”

Trước đó sau khi Vương Ngải làm khó làm dễ Sở Ngữ Hâm trong bữa tiệc, cô đã vạch trần mối quan hệ giữa Vương Ngải và Kiều Tùng Lâm ra ngoài, khiến Vương Ngải bị mất hơn triệu người hâm mộ, điều đó còn xảy ra trước mặt tất cả cư dân mạng tren Internet. Trong vòng tròn này, ai cũng đã biết mối quan hệ giữa Kiều Tùng Lâm và Vương Ngải, căn bản không cần cô đưa tin. Nên giờ cô nói lời này là để xé rách một lớp quần áo cuối cùng của Kiều Tùng Lâm.

Quả nhiên nụ cười trên mặt Kiều Tùng Lâm dần biến mất.

“Nếu tôi là tổng giám đốc Kiều, tôi sẽ không nhúng tay vào những chuyện này.” Tô Nhan tiến lên một bước, cười nói: “Con người của tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

Lúc trước cô phớt lờ Kiều Tùng Lâm là vì anh ta không nhấc nổi chút bọt sóng nào, nhưng hôm nay Kiều Tùng Lâm không nên gọi cô lại, còn nói lời như thế với cô.

Lòng bao dung của cô vốn đã không nhiều, kiên nhẫn cũng có hạn, vậy đừng trách cô dùng chút thủ đoạn.

Kiều Tùng Lâm nghe giọng nói vang dội của cô, khuôn mặt đầy hoảng loạn, vớt vát nói: “Tổng giám đốc Tiểu Tô nói phải, vậy tôi sẽ từ chối Vương Ngải, sau này không dính líu gì với cô ta nữa.”

Trả lời anh ta là bóng dáng của Tô Nhan.

Đây là không chịu cho anh ta chút mặt mũi nào? Tốt xấu gì anh ta đã trà trộn trong chốn thương trường nhiều năm, tâm huyết bấy lâu nay cứ thế bị đạp vỡ? Không, anh ta ko cam lòng.

Anh ta muốn tiến lên, lại bị Bạch Duyệt khoan thai tới muộn chặn lối đi: “Nếu tôi là tổng giám đốc Kiều, hôm nay tôi sẽ không ra mặt nói điều này.” Cô ấy khẽ nhếch môi: “Đối đầu với tổng giám đốc Tôn của Thường Nguyệt, không phải do Tổng giám đốc Tiểu Tô may mắn đâu.”

Lời này như đánh đòn cảnh cáo với Kiều Tùng Lâm, anh ta luôn cho rằng chuyện của Hâm Trạch và Thường Nguyệt là do Tổng giám đốc Tô đứng sau màn thao túng, không thì Tôn Ba sẽ không thể nào hàng quân lặng lẽ nhanh như vậy, giờ Bạch Duyệt lại nói với anh ta người tiếp chiêu của Thường Nguyệt vẫn luôn là Tô Nhan, nếu vậy thì Tô Nhan giải quyết anh ta cũng sẽ không tốn sức gì.

Hiểu được điều này, anh ta như rớt xuống hầm băng, lùi lại vài bước, ánh mắt chứa đầy hối hận.

Cái sai lớn nhất của anh ta là tự cho là đúng, càng không nên vì mê muội thân thể của Vương Ngải, tin vào lời cám dỗ của cô ta.

Giãy giụa ư? Trước đó Tôn Ba khí phách và hăng hái thế nào, giờ trong bữa tiệc không nhìn thấy bóng dáng ông ta nữa.

Là Tôn Ba muốn khiêm tốn? Không, là người tổ chức bữa tiệc này không muốn đắc tội nhà họ Tô.

Việc làm ăn của nhà họ Tô liên quan đến rất nhiều ngành nghề, ai cũng không muốn vì một kẻ thua cuộc chán sống mà hủy hoại con đường của mình.

Huống chi anh ta còn nghe người trong giới nói, khi ngành thương mại điện tử chiếm phần lớn nền kinh tế, Hâm Trạch vẫn không hề suy thoái, xét theo xu thế hiện giờ, nền kinh tế thương mại điện tử dần suy giảm, sự phát triển của Hâm Trạch chỉ có nước càng ngày càng tốt. Không thì sao lão cáo già Tô Trạch Viêm lại muốn mở rộng ra thị trường hải ngoại?

Xong rồi, xong hết rồi.

Kiều Tùng Lâm hối hận Tô Nhan cũng không biết, cô đi vào gara, đổi giày cao gót đang đeo thành giày thể thao, nhấn chân ga chạy về phía trường cấp hai Tân Hải.

Đi làm gì à?

