Lời nói của Liễu Văn Hân như nước lạnh mùa đông dội thẳng lên đầu Tô Nhan, cô giật mình đánh thót, trái tim như thể bị khoét đi một phần, vô cùng đau đớn.
Như cảm thấy gì đó, Liễu Văn Hân vốn đã đứng dậy muốn cất bước lại quay đầu, thấy sắc mặt của con gái trắng bệch, cắn chặt môi dưới như đang chịu đựng điều gì.
Bà vội vàng xoay người, vừa định nói chuyện thì giọng nói của con gái đã vang lên.
“Con vẫn buồn ngủ lắm, đi ngủ thêm tí đây.”
Tô Nhan ngơ ngác đứng dậy khỏi sô pha, đi vòng qua người bà ta, bước tập tễnh về phía trước.
Ánh mắt Liễu Văn Hân vẫn nhìn theo Tô Nhan, bà ấy rõ ràng nhìn thấy hai tròng mắt vốn sáng ngời của con gái lại trở nên mờ nhạt vô hồn, tựa như mất hết hồn phách, ngay cả phương hướng cũng phân biệt không rõ.
Bà ấy tiến lên hai bước, mở miệng nhắc nhở: “Cầu thang ở bên trái con.”
Nghe vậy, lúc này Tô Nhan mới lắc lắc đầu, đong đưa cơ thể lết từng bước đến cầu thang.
Tô Trạch Viêm, cũng chính là bố Tô Nhan về nhà trễ một bước, mới đến phòng khách đã nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con gái, lập tức muốn tiến lên lại bị Liễu Văn Hân giữ tay lại.
Ông ấy quay đầu, thì thấy Liễu Văn Hân lắc đầu với mình.
“Cứ để con bé ở yên một mình, ngày mai lại xem tình huống thế nào.” Liễu Văn Hân nhìn bóng dáng Tô Nhan, lo lắng nói.
Tuy rất đau lòng nhưng trong lòng bà ấy cũng biết, có vài điều mấu chốt phải cần con gái tự bước qua, nhất là chuyện về tình cảm.
Tô Trạch Viêm nhìn theo Tô Nhan lên lầu, bấy giờ mới thu hồi tầm mắt, cùng ngồi xuống sô pha với vợ.
Trên lầu.
Tô Nhan ngồi co ro trên sô pha trong phòng, những kỷ niệm trong quá khứ cùng Sở Ngữ Hâm và cảnh tượng cô chứng kiến trong mơ giao nhau rồi thoáng hiện trong đầu, trái tim như bị dao cắt, đau đến mức làm cô không thở nổi, nước mắt cũng không biết cố gắng, sau khi nhỏ một giọt xuống là cứ khóc không thể nín được.
Nhớ đến điều này, cô giơ tay quệt đi nước mắt, móc điện thoại mở WeChat ra, dùng đầu ngón tay chạm vào vị trí đầu tiên trong danh sách tin nhắn, khẽ ấn vào, lịch sử trò chuyện hiện ra ngay trước mắt cô.
Chỉ thấy khung thoại bên phải cơ bản đều là một hàng chữ dài, còn khung thoại bên trái không phải “Được” thì là “Ngủ”.
Cô run rẩy dùng tay lướt xuống, mỗi lần đều là cô chủ động bắt chuyện, cũng là cô kết thúc khung thoại này.
Cô nhớ mình từng thấy một câu trên mạng: Người thích bạn, chưa chắc sẽ chủ động tìm bạn, nhưng người không thích bạn chắc chắn sẽ không chủ động tìm bạn.
Cô cười giễu một tiếng, tùy tiện để điện thoại trong tay rơi xuống đất, thích hay không thích, trong cách sống và thái độ đã phát hiện ra rồi.
Bà Liễu từng nói bà ấy và bố lâu ngày sinh tình thành lập ở việc quan tâm đối phương.
Tuy cô đã nghĩ nát óc cũng không tìm ra một chút quan tâm nào của Ngữ Hâm dành cho mình.
Nghĩ như thế, sự kiên trì của cô lại có ý nghĩa gì?
Nếu đúng thật như trong mơ, chỉ còn lại sự đau khổ khôn cùng khi mọi chuyện kết thúc, vậy tại sao bây giờ không kịp thời dứt ra, buông tha cho Ngữ Hâm, cũng buông tha chính mình.
