Tô Mạch mặc vest trắng nhìn chằm chằm Tô Nhan đang trốn sau Sở Ngữ Hâm trong ống kính, cô ấy không nên tin lời của Tô Nhan.
Gì mà không sợ gì cả, tất cả đều là lừa cô ấy thôi.
Kể từ giây phút Tô Nhan ký hợp đồng đó, đã không thể thay người được nữa, cho nên dù Tô Nhan có sợ hãi đến đâu, cô cũng phải tự mình vượt qua.
“Hahaha, Tô Nhan này buồn cười thật đấy.”
Người nói là Lâm Dịch Hàm, chịu trách nhiệm quản lý nhân sự.
Nhận thấy ánh mắt của Tô Mạch, cô ta lập tức cúi đầu, không dám cười nữa.
Tô Mạch đã lên tiếng, ai không tuân theo thì chỉ có cuốn gói đi luôn, cô ta không muốn rời đi, cô ta muốn ở gần Tô Mạch.
Tầng một của biệt thự, chế độ chụp đêm.
Trương Hải Châu sờ thấy hai bên trái phải có chướng ngại vật, mới đề nghị mọi người đặt tay lên vai người phía trước giống như lúc xuống xe, một là để đảm bảo không có ai bị lạc mất. Hai là nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người có thể cùng nhau ứng phó.
Trừ Tô Nhan ra, mọi người đều dần thả lỏng, tiếp tục tiến về phía trước dưới sự dẫn dắt của Trương Hải Châu theo thứ tự.
Đột nhiên ở chỗ quẹo phía trước, có một người phụ nữ mặc váy trắng từ trên cao bị treo ngược, khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất, gió thổi tung mái tóc dài của người phụ nữ, gương mặt bi thảm đầy vết máu cũng lộ ra.
Trương Hải Châu đi đằng trước còn chưa nhận ra phía trước có người, anh ta vừa dùng chân dò đường, vừa giơ tay lần mò hai bên.
Chỉ trong vòng mấy cái chớp mắt, anh ta đã đi đến gần người phụ nữ, xác định dưới chân mình bằng phẳng, định tiến về phía trước thì gặp phải chướng ngại vật, anh ta vội vàng lùi lại nửa bước, nói: “Có thứ gì đó cản đường tôi.”
Chu Ngao sau lưng anh ta dè dặt mở mắt, ngập ngừng thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi: “Là, là cái gì vậy?”
Trương Hải Châu đưa tay chạm vào người phụ nữ, miêu tả cho mọi người biết mình đã sờ thấy gì: “Hình như là tóc, khá dài, có mũi nhưng không có hơi thở.” Khi anh ta đưa tay xuống phía dưới, bên tai anh ta vang lên tiếng nghiến răng.
Chu Ngao gần chết, hai chân như nhũn cả ra: “Đừng tới đây!” Nghĩ một chốc, cậu ta mới nhận ra có gì đó không đúng, lại lớn tiếng hỏi: “Tô Nhan, là chị hả?”
Tô Nhan vẫn đang hát Cừu Vui vẻ dừng lại, sự tò mò trong cô nhất thời đánh bại nỗi sợ bóng tối, đang định trả lời, Trương Hải Châu đã tranh tiếp lời trước.
“Không phải Tô Nhan, là người đang cản đường tôi. Ồ, nói đúng hơn thì phải là ma nữ. Tôi không sờ thấy chân cô ta.”
Nói xong, Trương Hải Châu muốn sờ tiếp, nhưng tay anh ta chỉ sờ thấy không khí: “Hình như ma nữ đi rồi.” Anh ta vừa nói vừa tiếp tục mò mẫm tiến lên phía trước.
Chu Ngao cảm giác được anh ta đang di chuyển, vội vàng đi theo anh ta, không xác định lắm: “Đi, đi thật rồi hả?”
“Trừ cái bàn ra, tôi không sờ thấy gì khác cả.” Trương Hải Châu nói.
Nghe vậy, Chu Ngao lập tức thở phào nhẹ nhõm: “May mà có anh đi trước.”
Âu Kiệt không ngờ Trương Hải Châu lại bình tĩnh như vậy, lúc nghe Trương Hải Châu mô tả, da đầu ông ta tê rần luôn, nhưng Trương Hải Châu lại có thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Về điểm này ông ta tự nhận mình không bằng, mới nói: “Tôi biết rồi, là do NPC thấy không dọa được cậu nên chủ động rời đi.”
Hoàng Y như sắp dán vào người Âu Kiệt rồi, cô ta lùi lại, giẫm phải thứ gì đó, mới đứng lại, vỗ ngực nói: “A, xin lỗi nhé, lúc nãy tôi sợ chết khiếp đi được.”