Tất nhiên là đón vợ rồi.

Khi Sở Ngữ Hâm quyết định hướng tới ước mơ của riêng mình, thì không nhận quảng cáo và phim ảnh nữa, nàng hoàn toàn tập trung vào việc học. Ngoại trừ nghe xong khóa học trong một tháng, Sở Ngữ Hâm còn tranh thủ kỳ nghỉ đông, cô ra ngoài công tác, Sở Ngữ Hâm sẽ ngồi ngay bên cạnh cô học tập.

Hai ngày nữa là khai giảng, Sở Ngữ Hâm ăn cơm trưa xong đã bị gọi vào trường học mở họp. Trước khi lên xe cô đã nhắn tin WeChat hỏi nàng, giờ nàng mới kết thúc cuộc họp, đang học tập kinh nghiệm từ tiền bối.

Đi vào trường cấp hai Tân Hải, cô mặc chiếc áo lông vũ Sở Ngữ Hâm tặng mình, thuận lợi che đậy lễ phục bên trong, quan sát tổng thể ngôi trường này.

Lại nói tiếp đây cũng là trường cũ của cô, nhưng đã hoàn toàn không tìm được bóng dáng trước kia, thay đổi hoàn toàn khác.

Tìm một hồi lâu cô mới tìm thấy Phòng Giáo Vụ, vốn định đi vào luôn nhưng thấy bên trong còn có người khác nên rụt chân lại. Cô đi đến cửa sổ đằng trước, một tay chống đỡ cằm, nhìn Sở Ngữ Hâm đang nghiêng đầu nghiêm túc nói chuyện với người ta.

Sở Ngữ Hâm tùy ý buộc tóc cao lên, khí thế cũng có chút thu liễm, không hề lạnh lùng như khi đối mặt với màn ảnh mà hiện lên vài phần hiền hòa, không khác gì những chị gái nhà bên trên TV.

Trong văn phòng.

Cô giáo đeo mắt kính Vương Diệp kết thúc câu nói: “Đại khái chỉ vậy thôi, sau này em còn chuyện gì không hiểu có thể đến hỏi chị bất cứ lúc nào.” Cô ấy dùng ánh mắt ý bảo Sở Ngữ Hâm nhìn ra cửa sổ: “Nói thật, chị không hiểu tại sao em lại chọn nghề này, dù em chán ghét ngành nghề kia, nhưng ở nhà làm bà nội trợ toàn thời gian thì vẫn sống rất thoải mái mà.”

Sở Ngữ Hâm quay đầu liền thấy Tô Nhan ngoài cửa sổ, nàng khẽ nhếch môi: “Làm giáo viên luôn là ước mơ của em, cậu ấy cũng cổ vũ em theo đuổi ước mơ của mình.”

Ánh mắt Vương Diệp chứa đầy sự kinh ngạc, hổ thẹn nói: “Chị xin lỗi vì lời nói khi nãy nhé.”

Sở Ngữ Hâm thu hồi ánh mắt, lắc đầu với Vương Diệp: “Không sao, chị cũng không phải người đầu tiên đặt ra câu hỏi này, em tin rằng cũng không phải người cuối cùng.” Nàng vươn tay: “Sau này em còn có rất nhiều chỗ cần hỏi chị, mong chị đừng chê em.”

“Làm gì có? Em rất thông minh, rất nhanh là quen tay thôi.” Vương Diệp chỉ ra ngoài cửa: “Vậy chị đi trước nhé.”

Sau khi Vương Diệp rời đi, Tô Nhan liền bước vào, quan sát bố cục của văn phòng, lắc đầu nói: “Mình vẫn không thích nơi này, càng không ngờ một ngày nào đó mình sẽ trở thành người nhà của một nhà giáo nhân dân.”

Cô rút tay mình ra khỏi túi, vươn tay với Sở Ngữ Hâm: “Chào cậu nhé, cô giáo Sở.”

Sở Ngữ Hâm phối hợp nắm tay cô, nụ cười bên môi vẫn chưa biến mất: “Chào cậu, Tổng giám đốc Tiểu Tô, sau này không được chê mình tiền lương thấp đâu đấy.”

“Không sao, tuy mình không có tiền lương, nhưng mình có thể dựa vào đầu tư nuôi sống em.”

Sở Ngữ Hâm ôm lấy cánh tay cô, giọng nói lưu loát: “Được!”

Hai ngày sau, Tô Nhan lần nữa lái xe vào trường học, đến đón Sở Ngữ Hâm trong ngày đầu tiên đi làm.

Ngay thời gian tan học, cô đậu xe bên ngoài, đi bộ vào con đường bắt buộc phải qua để đến trường, phố ăn vặt.

