Vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng giờ phút này khi thật sự nhìn thấy, lòng của nàng như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn đau đớn.
Cho dù trong mộng hay là hiện tại, Sở Ngữ Hâm vẫn là người cô muốn tới gần khi còn ở thời học sinh. Cho dù thời gian trôi qua ba bốn năm chưa từng gặp mặt, Sở Ngữ Hâm vẫn có thể chiếm lấy lòng cô, chiếm lấy toàn bộ tình yêu trong đời.
Tô Nhan, tỉnh lại đi, kỳ tích mãi mãi không xuất hiện với mày, Sở Ngữ Hâm không thích mày.
Cô khom lưng đưa tay che mặt, ép buộc mình thu tầm mắt lại muốn thẳng lưng rời đi. Chỉ là sức lực cả người như bị rút bớt, đừng nói là thẳng lưng, cho dù xê dịch bước chân cũng trở nên gian nan.
Sở Ngữ Hâm đứng dưới cây vạn niên thanh, quay đầu nhìn thấy Tô Nhan đang vịn tường chậm rãi rời đi.
“Em đi xem thử.” Nói xong, nàng bước đi về phía Tô Nhan, một lát sau gần như nàng chạy đến.
Nàng thở dốc dừng lại cách Tô Nhan hơn hai mét, nhìn dáng vẻ như sụp đổ của Tô Nhan, hỏi: “Tô Nhan, cậu sao thế, có phải cảm thấy không khỏe không?”
Tô Nhan nghe nàng hỏi, lập tức ngừng lại, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cố gắng thẳng lưng không muốn nàng nhìn thấy mình thảm hại như thế.
“Mình không sao.” Tô Nhan gượng gạo nói ra mấy chữ này.
Sở Ngữ Hâm thở ra một hơi rồi lại bước chân đi đến cạnh Tô Nhan.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Nhan tái nhợt, ngay cả quả cà bị phơi sương còn có tinh thần hơn Tô Nhan lúc này. Nàng vội đưa tay ôm cánh tay Tô Nhan: “Mình đưa cậu đến bệnh viện.”
Tô Nhan dùng hết sức toàn thân muốn rút tay mình khỏi tay Sở Ngữ Hâm nhưng không được.
“Mình không sao, cậu đi với…” Cô hơi dừng lại: “Bạn của cậu đi.”
“Mình nói với cô Bạch một tiếng là được rồi.” Lúc nói chuyện, Sở Ngữ Hâm lấy điện thoại ra nhắn tin cho người đứng ở dưới cây vạn thiên thanh.
Sau khi Bạch Đồng nhìn thấy tin nhắn, lập tức phất tay với nàng ra hiệu cho nàng nhanh đi.
Tô Nhan nhìn thấy rõ hành động của hai người, sự cay đắng trong lòng càng thêm nồng đậm, từ chối lần nữa: “Đã nói không cần rồi, mình đi ngồi một lát sẽ khỏe thôi.”
Cho dù cô tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói vẫn âm thầm mang theo vẻ giận dỗi.
Sự oán giận này ngoại trừ đối với Sở Ngữ Hâm, càng nhiều hơn là đối với bản thân mình.
Nếu cô không cố chấp đi đến thì sẽ không thấy cảnh này, cũng sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh này.
Cô nghĩ thế rồi dùng sức rút tay mình lại nhưng không được như mong muốn.
Điều này làm cho sự oán giận trong lòng cô tăng vọt, cô muốn hỏi Sở Ngữ Hâm kéo cô như thế là có ý gì?
Lời nói đã đến miệng nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Sở Ngữ Hâm, cuối cùng cô nói không nên lời.
Đáng đời mình bị Bạch Duyệt mắng lụy tình, đến lúc này ngay cả một câu nói nặng cũng không nỡ nói, đáng đời mày bị Sở Ngữ Hâm bắt chẹt.
Cô siết chặt tay, quay đầu sang chỗ khác: “Bây giờ cậu đã rời khỏi trường học rồi, có thể không quan tâm đến việc kiêng kị giữa cô trò, chúc cậu hạnh phúc.” Cô nói xong giơ tay khác dùng sức đẩy tay Sở Ngữ Hâm đang nắm tay mình ra, bước nhanh rời đi.
Cô nói với mình đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau nữa thì một năm không tiêu tiền tiêu vặt.
Sở Ngữ Hâm không hiểu lời Tô Nhan nói, nàng suy nghĩ một lúc cũng không hiểu mình và cô Bạch có chuyện gì kiêng kỵ gì cần nói.
Còn mấy chữ cuối cùng kia, chẳng phải lúc từ bỏ đối phương mới nói những lời đó sao.