Sở Ngữ Hâm bị giẫm phải không tiện nói gì, chỉ là khẽ ừm một tiếng.
Nhận ra Tô Nhan ở phía sau vẫn chưa buông cái tay đang ôm cổ mình ra, nàng bất đắc dĩ nói: “Cậu làm như vậy mình sẽ không thở được, hay là cậu đổi tư thế đi.”
Ý thức được mình đã làm gì, Tô Nhan nhanh chóng rút tay lại, mặt đỏ đến tận mang tai.
Nhưng bóng tối vây quanh khiến cô vô cùng bất an.
Ngữ Hâm đã nói cô có thể đổi tư thế, nếu cô vẫn ôm tiếp thì cũng không thể nói là cô cố ý lợi dụng được.
Nghĩ vậy, cô lại đưa tay ra.
Cô chỉ cao hơn Ngữ Hâm một hai centimet, cô ước lượng chiều cao, đặt hai tay lên eo Sở Ngữ Hâm một cách chuẩn xác, khom lưng tiếp tục tiến về phía trước. Cô cũng không quên đưa cho Hoàng Y một tờ giấy, cô nhất định phải giúp Ngữ Hâm xả cơn giận này, coi như là quà báo đáp nàng cho mình mượn eo.
“Phía trước có ánh sáng.” Chu Ngao lên tiếng trước.
Nghe vậy, sự nỗi sợ hãi và hoảng hốt trong lòng Tô Nhan cũng bớt đi phần nào, bước chân của cô cũng bớt phần nặng nề, trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khi tới nơi có ánh sáng, bọn họ nhìn thấy một phòng khách rộng lớn với diện tích khoảng tám chín mươi mét vuông, tất cả đồ đạc trong phòng khách đều phủ một lớp bụi, không có ngoại lệ.
Bên phải phòng khách là cầu thang, có một cánh cửa giống như bên ngoài.
Cô thu cái tay đặt trên eo Sở Ngữ Hâm về, đi tới trước cửa, nhưng không tìm thấy ổ khóa.
Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được một thiết bị nhập mật khẩu ở bên cạnh, cô nhanh chóng kiểm tra, rồi nói: “Mật khẩu gồm sáu chữ số.”
Mọi người lập tức tản ra khắp nơi, tìm kiếm những manh mối hữu ích.
Sở Ngữ Hâm tìm thấy một mảnh giấy đã ố vàng trên ghế sofa, đọc lên: “Tôi tên Alyssa, là con gái duy nhất của ông bà Slime. Tôi thích mặc váy đỏ, cũng thích ngồi trên ban công tầng hai, vừa tận hưởng ánh nắng gột rửa mình vừa đọc sách. Tôi còn thích chơi rubik nữa, tận hưởng cảm giác thành tựu khi đưa các khối lập phương trở về vị trí ban đầu. Viết vào ngày 3 tháng 4 năm 1756.”
Nàng ngước mắt lên, hỏi: “Có ai thấy cục rubik nào trong căn phòng này không?”
“Em có thấy, ở dưới này.” Chu Ngao khó khăn vươn tay ra, cố gắng lôi khối rubik sáu màu từ dưới gầm tủ sát chân tường ra, tiếc là tay cậu ta ngắn hơn một đoạn, đỏ mặt nói: “Em không với tới.”
Tô Nhan thấy vậy mới tiện tay nhặt con gà bóp hơi rơi ở khúc ngoặt lên, đi tới chỗ Chu Ngao, đưa cho cậu ta: “Thử cái này xem.”
“Cô dùng cái đó có được không?” Âu Kiệt đi tới hỏi.
Tô Nhan vẫn nhìn thẳng, trả lời: “Có được hay không, phải thử mới biết được.”
Chu Ngao nhận lấy rồi lùa vào trong, vừa nói đùa: “Chị không hát Cừu Vui vẻ nữa à?”
Tô Nhan đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu đi, mạnh miệng nói: “Tôi, tôi làm vậy để phân tán sự chú ý của mọi người, khuấy động bầu không khí thôi.”
Nếu bàn tay ôm cổ nàng mà nhẹ nhàng hơn chút, chỉ bằng những lời hùng hồn đó của cô, Sở Ngữ Hâm đã tin cô thật.
Nghĩ đến chuyện cũ, lòng nàng chợt chùng xuống, trong số những người ở đây, nàng là người không có tư cách trêu chọc cô nhất.
Trương Hải Châu khịt mũi, cười nói: “Tôi thấy cô ôm Sở Ngữ Hâm chặt lắm mà.” Anh ta vừa nói vừa dùng tay tả lại.