“Thật là hâm mộ lớp 8 quá đi, giáo viên ngữ văn thế mà là Sở Ngữ Hâm, đó là ngôi sao lớn đó.”

“Hạnh phúc quá rồi nhỉ? Mình cũng muốn có giáo viên là ngôi sao.”

“Mình, mình học lớp 8, hạnh phúc cực kỳ cực kỳ luôn.”

“Hừ, mình không hâm mộ đâu, chắc chắn cô ấy đi cửa sau để trải nghiệm cuộc sống vườn trường, trong TV diễn vậy hoài chứ gì.”

“Vậy chắc cậu xem TV nhiều quá rồi, cô Sở không chỉ xinh đẹp mà nói năng cũng rất dịu dàng.”

“Chắc chắn ánh mắt cậu bị mờ rồi, mình đi học không nhấc nổi tinh thần, cô ấy vừa quay ánh mắt sang, má ơi, y như ánh mắt của Dung ma ma vậy, làm mình sợ hết hồn.”

Nghe đến đây, Tô Nhan không kiềm được bật cười, trong đầu đã vẽ phác thảo cảnh tượng lúc đó. Ngữ Hâm đang giảng bài trên bục giảng, vừa quay đầu đã nhìn thấy một học sinh nằm dài trên bàn, đến gần mới biết là đang ngủ. Ngữ Hâm không biết nên làm gì cho phải, bèn phóng ra toàn bộ khí tràng, liếc ánh mắt sang kia, bạn học sinh được bạn cùng bàn lay dậy vừa ngẩng đầu đã cùng Ngữ Hâm bốn mắt nhìn nhau, không muốn ám ảnh cũng khó.

Cô bật cười, khiêu khích những học sinh đang sôi nổi bàn tán kia, cậu béo bị dọa kia bỗng há to miệng, dùng tay chỉ vào cô: “Chị, chị là CP của Sở ma ma, à nhầm, cô Sở.”

Cô thu hồi nụ cười, nghiêm trang nói: “Tôi nghe hết những gì cậu vừa nói rồi nhé.”

Mặt cậu béo héo queo, ậm ừ nói: “Chị, chị đừng nói với cô Sở được không? Em, em không bao giờ ngủ trong giờ học nữa.”

“OK, nói được làm được đó.”

Cậu bé gật đầu lia lịa, cười gượng túm bạn bè nhanh chân chạy trốn.

Sở Ngữ Hâm bước ra, từ đằng xa đã thấy Tô Nhan đang nói chuyện với mấy học sinh, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì bèn bước chân đi nhanh hơn. Vừa dừng lại đã thấy mấy học sinh kia chạy xa, điều này cũng khiến nàng tò mò hơn, hỏi: “Cậu quen bọn họ hở? Cậu nói gì với họ đó?”

Nàng đột ngột nói chuyện khiến Tô Nhan sợ tới mức giật mình: “Sao vậy? Mới đó mà đã muốn bảo vệ bê con rồi à?”

Sở ngữ hâm hơi nâng cằm, dùng hành động trả lời Tô Nhan, nàng đang muốn bảo vệ bê con đấy.

“Cậu thấy mình giống một kẻ bắt nạt lắm à?” Tô Nhan bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, đôi mắt chứa đầy sự cưng chiều.

Sở Ngữ Hâm quan sát cô một phen: “Không phải giống, mà là thật.”

Đừng tưởng rằng vừa rồi nàng không nhìn thấy bộ dạng ngả ngớn của Tô Nhan, không khác gì học sinh cá biệt trong tin đồn.

Tô Nhan: “…”

Xong rồi, bởi vì mấy đầu củ cải kia, hình tượng của cô đã bị hủy hoại hết trước mặt Sở Ngữ Hâm.

Sở Ngữ Hâm nhịn cười, vốn định cho cô một cái ôm nhưng xung quanh toàn học sinh, nàng phải giữ gìn hình tượng giáo viên của mình, chỉ thấp giọng nói: “Dù cậu trông thế nào thì mình cũng thích.”

Tâm trạng vốn chùng xuống của Tô Nhan thoáng chốc thay đổi khi nghe thấy lời này.

Có đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, có thể vì một nụ cười, hoặc vì một câu nói, hoặc chỉ cần xoay người là có thể nhìn đến người ở trong tim.

Xuân qua hạ đến, Sở Ngữ Hâm đã hoàn toàn đủ tư cách đảm nhận vị trí giáo viên, trong thời gian rảnh rỗi nàng cũng sẽ đến nhiều trường học trong thành phố, nghiêm túc tuyên truyền chống nạn buôn bán người với bọn nhỏ. Vì được Vương Đại Quân giảng dạy sâu sắc nên các học sinh nghe rất nghiêm túc, chủ nhiệm phòng giáo vụ và chủ nhiệm trong trường học cũng thường xuyên khen nàng.

