Ngày hôm sau, sau khi Sở Ngữ Hâm cập nhật video ngắn về nội dung tuyên truyền phòng chống nạn buôn người,
Hứa Khả đã upload video một ngày làm việc của đội viên ở Quỹ từ thiện Duy Ái được Hứa Thành biên tập xong xuôi.
Trong thời gian ngắn, hai video này khiến mọi người bàn tán sôi nổi, cũng khiến cho fan trên Weibo của Sở Ngữ Hâm tăng lên gần hai triệu người. Số fan hâm mộ ở tài khoản đăng tải video ngắn đã tăng năm triệu người.
Đây là một số lượng khổng lồ, nhưng muốn cho nhiều người nâng cao ý thức chống nạn buôn người thì nhiêu đây không đủ. Đây là việc Tô Nhan Bạch Duyệt Sở Ngữ Hâm và toàn bộ người của Quỹ từ thiện Duy Ái muốn cố gắng vượt qua.
Bạch Duyệt thấy đã đủ hot mới đăng thông báo tuyển dụng lên, về tiền lương tô đỏ chỉ có trợ cấp sinh hoạt.
Trong dự đoán, không có nhiều người nộp đơn đăng ký, trong đó có một cô gái khiến Tô Nhan chú ý.
Vì gương mặt của cô gái này khá quen thuộc.
Cô đưa ảnh chụp của cô ấy cho Sở Ngữ Hâm xem, Sở Ngữ Hâm nhìn chằm chằm ảnh chụp thật lâu, giật mình chỉ vào bức ảnh: “Cô ấy là cô gái đó.”
Tô Nhan gật đầu: “Đúng thế.”
Sở Ngữ Hâm nghĩ ra chuyện gì liền trừng to mắt, trong lòng thấp thỏm: “Cậu, cậu nhớ lại rồi à.”
Tô Nhan đưa tay nắm chặt tay nàng, không giấu diếm nữa: “Ừm, nhớ lại rồi, cảm ơn cậu.”
Lúc trước, cô không biết Sở Ngữ Hâm vì chuyện kia nên mới xa lánh oán trách nàng. Có những lúc cô nghĩ Sở Ngữ Hâm là kiếp nạn trong đời cô.
Khi nhớ đến hai ngày bị bắt cóc, cô mới biết Sở Ngữ Hâm là điều may mắn trong sinh mệnh của cô. Nếu không có Sở Ngữ Hâm vậy thì cô sẽ không được cứu, cậu của Sở Ngữ Hâm và kẻ buôn người kia sẽ không bị cảnh sát bắt được.
Sở Ngữ Hâm chăm chú nhìn Tô Nhan hồi lâu, xác nhận Tô Nhan không trách mình, nàng mới không còn lo lắng nữa. Đồng thời, nàng cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như lúc trước nàng nghe lời của bà ngoại mà dũng cảm hơn, nói rõ mọi chuyện với Tô Nhan thì Tô Nhan sẽ không bị nàng làm tổn thương.
Là nàng, do nàng tự cho mình là đúng, là nàng quá yếu đuối.
Tô Nhan đoán được suy nghĩ của Sở Ngữ Hâm, cô ôm vai nàng khẽ nói: “Trong lòng mình cảm thấy cậu rất dũng cảm, bởi vì cậu dũng cảm nên mình mới có thể trở về nhà, bởi vì có cậu nên mới không có nhiều người bị hại hơn nữa.”
Thật ra cô đã hỏi ý bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói với cô ký ức sẽ đánh người, trong lúc vô tình người ta sẽ thêm trí tưởng tượng của mình vào ký ức đó. Huống chi chuyện đã qua lâu như thế, sự tự trách lúc trước sẽ theo hồi ức khắc sâu hơn.
Sở Ngữ Hâm bán tín bán nghi, khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Tô Nhan, sự hoài nghi và không tự tin nhanh chóng biến mất.
Có lẽ lúc đó nàng không nghĩ nhiều như thế, chắc là cảm thấy áy náy nên mới cứu Tô Nhan ra ngoài.