Ý thức được điều này, trong lòng nàng siết chặt, nàng nghĩ rằng mình và Tô Nhan ngầm thừa nhận thân phận “Vợ chưa cưới”, giới thiệu cho thân thích đến đây phúng viếng đã nói lên quan hệ của hai người dịu lại. Bây giờ Tô Nhan nói vậy khiến quan hệ của hai người trở nên đóng băng.
Cuối cùng Tô Nhan vẫn trách nàng, cho dù không có chuyện kia.
Nàng nhìn bóng lưng Tô Nhan đi xa, cằm khẽ run lên muốn gọi Tô Nhan lại, nhưng sợ nghe câu chói tai hơn “Chúc cậu hạnh phúc” kia.
Bên kia, Bạch Đồng thấy nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô ấy bước qua đây dừng bên cạnh nàng: “Trong chuyện tình cảm, khó tránh khỏi sẽ có xung đột và hiểu lầm xuất hiện. Cho dù xung đột hay hiểu lầm, chỉ cần chúng ta giải quyết hợp lý thì tình cảm vẫn sẽ phát triển tốt.”
Bạch Đồng thấy nàng không nói gì, cô ấy đưa tay vỗ vai nàng: “Cho dù đối mặt với chuyện gì cũng phải làm người dũng cảm chứ không phải kẻ hèn nhát. Đây là lời trước kia mẹ em thường nói với bọn chị, bây giờ chị tặng lại lời này cho em.”
Bạch Đồng cụp mắt nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ không còn nhiều thời gian, chị phải xuất phát đi sân bay rồi. Hi vọng khi chị về nước có thể nhìn thấy em dũng cảm bước ra.” Cô ấy nói xong cất bước đi ra khỏi nhà tang lễ.
Sở Ngữ Hâm nhìn Bạch Đồng rời đi, nàng quay đầu nhìn về phương xa, ánh mắt mờ mịt, nàng thật có thể bước ra sao?
Nửa tháng sau.
Tô Nhan theo lệnh của bố đi phụ trách bàn bạc việc hợp tác với thương hiệu thức uống.
Bố ra lệnh nếu như cô không hợp tác thành công thì sẽ đưa cô đi Châu Phi mở chi nhánh bên đó.
Nói đùa, bên Châu Phi kinh tế không bằng trong nước thì thôi, nơi đó nhiệt độ rất cao, tay chân trắng nõn này của cô qua đó chưa được một tuần là sẽ rám nắng độ năm, đến lúc đó cô sẽ thành cô con gái nhà giàu đen nhất Tô thị.
Bố có thể mất mặt nhưng cô không mất mặt được, dù sao cô phải dựa vào gương mặt này kiếm cơm.
Dù sao trong trường hợp nghiêm túc, đương nhiên cô không thể tùy tiện được. Cô bỏ quần yếm áo T- shirt trắng, thay bộ vest màu trắng, lái xe của mình đi đến tòa nhà văn phòng Huệ Nguyên.
Cô được lễ tân dẫn đi thang máy, vừa đứng trước thang máy đã thấy cửa thang máy xuống mở ra.
Trong giây phút cửa thang máy mở ra, cô và Sở Ngữ Hâm ở trong thang máy nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Sở Ngữ Hâm sau khi đưa bà ngoại hạ táng, chỉ hơn mười ngày không gặp, thân thể Sở Ngữ Hâm vốn gầy gò bây giờ còn gầy hơn.
Khoan đã, Sở Ngữ Hâm gầy ốm thì có liên quan gì đến mày chứ? Đừng quên hai người đã trở thành chuyện quá khứ rồi.
Cô nghĩ vậy dời ánh mắt đi, chân cũng dời mấy bước.
Sở Ngữ Hâm không ngờ sẽ gặp Tô Nhan ở đây, sau khi đưa bà ngoại đi hạ táng, không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm Tô Nhan, thậm chí có hai lần lái xe đến dưới căn hộ của cô nhưng vẫn không có dũng khí đi lên gõ cửa.
Hôm nay nàng đến đây là do trợ lý liên hệ giúp, vốn có ý muốn giành lấy hợp đồng quảng cáo mới nhất của Huệ Nguyên. Chỉ là Tổng giám đốc Hoàng của Huệ Nguyên nói chuyện không để nàng dễ chịu, nói gần nói xa đều có ý nói nàng không đủ khí chất.
Nàng đã báo giá làm việc thấp nhất, nếu như nhượng bộ nữa sẽ phá hỏng quy tắc trong nghề. Một khi chuyện này lan truyền ra ngoài thì nàng không thể nào làm nghề này nữa.