Ngoài việc chuyển trọng tâm sang hướng trường học, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ cập nhật nội dung video ngắn, không phải tập trung vào thành tích của từ tiện Duy Ái thì là theo dõi tình hình thực tế, tuyên truyền các cách lừa đảo bắt cóc mới. Số lượng fans cũng luôn ở trạng thái tăng trưởng nhanh chóng, đột phá năm chục triệu fans.

Còn một tin tốt khác, đó là tác phẩm [Nhân Gian] trước khi lui vòng của Sở Ngữ Hâm đã được chiếu trước hai ngày, vào ngày chiếu đầu, số lượng vé bán đạt tới trăm triệu, ba ngày tiếp đó phòng bán vé đã tăng lên năm trăm triệu, được các cư dân mạng khen ngợi.

Dưới sự quản lý của Tô Nhan, Hâm Trạch cũng tăng hiệu suất của quý trước lên 10%, còn Tô Trạch Viêm và Liễu Văn Hân, xong năm nay họ sẽ biến mất.

Cùng với việc quản lý Hâm Trạch, Tô Nhan còn không quên chiếu cố phòng làm việc Quỹ từ thiện Duy Ái, theo sự nâng cấp và hoàn thiện không ngừng của APP Duy Ái, lượng tải về đã từ hơn hai triệu ban đầu tăng lên hai mươi triệu. Điều khiến người ta phấn chấn nhất là có hơn trăm tên đứa nhỏ vì chiếc APP này đã được tìm về trong vòng 24 giờ. Ngoài ra, Quỹ từ thiện Duy Ái cũng thông qua các manh mối được cư dân mạng cung cấp thành công giải cứu hơn ba trăm đứa trẻ bị lừa bán, trợ giúp cảnh sát bắt được mười mấy tên buôn người, trước mắt cảnh sát và người của Quỹ từ thiện Duy Ái đã đi đến khắp cả nước giải cứu nhiều đứa trẻ hơn từ thông tin được cung cấp từ bọn buôn người.

Hôm nay Tô Nhan họp xong bèn đi đến phòng làm việc.

“Trải qua cuộc thu thập thông tin trải dài đến mấy tháng, chúng tôi phát hiện còn tồn tại những nơi buôn bán người, đều là vùng núi xa xôi. Nên tôi cảm thấy bước kế tiếp của chúng ta hẳn là đặt trọng tâm ở những thôn xóm và thị trấn nhỏ, vậy thì có thể đề cao ý thức phòng chống nạn bắt cóc và buôn bán người, cũng để mọi người biết mua bán người là trái pháp luật.” Trình Tiệp bày tỏ suy nghĩ của mình.

Bốn người còn lại cũng đồng ý với những gì Trình Tiệp nói, nhưng thôn xóm và thị trấn nhỏ trên cả nước quá nhiều, tuy người của Quỹ từ thiện Duy Ái đã tăng lên hơn trăm người nhưng vẫn không đủ.

Trình Tiệp vừa ngồi xuống, thấy nét mặt nặng nề của mọi người, lại đứng lên: “Tôi biết làm được điều này rất khó, nên tôi kiến nghị chúng ta hợp tác cùng Chính phủ hoặc cảnh sát, tôi đã hỏi chị họ làm việc ở cục cảnh sát của tôi, chị ấy nói thật ra cảnh sát luôn rất coi trọng việc ngăn chặn lừa đảo bắt cóc này, hợp tác chắc là không thành vấn đề.”

Tô Nhan gật đầu: “Vậy cô và chị Vương hãy cùng theo dõi vấn đề này, nếu cảnh sát và chính phủ sẵn sàng hợp tác thì càng tốt, còn không thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”

Trình Tiệp thở phào: “Được.”

Tới phòng làm việc này nửa năm, tuy việc mỗi ngày rất nhiều nhưng cô ấy cảm thấy vô cùng phong phú, chung sống với đồng nghiệp cũng rất vui, quan trọng nhất là nhìn thấy từng đứa trẻ được đưa về, đoàn tụ với bố mẹ, cô ấy cảm thấy rất có thành tựu, cũng tìm được ý nghĩa cuộc sống.

Tốc độ của Trình Tiệp và chị Vương rất nhanh, nhanh chóng hợp tác với cảnh sát và chính phủ, Ủy ban thôn địa phương và cục cảnh sát đều sẽ toàn lực phối hợp với hành động của họ.