Sau khi Bạch Duyệt nghe điện thoại xong, quay lại thấy hai người dính lấy nhau, cô ấy không chịu được: “Hai người có thể để ý đến cảm nhận của cẩu độc thân này không? Còn nữa, đây là nơi làm việc, không phải nơi hai người nói chuyện yêu đương.”
“Chúng ta có thể tập hợp ở đây là vì trong lòng có tình yêu.” Sở Ngữ Hâm cãi lại.
Bạch Duyệt giơ tay lên: “Được rồi, là mình hẹp hòi.” Cô ấy thả tay xuống: “Chọn được chưa, cho dù chúng ta không cần trả tiền thuê nhà, nhưng nếu app này sớm ra mắt thì người bị hại sẽ bớt chịu khổ một ngày.”
Tô Nhan giới thiệu sơ qua về người được chọn, đưa cho Bạch Duyệt: “Để chị Duyệt ra tay.”
Bạch Duyệt hất cằm: “Chuyện nhỏ.” Nói xong, cô ấy cầm tư liệu đi vào phòng bên cạnh gọi điện thoại cho từng người.
Sở Ngữ Hâm cụp mắt nhìn hồ sơ cá nhân trong tay Tô Nhan, hỏi: “Chị muốn đích thân liên hệ cô ấy à?”
Tô Nhan gật đầu, gọi điện thoại cho cô gái kia.
“Xin hỏi là Trình Tiệp à? Tôi là Tô Nhan ở phòng làm việc Quỹ từ thiện Duy Ái, tôi đã nhận được sơ yếu lý lịch của cô. Cô phù hợp với thông báo tuyển dụng của chúng tôi, nếu cô đồng ý thì ngày mai có thể đến phòng làm việc.”
Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới cất tiếng nói: “Tôi đồng ý.”
Tô Nhan quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm, chậm rãi nói: “Vậy ngày mai gặp nhé?”
“Ngày mai gặp.”
Sau khi cúp máy, cô thở ra một hơi, mong chờ gặp mặt Trình Tiệp vào ngày mai.
Cô, Sở Ngữ Hâm và Trình Tiệp đều là người bị hại, bây giờ có thể tập hợp lại lấy thân phận người bị hại che chở cho những người khác, cảm giác này rất kỳ lạ.
Bây giờ cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao Tống Vũ Hiên lại muốn trả thù. Trong chuyện kia, chỉ cần người có đầu óc đều có thể nhìn ra Sở Ngữ Hâm và cậu của nàng không phải cùng một bọn. Song, Tống Vũ Hiên lại…
Sở Ngữ Hâm thấy cô không nói gì, nàng đưa đầu qua đặt cằm của mình lên vai nàng, hỏi: “Đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
“Chẳng phải cậu còn phải đi Hâm Trạch à? Nếu không thì tìm một quán ăn gần Hâm Trạch ăn qua loa là được, chờ tối về nhà mình nấu cơm cho cậu ăn.” Sở Ngữ Hâm đề nghị.
Tô Nhan nắm lấy trọng điểm: “Cậu định làm gì cho mình ăn?”
Sở Ngữ Hâm cố ý thừa nước đục thả câu: “Tạm thời giữ bí mật.”
Tô Nhan không hỏi đến cùng, trong cuộc sống nên giữ sự bí ẩn nhất định.
Sau khi cô và Sở Ngữ Hâm mới đến Hâm Trạch, lại bắt đầu suy nghĩ buổi tối Sở Ngữ Hâm làm món ngon gì cho mình.
Cộc cộc cộc…
Cô ngẩng đầu lên đáp: “Vào đi.”
Thư ký Tống đi đến trước bàn làm việc, nghiêm túc nói: “Mới nhận được điện thoại của Tổng giám đốc của Quế Viên và Thường Nguyệt, muốn hẹn cô gặp mặt vào ngày mai.”
Tô Nhan khẽ hừ một tiếng, dựa vào ghế cười nói: “Đây là chó cùng rứt giậu, cũng do ban đầu bọn họ làm việc không đàng hoàng.”