Nếu không cần tốn tiền chữa bệnh cho bà ngoại thì nàng sẽ không kẹt tiền như thế, cho dù nàng ở ẩn cũng có thể nuôi sống bản thân. Song, nàng biết xe và một phần dụng cụ ở Quỹ từ thiện chống lừa gạt kia phải thay đổi, cần không ít tiền. Mà số tiền này nếu dùng hết số tiền nàng làm giáo viên cũng không đủ.
Cho nên tạm thời nàng không thể lui về, mặc dù sức bản thân nàng có hạn nhưng nàng vẫn muốn cống hiến một phần sức lực của mình.
Nàng thấy Tô Nhan không để ý đến mình chợt thất vọng nhìn sang chỗ khác, chậm chạp đi ra khỏi thang máy.
Ting…
Thang máy khác mở ra, thư ký của Tổng giám đốc Hoàng bước nhanh đi ra, gọi Sở Ngữ Hâm lại: “Sở ảnh hậu, Tổng giám đốc Hoàng muốn mời cô bàn lại.”
Sở Ngữ Hâm không hề do dự, đáp lời: “Vâng.”
Nàng biết cho dù Tổng giám đốc Hoàng bảo cô quay lại cũng chưa chắc có thể nâng cao phí quảng cáo đến mức trong bảng báo giá nhưng nàng vẫn muốn quay lại. Không vì gì cả, chỉ vì muốn nhìn Tô Nhan nhiều hơn.
Thư ký khẽ thở ra, lui lại mấy bước mời Sở Ngữ Hâm vào thang máy.
“Tôi đi thang máy này cũng được.” Sở Ngữ Hâm nói xong đã quay lại thang máy kia, dừng bên cạnh Tô Nhan.
Rõ ràng không gian trong thang máy không nhỏ nhưng lúc Sở Ngữ Hâm quay lại, Tô Nhan vẫn ngửi thấy mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên người nàng. Hương thơm không nồng nhưng đủ để làm loạn suy nghĩ của cô.
Lúc trước khi cô trả thù Hoàng Y đã thuận tay giải quyết một phần tài liệu bôi đen Sở Ngữ Hâm, lại thêm có trạm tỷ được chục triệu fan hâm mộ là fan hâm mộ Sở Ngữ Hâm đã cố ý biên tập tác phẩm của Sở Ngữ Hâm thành video ngắn. Hôm qua cô đã nhìn qua, lượt view đã hơn tám mươi triệu, lượt chia sẻ hơn năm triệu. Việc này khiến cho fan hâm mộ của Sở Ngữ Hâm tăng cao, những fan cũ lúc trước cũng hoạt động sôi nổi hẳn lên.
Trên cơ sở đó, chỉ cần truyền tin Sở Ngữ Hâm quay lại với tác phẩm mới thì độ nổi tiếng sẽ tăng cao. Cô hỏi thăm Tô đồ khốn, nó là nửa tháng sau show ‘Trốn thoát khỏi mật thất’ sẽ chiếu tập ở biệt thự, trong thời gian này không cần nhận hợp đồng quảng cáo này. Không phải Huệ Nguyên không tốt, chỉ là kém hơn những hợp đồng quảng cáo khi xưa Sở Ngữ Hâm từng tiếp nhận.
Nàng đang lo lắng Vương Ngải và truyền thông Bác Vũ tiếp tục cản trở sao?
Trong lúc suy nghĩ, thang máy đã đến tầng cần đến. Tô Nhan vốn muốn cho Sở Ngữ Hâm đi ra trước, không ngờ Sở Ngữ Hâm lại đứng đó không nhúc nhích, vì thế cô ra khỏi thang máy trước Sở Ngữ Hâm.
Chưa đi được mấy bước, cô thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ cười tươi đi qua đón, bắt tay cô: “Chào Tổng giám đốc Tiểu Tô.”
Cô đưa tay ra khẽ bắt tay người đàn ông rồi sau đó thu tay lại: “Tổng giám đốc Hoàng khách sáo quá rồi.”
Tổng giám đốc Hoàng cười rụt tay lại, nhìn về phía Sở Ngữ Hâm: “Sở ảnh hậu, làm phiền cô đến phòng họp chờ tôi một lát, tôi và Tổng giám đốc Tiểu Tô bàn chuyện xong sẽ đến tìm cô.”
Sở Ngữ Hâm chưa nói gì, Tô Nhan đã nói: “Đã muốn bàn bạc thì không bằng bàn cùng luôn đi.” Cô quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm: “Nếu đoán không sai thì chắc Tổng giám đốc Hoàng mời cô ấy làm đại diện thương hiệu.”