Cô và Ngữ Hâm là bạn thời cấp ba, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ lúc Sở Ngữ Hâm vừa chuyển đến lớp cô, giới thiệu ngắn gọn mà có lực: Sở Ngữ Hâm, không am hiểu giao tiếp với người khác.
Không biết do câu giới thiệu ngầu ngầu này của nàng hay do dung nhan xinh đẹp thanh thuần của Sở Ngữ Hâm, mỗi khi Sở Ngữ Hâm xuất hiện, ánh mắt cô cứ không tự giác nhìn theo.
Nhưng thời gian Sở Ngữ Hâm đến trường rất ít, chỉ vì nàng là một ngôi sao, bởi thế trong lớp luôn có người thảo luận bảo Sở Ngữ Hâm là đi cửa sau mới vào được trường, bình thường thành tích cũng không giỏi, thẳng đến thành tích cuộc thi tháng được công bố, Sở Ngữ Hâm nằm trong top mười của lớp, những lời nghị luận kia mới ngừng.
Khi Sở Ngữ Hâm đến trường, cô sẽ luôn tìm cơ hội tiếp cận, nhưng Sở Ngữ Hâm cứ luôn phớt lờ cô. Cô cũng không từ bỏ, nghĩ chỉ cần thời gian lâu dần, bản thân cũng sẽ giành được một vị trí ở chỗ Sở Ngữ Hâm.
Nhưng Sở Ngữ Hâm không cho cô cơ hội này, cô vất vả lắm mới chọn ra Học viện Bắc Ảnh mà Sở Ngữ Hâm muốn đăng ký, đến học viện rồi, tìm kiếm mới biết Sở Ngữ Hâm vốn không hề đăng ký Bắc Ảnh. Cô gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm cấp ba mới biết Sở Ngữ Hâm là đăng ký vào Học viện Sư phạm.
Cô cố tình đến trường Sư phạm ba lần cũng không thấy được Sở Ngữ Hâm ở trường.
Ngay cả ở trên mạng, cô cũng hiếm khi gặp được Sở Ngữ Hâm, chỉ vì nàng đã lui vòng.
Hai tháng trước cô bị ông Tô bắt đi tham gia một bữa tiệc, ý định gián tiếp nói với người trong vòng rằng cô sẽ là người thừa kế chính thức của Hâm Trạch.
Trong quá trình cô tìm cớ ra ngoài hít thở không khí, lại thấy Sở Ngữ hâm hai má ửng đỏ, đi đứng loạng choạng bước ra khỏi căn phòng, đằng sau nàng là một gã đàn ông trung niên với nụ cười xấu xa.
Gã đàn ông trung niên muốn sàm sỡ Sở Ngữ Hâm, đúng lúc bị nàng né tránh.
Gã đàn ông không bỏ cuộc, vươn tay ra đánh úp Sở Ngữ Hâm lần nữa.
Làm sao cô có thể chịu đựng được? Cô nhanh chân bước đến kéo Sở Ngữ Hâm ra đằng sau mình.
Hành động của cô chọc gã đàn ông tức giận, gã duỗi tay cảnh cáo cô đừng xen vào chuyện người khác.
Cô không nghe lời của gã, quay đầu lại muốn hỏi Sở Ngữ Hâm, lại thấy nàng lắc đầu với cô.
Cũng vào lúc này, cô phát hiện Sở Ngữ Hâm không thích hợp, không giống như say rượu bình thường.
Sở Ngữ Hâm không muốn, tất nhiên cô sẽ không để cho người đàn ông này thực hiện được, vậy mà ai biết gã đàn ông đó còn có người giúp đỡ, không chỉ dùng thân phận trấn áp cô mà còn ra tay cướp người.
Bọn họ có người giúp thì cô cũng có, ông Tô nghe thấy lời cầu cứu của cô vội vàng chạy ra, người kia nhận ra ông Tô, chưa đợi ông ấy mở miệng thì đã chủ động xin lỗi nói đây chỉ là hiểu lầm.
Cơ thể của Sở Ngữ Hâm nóng kinh khủng, cô cũng không muốn tranh cãi với mấy người này, dìu Sở Ngữ Hâm lên căn phòng trên lầu.
Vào trong phòng, Sở Ngữ Hâm liền phát tác, quấn quanh người cô như rắn nước.