Quế Viên, Thường Nguyệt và Hồng Hỉ đều làm mì ăn liền, tuy rằng bây giờ đã mở rộng dây chuyền nhưng mì ăn liền vẫn là sản phẩm chủ đạo. Trước khi ký hợp đồng với Hoàng Căn Sinh, cô đã bảo thư ký Tống điều tra Hồng Hỉ đã xảy ra chuyện gì. Điều tra mới biết được, thì ra ban đầu Hồng Hỉ, Quế Viên và Thường Nguyệt cùng vạch xuất phát, hai công ty kia không thể kéo Hồng Hỉ cùng làm bậy nên kiếm cách chèn ép Hồng Hỉ. Đến mức mấy năm nay, trong những siêu thị lớn chỉ có mì tôm của hai công ty này.
Có so sánh sẽ có tổn thương, từ sau khi ở Xuân Thị về, cô cố ý so sánh khẩu vị của ba công ty mì ăn liền, phát hiện hương vị của Quế Viên và Thường Nguyệt không thể nào so sánh được với Hồng Hỉ. Sau khi mì ăn liền Hồng Hỉ triển khai hai ngày ăn thử, người tiêu dùng đã chứng thực việc này. Cô nhìn lượng tiêu thụ mì ăn liền nửa tháng này, chỉ riêng lượng tiêu thụ mì ăn liền ở thành phố Tân Hải thì Quế Viên đã giảm bốn mươi phần trăm, Thường Nguyệt giảm năm mươi phần trăm. Những thành phố khác cũng gần giống thành phố Tân Hải, cho nên giám đốc của hai thương hiệu này đứng ngồi không yên.
“Tổng giám đốc Tô có ý là đừng ầm ĩ quá lớn.” Thư ký Tống nhắc nhở.
Tô Nhan sờ cằm gật đầu: “Ừm, chuyện gặp mặt anh sắp xếp đi!” Cô nghĩ đến chuyện gì đó, nhắc nhở: “Nếu là việc công thì hãy nói trong phòng làm việc.”
Cô không thích tiệc xã giao, càng không muốn nuông chiều hai người này.
“Vâng.”
Ting…
Tô Nhan cầm điện thoại di động lên thấy đó là tin nhắn WeChat chị Vương gửi đến, cô nhấp vào xem.
[Tổng giám đốc Hoàng nói rất cảm ơn em, bảo chị hỏi em khi nào đến đây, anh ấy mời em ăn cơm.]
Nhan Nhan không có sừng: [Em chỉ cung cấp bệ phóng, có thể giành lại thị trường hay không dựa vào khẩu vị của Hồng Hỉ. Làm phiền chị Vương giúp em chuyển lời đến Tổng giám đốc Hoàng, Hâm Trạch vẫn không quên bản tâm, hi vọng Hồng Hỉ cũng như thế.]
[Ừm!]
Cô đặt di động xuống liếc mắt nhìn đồng hồ ở góc phải máy tính, bắt đầu làm việc.
Cô giải quyết hết mọi việc trong tay, không quan tâm đã đến giờ tan việc chưa, cầm túi xách và chìa khóa xe đi xuống bãi đỗ xe.
Mở cửa nhà trọ, Tô Nhan ngửi thấy mùi ớt tỏa ra trong không khí. Cô vội vàng bước nhanh hơn, ném túi xách lên ghế salon đi đến phòng bếp, ôm Sở Ngữ Hâm đang xào thức ăn. Cô nhìn nồi thức ăn đủ vị cay, vô thức nuốt nước bọt, nói: “Chỉ nhìn màu sắc thôi là mình đã cho món này chín mươi điểm.”
“Cậu không công bằng gì cả, còn chưa nếm hương vị mà.”
Tô Nhan thả Sở Ngữ Hâm ra, nhân lúc nàng quay người muốn múc thức ăn ra đĩa, cô đưa tay cầm một con tôm hùm cho vào miệng, rơi vào cuộc giằng co thơm ngon lại nóng hổi.
Sở Ngữ Hâm thấy dáng vẻ cô ăn vụng còn nhăn nhó, nàng không nhịn được bật cười: “Đây là hậu quả khi vội vàng đấy.”
Sau khi nuốt thịt tôm hùm, Tô Nhan mới nói: “Cái này không gọi là vội vàng, là không ngăn được sức hấp dẫn của món ngon.”