Trong phòng livestream.
[Tôi chỉ nhìn thấy, mà còn chụp ảnh màn hình luôn rồi, tôi thật sự lo là Tô Nhan sẽ bất ngờ nhảy lên lưng Sở Ngữ Hâm, âm thầm toát mồ hôi hột thay Sở Ngữ Hâm.]
[Tôi thấy Tô Nhan không nên đến tham gia chương trình này, trông bộ dạng hùng hồn của cô ấy kìa, diễn viên chuyên nghiệp cũng không sánh bằng.]
[Sao tôi lại có cảm giác Sở Ngữ Hâm vẫn luôn chiều theo Tô Nhan nhỉ?]
[Ôi, sự trong sạch của Hâm Hâm nhà tôi đã bị hủy hoại bởi Tô Nhan.]
[Tôi thực sự muốn xem lúc Tô Nhan thực hiện nhiệm vụ một mình trông sẽ thế nào, liệu cô ấy có vừa hát Cừu Vui vẻ vừa di chuyển với tốc độ rùa bò không.]
[Chu Ngao cũng đáng yêu ghê, nhìn dáng vẻ cậu ấy giơ tay bưng mặt, chân mềm oặt kìa! Đừng có đáng yêu như thế!]
[Đã xác nhận, Trương Hải Châu chính là tank, lúc nhìn thấy NPC kia treo lơ lửng giữa không trung, da đầu tôi bắt đầu tê dại rồi. Nhưng Trương Hải Châu vẫn bình thường, còn chạm vào nó như không có chuyện gì xảy ra cả, cuối cùng khiến NPC xấu hổ, ảo não bỏ đi.]
…
Tại hiện trường.
Tô Nhan làm như không thấy lời đùa cợt của Trương Hải Châu, thấy Chu Ngao đã lấy khối rubik ra, bắt đầu lùi lại, cô vô thức đưa tay ra, toan kéo giúp Chu Ngao.
Tay Chu Ngao đã giơ lên, nhưng khi nhìn thấy thân hình gầy gò của Tô Nhan, cậu ta im lặng thu tay lại: “Tấm lòng thì em xin nhận, nhưng với cái thể trạng này của chị…” Cậu ta lắc đầu: “Vì sự an toàn của chúng ta, em vẫn nên tự làm thì hơn.” Vừa nói cậu ta vừa chống hai tay xuống đất, mượn lực đứng dậy.
Sở Ngữ Hâm đi tới, liếc nhìn bàn tay còn chưa thu lại của Tô Nhan, khẽ cau mày.
Lòng tốt của cô không chỉ dành cho mỗi mình nàng.
Hoàng Y nhắm khối rubik trên mặt đất, chạy thật nhanh tới, giành lấy khối rubik trước Sở Ngữ Hâm, quay người đi về phía Âu Kiệt: “Thầy Âu, thầy xem thế nào.”
Tô Nhan nghiêng đầu nhìn cảnh tượng này, sau đó âm thầm ghi thêm một món nợ cho Hoàng Y, dự định sau này sẽ giải quyết luôn một thể Hoàng Y.
Sở Ngữ Hâm cũng không để bụng, chỉ xoay người đi sang chỗ khác xem có thêm manh mối nào không.
Trương Hải Châu lại chỗ Âu Kiệt xem thử, cảm thấy không giúp được gì nhiều bèn quay đi, loanh quanh khắp nơi giống như Sở Ngữ Hâm.
Hai người như vậy, tự nhiên Tô Nhan cũng không đứng yên, cô ung dung đứng bóp con gà bóp hơi khắp nơi, tạo thêm một âm thanh khác trong phòng khách trống trải.
Âu Kiệt đã ra tay xoay khối rubik, vốn đã xoay linh tinh không có quy luật gì lại càng thêm phiền lòng với tiếng gà “tác tác” đệm vào.
Chu Ngao thấy vậy thì sốt hết cả ruột, ngập ngừng nói: “Thầy Âu, hay là đưa em xem thế nào đi?”
Âu Kiệt đưa khối rubik trong tay ra: “Già rồi, đầu óc có hơi không đủ dùng.”
Cũng giỏi kiếm cớ cho mình lắm cơ, nhưng ông ta vẫn không thể thay đổi được sự thật là mình gà, Tô Nhan thầm nói trong lòng.
Đột nhiên, cô nghe thấy một âm thanh khác lạ, lập tức dừng lại, gập ngón tay thử gõ gõ.
Trương Hải Châu và Sở Ngữ Hâm ở gần đó cũng nghe thấy, đồng loạt xúm lại gần.