Đây chính là người cô nhung nhớ bao năm, làm sao cô chịu được sự trêu chọc thế này, dưới sự ỡm ờ đấy, cô đã ăn Sở Ngữ Hâm.
Cũng may rằng sau khi xong việc Sở Ngữ Hâm không hề trách cô, xuất phát từ lòng riêng, cô đưa ra yêu cầu chịu trách nhiệm với Sở Ngữ Hâm, dù sao mười mấy năm trước đất nước đã cho phép đăng ký kết hôn đồng tính.
Thấy Sở Ngữ Hâm gật đầu, cô mừng rỡ như điên, chỉ ước bản thân có thể chia sẻ tin vui này với mọi người.
Nhưng chỉ vui được hai ngày, Sở Ngữ Hâm lại hẹn cô ra ngoài nói chuyện, nói rằng đã đổi ý, không cần cô chịu trách nhiệm.
Cô không muốn bỏ cuộc, căn cứ vào nguồn tin tức tìm được trong hai ngày kia, phân tích lợi ích nếu Sở Ngữ Hâm kết hôn với mình, nàng suy xét hai ngày mới gật đầu, ngay sau đó định ngày cưới vào ngày mốt.
Nhưng Sở Ngữ Hâm lại đưa ra yêu cầu, không thể công khai quan hệ giữa hai người, hôn lễ cũng sẽ tiến hành đơn giản.
Khi đó cô vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ cần Sở Ngữ Hâm bằng lòng gả cho cô, những điều đó không đáng là gì.
Bây giờ nghĩ lại, Ngữ Hâm yêu cầu không công khai, trừ việc ảnh hưởng đến sự trở lại giới giải trí của nàng, có lẽ Ngữ Hâm vẫn còn băn khoăn gì khác.
Ngày hôm sau, Tô Nhan một đêm không ngủ, xé tan chân trời bôi một lớp trang điểm đậm.
Cô bước xuống lầu, Liễu Văn Hân vừa làm xong bữa sáng.
Liễu Văn Hân quan sát cô từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, bấy giờ mới bưng bữa sáng đặt lên bàn.
Tô Nhan ăn một lát là không ăn vô, ngước mắt nhìn Liễu Văn Hân, chột dạ nói: “Con no rồi.”
Bà Liễu chịu sự ảnh hưởng của ông bà ngoại, chủ trương tiết kiệm, ngăn chặn lãng phí.
Nhưng hôm nay lại hiếm khi không so đo với cô, sẵn tiện đẩy một hộp sữa chua đến trước mặt cô: “Vậy con uống cái này đi.”
Cô theo bản năng nghiêng cơ thể qua một bên, hai tay che ngực: “Bà Liễu à, bà lại muốn cho con gái ruột của bà thử độc sao?”
Cô bị bà Liễu hố đến sợ rồi, không chỉ một lần, bà Liễu đưa đồ sắp quá hạn cho cô ăn, tuy lần nào cô cũng may mắn không sao, nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, cô không muốn trở thành tổng giám đốc tương lai đầu tiên vì ăn đồ quá hạn sử dụng mà phải nằm viện.
Liễu Văn Hân cho cô một đôi mắt hình viên đạn, nói: “Sữa mới đấy.”
Cô nửa tin nửa ngờ cầm lấy sữa chua, xác định ngày sản xuất là ba ngày trước, lúc này mới thở phào, đồng thời cũng thấy hổ thẹn vì sự suy đoán lung tung của mình, mất tự nhiên đứng dậy, nói một cách cung kính: “Tuân lệnh.”
Cô vừa kéo ghế về chỗ cũ vừa nói: “Con đi ra ngoài một chuyến.” Nhớ đến quyết định tối qua của mình, cô muốn nói lại thôi: “Bên phía hiện trường hôn lễ không cần phiền mẹ ra mặt nữa, sau khi mọi chuyện xong xuôi con sẽ tự qua đó.”
Nói xong, lo rằng bà Liễu còn dò hỏi, cô không dám dừng lại, nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Vào trong xe, cô nhắn một tin WeChat cho Sở Ngữ Hâm.
Nhan Nhan không có sừng: [Ngữ Hâm, có rảnh không? Mình muốn nói chuyện với cậu.]
Ngữ Mịch: [Nửa tiếng sau gặp ở Tiệm cà phê Lan San.]
Nhan Nhan không có sừng: [Được.]
Nửa tiếng sau, Tiệm cà phê Lan San.