Sở Ngữ Hâm luôn cảm thấy ánh mắt khi Tô Nhan nói nửa câu sau rất lạ. Đến khi nàng ăn cơm xong, đã tiêu cơm bước chân vào phòng tắm, Tô Nhan đi theo sau, nàng mới hiểu là lạ ở đâu.
Rõ ràng là ánh mắt mỗi khi Tô Nhan thỏa mãn.
Căn hộ bên này lớn hơn căn hộ của nàng, chỉ riêng phòng tắm đã hơn hai mươi mét vuông, có thêm bồn tắm lớn vẫn đầy đủ không gian. Cũng vì đủ lớn nên Tô Nhan đi vào cũng rất thuận tiện.
Tô Nhan không biết mệt mỏi xoa châu ngọc trong tay, hạt châu ướt đẫm bị ánh đèn soi rọi lóe lên ánh sáng.
Ngoài cửa sổ chẳng biết có mưa tí tách từ khi nào, hoa cỏ trong sân theo âm thanh nghẹn ngào lung lay đến khi bình minh mới khó khăn dừng lại.
Chuông báo thức reo vang, Tô Nhan mệt mỏi mở mắt ra vô thức không muốn đi làm. Cô nghĩ đến hôm nay Trình Tiệp sẽ đến phòng làm việc nên đành phải cắn răng rời giường.
Nhưng cô không hề hối hận khi đêm qua chơi đùa với Sở Ngữ Hâm.
Thay quần áo xong, cô quay lại bên giường cúi người hôn trán Sở Ngữ Hâm, sau đó mới ung dung đi đến phòng làm việc.
“Nếu cậu không đến thì mình sẽ gọi điện đến trung tâm cứu hộ mất.” Bạch Duyệt nói xong kéo cô qua đến giữa khu làm việc: “Nào, giới thiệu cho mọi người, cô ấy tên là Tô Nhan, cũng là một trong những người phụ trách phòng làm việc.”
Cô ấy nói xong nghĩ đến chuyện gì đó, lại nhìn ra cửa khẽ hỏi: “Sở Ngữ Hâm đâu?”
“Vẫn chưa dậy.” Tô Nhan nói, cô ý thức được câu nói của mình hơi lạ, nói thêm: “Tối qua nàng ngủ muộn.”
Ánh mắt Bạch Duyệt nhìn nàng càng thêm mập mờ, thậm chí giơ tay lên cắt ngang lời nàng: “Đừng nói nữa, mình hiểu.” Nói xong, cô ấy ho khẽ, nói: “Còn một người phụ trách khác có lẽ mọi người đều biết cả rồi, là Sở Ngữ Hâm. Hôm nay có thể được gặp mọi người tôi rất vui vẻ, cũng hi vọng tất cả chúng ta cố gắng vì cộng đồng, để trên đời này bớt đi một người bị lừa bán. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là cả nước không còn kẻ buôn người.”
Bạch Duyệt còn chưa nói xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trong mắt mỗi người đầy kiên định và ước mơ.
Tô Nhan nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Bạch Duyệt, lúc này mới nói: “Tôi biết mọi người đến đây là vì muốn bung dù bảo vệ người khác, nhưng khi bảo vệ người khác cũng đừng quên phải bảo vệ bản thân. Nếu như trong cuộc sống có điều gì cần giúp đỡ, tôi hi vọng mọi người có thể nói ra, vì chúng ta là người một nhà.”
Bạch Duyệt vỗ tay, giơ ngón tay cái với Tô Nhan.
Trong ấn tượng của cô, Tô Nhan là một người không biết điều, bình thường làm việc tùy tiện. Song, khi Tô Nhan xuất hiện cùng Sở Ngữ Hâm đã làm cho cô thấy được mặt khác của Tô Nhan, để cô biết Tô Nhan yêu một người sẽ phấn đấu quên mình, thậm chí không cần tôn nghiêm. Cũng vì như thế, cô mới vì Tô Nhan mà cảm thấy không cam lòng, mới phát hiện Sở Ngữ Hâm không xứng với tình yêu của Tô Nhan.