“Đúng là không có chuyện gì gạt được Tổng giám đốc Tiểu Tô cả.” Tổng giám đốc Hoàng nhích qua mấy bước, làm dấu mời: “Tổng giám đốc Tiểu Tô, mời.”
Tô Nhan không khách sáo, dẫn đầu bước qua, thấy Sở Ngữ Hâm còn đứng đó mới hỏi: “Không đi à?”
Tổng giám đốc Hoàng nghe thấy vậy lui bước lại, chờ Sở Ngữ Hâm bước đi mới đi theo.
Tô Nhan vào văn phòng ngồi xuống ghế sô pha trước, lấy hợp đồng trong túi đặt lên bàn trà: “Tôi là người thẳng thắn, Tổng giám đốc Hoàng hãy xem hợp đồng trước, có gì cần bàn thì có thể thảo luận với nhau.”
Tổng giám đốc Hoàng không ngờ cô đi thẳng vào vấn đề như thế, nhưng vẫn theo đề nghị của cô cầm hợp đồng xem kỹ.
Mười mấy phút sau, ông ta đặt hợp đồng xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Nhan: “Tổng giám đốc Tiểu Tô cũng thấy đó, Huệ Nguyên sắp mời Sở ảnh hậu làm người đại diện. Mặc dù mấy năm nay Sở ảnh hậu chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng nhưng cho dù danh tiếng hay là độ nổi tiếng đều có, việc này rất có lợi đối với lượng tiêu thụ của Huệ Nguyên.”
Tô Nhan thầm hừ khẽ, cô biết tên cáo già này có ý đồ này. Ông ta biết cô đã đến dưới lầu còn bảo thư ký đuổi theo Sở Ngữ Hâm đến dưới lầu, chính là muốn Sở Ngữ Hâm làm đại diện thương hiệu nhưng lại chèn ép tiền thuê rất thấp.
Về phần tại sao muốn đưa Sở Ngữ Hâm qua phòng họp trước, có lẽ ông ta muốn mượn sức ảnh hưởng của Hâm Trạch để chèn ép phí quảng cáo của Sở Ngữ Hâm.
Cô đưa tay ra hỏi ngược lại: “Hai chuyện này liên quan đến nhau à? Hâm Trạch là chủ cung cấp kênh bán hàng cho Huệ Nguyên. Nếu muốn bàn về hiệu ứng ngôi sao thì chẳng phải người được lợi nhất là Huệ Nguyên sao?”
Tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa từ bỏ: “Nhưng lượng tiêu thụ tăng lên thì Hâm Trạch của cô vẫn có thể thu lợi.”
Tô Nhan không nhượng bộ: “Tôi muốn dùng từ cùng có lợi để hình dung quan hệ hợp tác của chúng ta, lượng khách của Hâm Trạch lớn thế nào, tôi tin Tổng giám đốc Hoàng đã điều tra rõ ràng rồi.”
Tổng giám đốc Hoàng thấy thái độ của cô kiên quyết, cắn răng nói: “Được thôi, vậy tôi nể mặt Tổng giám đốc Tiểu Tô.” Ông ta đứng dậy đưa tay với cô: “Hợp tác vui vẻ.”
Tô Nhan cũng đứng dậy khỏi ghế salon: “Hợp tác vui vẻ.”
Cô cầm hợp đồng Tổng giám đốc Hoàng đã ký tên, quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm, hỏi: “Đi hay vẫn tiếp tục bàn?”
Sở Ngữ Hâm kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, đứng lên. Nàng biết Tô Nhan đang giúp mình, nói thẳng với Tổng giám đốc Hoàng: “Tổng giám đốc Hoàng, trợ lý của tôi đã báo giá thấp nhất trong ngành, nếu như Tổng giám đốc Hoàng cảm thấy vượt quá con số mình mong đợi thì ông có thể tuyển người khác.”
Cho đến bây giờ, Tổng giám đốc Hoàng đã thấy rõ, Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm quen nhau, quan hệ còn rất thân thiết.
Cứ như thế, suy nghĩ muốn ép giá của ông ta thất bại.
Ông ta suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu, đi ký hợp đồng với Sở Ngữ Hâm.
Đã đạt được mục đích, đương nhiên Tô Nhan sẽ không dây dưa ở Huệ Nguyên thêm nữa, cô và Sở Ngữ Hâm một trước một sau đi ra Huệ Nguyên.
Sở Ngữ Hâm nhìn thấy Tô Nhan nhanh chân đi về phía bãi đậu xe, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Tô Nhan, chúng ta nói chuyện được không?”