Tô Nhan tìm được Sở Ngữ Hâm ngồi trong góc, hôm nay nàng mặc một chiếc váy gạc lụa màu xanh lục, thêu hình cánh bướm sinh động như thật, điểm xuyết ở phần tay áo và làn váy khiến khí chất lạnh lùng của nàng nhiều thêm và phần tươi tắn, không còn xa xôi khó với tới nữa.
“Lát nữa mình phải đến bệnh viện.” Sở Ngữ Hâm nhẹ giọng nói.
Tô Nhan thu hồi ánh mắt, không khỏi siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi, cố nén sự luyến tiếc trong lòng, nói nhỏ: “Ngày mai là lễ kết hôn của hai ta, mình…” Cô quay đầu đi, cắn răng nói: “… mình muốn hủy bỏ.”
Sở Ngữ Hâm rũ mắt nhìn mặt bàn, lông mi cong vuốt khẽ run, đáp: “Được.”
Sự quả quyết dứt khoát của nàng khiến Tô Nhan ngẩn ra, nỗi chua xót trong lòng nhanh chóng lan tràn, ngay cả bầu không khí hít vào cũng chứa chút cay đắng.
Nếu đương sự không phải là mình, có lẽ cô có thể nhẹ nhàng bày ra bộ dạng đau lòng muốn chết, đè sát ngực mình nói một câu khoa trương: Cậu làm mình tổn thương quá.
Nhưng giờ phút này, tay đang đặt trên đùi và cằm của cô lại run rẩy không kiểm soát được, cô há miệng thở dốc, nhưng làm cách nào cũng không nói nên lời.
“Còn chuyện gì khác không?” Sở Ngữ Hâm đứng lên, đặt ánh mắt sang nơi khác: “Nếu không còn gì, mình đến bệnh viện đây.”
Tô Nhan gục đầu xuống, chứa giọng mũi dày đặc khẽ ừ một tiếng.
Nghe vậy, Sở Ngữ Hâm vội vàng bước vài bước, nhanh chóng đi ra phía ngoài.
Tới bên ngoài tiệm cà phê, bước chân nàng dừng lại, mím môi rồi chầm chậm xoay người, lại không nhìn thấy người luôn luôn tràn đầy năng lượng, mỉm cười ngọt ngào phất tay chào tạm biệt nàng nữa.
Có lẽ như thế mới là kết cục tốt nhất của nàng.
Trong tiệm cà phê Lan San.
Tô Nhan ngồi trên sô pha một lúc lâu mới dần dần tỉnh táo lại.
Cô hít sâu một hơi, thiên hạ này nơi nào không có cỏ thơm, không có cọng cỏ thơm Ngữ Hâm này, lấy nhân duyên người gặp người yêu của mình, sao lại sợ không tìm thấy cọng cỏ tiếp theo.
Ừm, không thể buồn bã như vậy, chẳng phải là thất tình thôi sao.
Có một câu nói rất đúng, cuộc sống không trải qua tình yêu tan vỡ thì không phải cuộc sống vẹn toàn.
Thế nhưng tại sao vẫn đau như thế? Đau đến mức ngay cả eo cô cũng không thẳng nổi?
Cô bước từng bước nặng nề, vốn định đi đến gara, nhưng giấc mơ tối qua quá mức khủng khiếp khiến cô không thể không bỏ qua suy nghĩ này, thành thật móc điện thoại ra gọi taxi trên mạng.
Cô ngước mắt, chợt thấy năm chữ “trốn thoát khỏi mật thất” trên màn ảnh rộng ở tòa cao ốc đối đối diện, cô bất giác nhớ ra, trong mơ sau khi họ kết hôn với nhau thì Sở Ngữ Hâm biến mất là vì muốn tham gia chương trình truyền hình này.
Chương trình truyền hình này không chỉ là trạm dừng chân đầu tiên cho sự trở lại của Sở Ngữ Hâm, còn là lần đầu thực hành của chị gái Tô Mạch của cô từ sau khi chuyển từ phóng viên chiến trường sang làm đạo diễn.
Là bước ngoặt quan trọng nhất của cả hai, nhưng do tai nạn trong quá trình quay phim khiến Sở Ngữ Hâm bị thương, không thể không tạm dừng việc ghi hình, điều này cũng khiến Tô Mạch bị gán cái mác có khởi đầu không tốt.