Sau đó Tô Nhan quyết định muốn thoát khỏi đoạn tình cảm với Sở Ngữ Hâm, dưới sự tính toán của bà Liễu và ông Tô bắt đầu quản lý Hâm Trạch, làm cho cô nhìn ra năng lực quản lý và sự thông minh của Tô Nhan. Bây giờ, khi đã trải qua rất nhiều chuyện, Tô Nhan lại có nhiều trách nhiệm và gánh vác hơn.
Cô rất may mắn, cho dù trong bất cứ giai đoạn nào của Tô Nhan cô ấy đều có mặt, cũng chưa từng hối hận khi có một người bạn như Tô Nhan.
Sau đó đến lúc tự giới thiệu bản thân, tất cả mọi người nói tại sao mình lại đến nơi này. Trong năm người, có bốn người vì có người nhà bị bắt cóc, bây giờ không có tung tích.
Người còn lại là Trình Tiệp, cô siết chặt tay khẽ nói: “Tôi tên Trình Tiệp, khi còn bé tôi từng bị lừa bán. Tôi may mắn hơn những người bị lừa bán khác, vì mới mấy ngày đã được giải cứu.”
Cô không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại, cũng không muốn vì nguyên nhân này mà được ưu đãi đặc biệt. Bởi vì Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan không chỉ không nợ cô mà còn có ơn với cô.
Thật ra trước khi gửi sơ yếu lý lịch qua đây, trong lòng cô đắn đo rất nhiều. Nửa tháng trước, cô là một trong hàng ngàn những nhân viên IT, sau khi tốt nghiệp vẫn sống bình yên. Cô nghe theo lời bố mẹ, làm việc cho tốt mau chóng thăng chức tăng lương. Sau hai năm cố gắng, đúng là cô đã được tăng lương, nhưng cô không hề vui vẻ, thậm chí còn chán ghét cuộc sống tẻ nhạt kia.
Khi đối mặt với trưởng phòng ụp nồi cho cô, khiến cô bị quở trách, cô lấy hết dũng khí nói ra sự thật. Sau đó, không ngoài dự đoán, cô bị trưởng phòng làm khó dễ, sau khi đã chịu đựng mấy lần thì cô nộp đơn từ chức.
Mẹ không hiểu vì sao cô lại từ bỏ công việc lương cao như thế, thậm chí còn trách móc cô không hiểu chuyện. Cô không giải thích, cũng không biết nên kể chuyện mấy năm nay cô làm việc áp lực và ấm ức thế nào. Một lần vô tình cô thấy mẹ xem video, trong video Sở Ngữ Hâm và Vương Đại Quân đang tuyên truyền việc lừa bán, hô hào mọi người tăng cường ý thức đề phòng, khi đó cô cảm thấy xúc động.
Cô âm thầm về phòng tìm video kia, xem đi xem lại, còn thấy video Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan làm rõ trước truyền thông. Cô hâm mộ, hâm mộ sự dũng cảm của Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan, là một trong những người bị hại khi đó, cô muốn dùng bản lĩnh của mình làm vài việc trong khả năng.
Cho nên cô giấu mẹ nộp sơ yếu lý lịch, đến khi nhận được điện thoại của Tô Nhan, cô mới nói chuyện này với mẹ. Cô vốn nghĩ rằng mẹ sẽ trách mắng mình, nhưng mẹ lại nói: “Được rồi, bố mẹ đều có lương, mấy năm nay trong nhà chúng ta có tiền tiết kiệm, con đừng lo lắng.”
Mẹ còn nói cô là niềm tự hào của mẹ.
Tô Nhan nghe thấy cô ấy che giấu chuyện mình và Sở Ngữ Hâm cùng bị lừa bán, hoặc ít nhiều cũng đã đoán được. Song, cô cảm thấy những người ở đây hôm nay vì một mục tiêu mới tập hợp lại, giấu diếm cũng không cần thiết.
Cô đi lên mấy bước, bắt tay Trình Tiệp: “Vui thật đấy, mười sáu năm trôi qua còn có thể gặp lại cô.”
Tất cả mọi người nghe vậy hiểu ra, nhao nhao nói.
“Mười sáu năm trước cùng bị lừa bán, mười sáu năm sau vì chuyện lúc trước mà gặp lại, ba người rất may mắn.”