Còn về vấn đề nhân lực, sau khi tuyển dụng trên mạng cũng có càng nhiều người trẻ tuổi gia nhập đội ngũ của họ hơn, mang đến trợ giúp rất lớn cho việc tuyên truyền ở địa phương sau này.

Đến cuối năm, người của Quỹ từ thiện Duy Ái đã tuyên truyền đến năm tỉnh thành, cũng giải cứu được hơn hai trăm đứa trẻ bị bán từ thông tin được cư dân mạng ẩn danh và thôn dân cung cấp. Trong vòng một năm, Quỹ từ thiện Duy Ái giải cứu tổng cộng hơn 3100 đứa trẻ, để hơn 3100 gia đình đoàn tụ bên nhau. Cùng năm ấy, những vụ án lừa đảo ít hơn 10% so với cùng kỳ năm ngoái.

Điều đáng mừng là trong số hơn 3100 đứa trẻ ấy, có hai đứa trẻ là người thân của tình nguyện viên phòng làm việc.

Quỹ từ thiện Duy Ái có chiến tích như vậy, tất cả người của hội từ thiện đều rất vui vẻ, bao gồm cả Tô Nhan.

Ngoài ra, Tô Nhan cũng dựa vào sự cố gắng và sự tin cậy của mình để thành tích cả năm của Hâm Trạch tăng lên 22,5%. cao hơn 2,5% so với mức 20% Tô Trạch Viêm đưa ra. Đối với mức này, không chỉ Tô Trạch Viêm hài lòng mà tất cả nhân viên của Hâm Trạch đều vô cùng phấn chấn.

Không vì gì khác, thành tựu tăng lên cũng đồng nghĩa tiền lương tăng theo.

Nghỉ hè năm sau, Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm trút bỏ tất cả gánh nắng trên vai, chuẩn bị một hồi kết hôn lữ hành.

Hai người đến điểm dừng chân thứ ba của họ, tộc người Miêu.

Hai người thay trang phục kết hôn của cô gái tộc Miêu, được các cô gái tộc Miêu kéo tay, dưới giai điệu chúc mừng, họ ca hát nhảy múa cùng nhau quanh đống lửa.

Trên đầu đeo trang sức bằng bạc, trong lúc nhảy múa phát ra tiếng kêu thanh thúy, tựa như tâm trạng hưng phấn của các cô lúc này.

Dưới ánh lửa đó, Sở Ngữ Hâm chỉ trang điểm nhẹ càng thêm chói mắt, mỗi một động tác mỗi một nụ cười đều khiến Tô Nhan không rời mắt được.

Nhảy chán chê rồi, hai người liền đi sang một bên, ngồi xuống đất.

Sở Ngữ Hâm tựa đầu vào vai Tô Nhan, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng cảm thấy thỏa mãn: “Điều tốt đẹp nhất thế gian này không gì hơn có cậu cùng đồng hành, Tô Nhan, cảm ơn cậu vì đã sẵn lòng cho mình thêm một cơ hội.”

“Đồ ngốc, không chỉ là cho cậu cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.” Nói xong Tô Nhan quay đầu, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của Sở Ngữ Hâm, hai người nhìn chăm chú đối phương thật sâu, tựa như muốn in dấu đôi phương vào trong tim mình.

Hơi thở hòa quyện của họ lan tỏa khắp mặt và trái tim lẫn nhau. Họ cũng bất giác cúi người đến gần đối phương, mũi cách nhau, bờ môi chạm đến.

Họ hôn môi nhau, các du khách và dân bản xứ tận tình thưởng thức nhạc trông thấy đều sôi nổi nở nụ cười. Hai người đàn ông dáng người cường tráng cầm lấy rượu bạn bè truyền tới, uống một ngụm rượu rồi phun vào đống lửa.

Dưới sự trợ giúp của rượu, ngọn lửa cháy càng mãnh liệt hơn, tựa như Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan lúc này.

“Chúng ta nên đi đâu ở điểm dừng chân kế tiếp nhỉ?”

“Đến Mông Cổ trên ảnh chụp của Tô Mạch đi, mình dẫn cậu đi cảm nhận một hôn lễ không khác gì một vở nhạc kịch.”

“Tối qua mình nhận được tin nhắn WeChat Dịch Hàm nhắn, nói rằng chị cả đã cầu hôn chị ấy.”

“Vậy đúng là chậm quá rồi.”

Chú chim vẫn luôn đậu trên ngọn cây bên cạnh bị ngọn lửa chợt bừng lên dọa sợ vỗ cánh bay đi, cuộc nói chuyện giữa Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan cũng dần biến mất bên tai.