“Chẳng phải trong phòng làm việc của chúng ta có ba ngôi sao may mắn à, chúng ta cứ bình tĩnh, nói không chừng ngày mai chúng ta sẽ tìm được.”
“Đúng thế, nhất định phải cọ may mắn.”
“Không chỉ phải cọ mà còn phải cọ rách da.”
Mọi người nói có vẻ trêu chọc khiến trong lòng Trình Tiệp cảm thấy mong chờ. Có lẽ ở nơi này, ngoại trừ giúp cô hoàn thành ước mong còn có thể giúp cô có được một đám bạn.
“Tôi và Tô Nhan đều là người ngoài ngành, chỉ tập hợp ý tưởng chung, ý tưởng cụ thể đã in ra để trên bàn. Mọi người hãy xem trước, có ý tưởng gì khác chúng ta có thể bàn trong cuộc họp. Nhớ kỹ đừng nên giấu diếm nhé.” Bạch Duyệt định bước đi sau đó quay lại, lớn tiếng nói: “Buổi trưa Tô Nhan đãi mọi người, buổi tối Sở Ngữ Hâm đãi. Ừm, sau này mọi người không cần lo việc ăn uống, chúng tôi xây nhà bếp, sau này chúng ta luân phiên xuống bếp. Nếu ai không biết nấu nướng thì chịu vất vả một chút đi dọn dẹp vệ sinh, dù sao tôi cũng còn muốn giữ dạ dày.” Nói xong, cô ôm bụng.
Dáng vẻ buồn cười kia chọc cười tất cả mọi người ở đây, đồng thời cũng giải cũng nỗi lo của mọi người. Dù sao không có ai giàu bằng Bạch Duyệt và Tô Nhan cả.
Tô Nhan không những không từ chối mà còn bao cả phần buổi tối của Sở Ngữ Hâm.
Tất cả mọi người nghe vậy cười mập mờ với Tô Nhan.
Nhờ phúc của Bạch Duyệt, sau nhiều lần bị trêu ghẹo, cô đã có thể mặt không đỏ tim không đập.
Reng reng reng.
Cô lấy điện thoại ra thấy trên màn hình là một dãy số, sau khi do dự một lát vẫn bấm nghe: “A lô, xin hỏi là ai thế?”
“Tổng giám đốc Tiểu Tô, tôi là Tôn Ba, người sáng lập Thường Nguyệt, tôi gọi điện thoại đến là muốn hẹn Tổng giám đốc Tiểu Tô nói chuyện.”
Tô Nhan đi qua một bên, nhíu mày từ chối nói: “Chuyện đã giao cho thư ký Tống rồi, nếu Tổng giám đốc Tôn muốn nói chuyện thì có thể đi đến Hâm Trạch tìm tôi.”
“Tổng giám đốc Tiểu Tô, trước khi cô ra quyết định này đã thông báo với Tổng giám đốc Tô chưa?”
Tô Nhan khẽ hừ một tiếng, ấn tượng với Tôn Ba càng không tốt: “Nếu không thì ông gọi điện thoại hỏi bố tôi đi, nếu ông không có số điện thoại của bố tôi thì tôi có thể gửi cho ông ngay.”
“Cô quyết tâm không cho tôi con đường sống sao!”
“Lời này của Tổng giám đốc Tôn tôi gánh không nổi, Hâm Trạch cũng không có bản lĩnh lớn như thế.” Tô Nhan nói xong cúp máy, không biết vì sao cô luôn cảm thấy Tôn Ba này sẽ gây sóng gió.
Hai ngày sau, trực giác của cô đã thành hiện thực.
Một video liên quan lên hot search nói Hâm Trạch đề cao chất lượng chỉ là giả vờ, thật ra là vì ham lợi nhuận, lừa gạt người tiêu dùng. Từ khi video này lên sóng chỉ mới năm tiếng đồng hồ nhưng lượt xem đã hơn tám triệu lượt xem, trên mạng chỉ trích Hâm Trạch càng ngày càng nặng nề.
Tô Nhan nhìn những bình luận kia, cô nhắm mắt cười lạnh nói: “Đúng là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.”
Thư ký Tống hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”