Tô Nhan rời khỏi nơi đó đi về nhà của mình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là lạ.
Cô bực bội gãi gãi đầu, ném gối ôm trong ngực, thay quần áo khác đi đến quán bar tìm Bạch Duyệt.
Cô và Bạch Duyệt ngồi ở quầy bar uống hết rượu trong cốc, sau đó nặng nề đặt cốc xuống, khó hiểu nói: “Cậu nói xem vì sao nàng lại làm thế? Lúc trước mình chỉ thiếu móc tim gan cho nàng mà nàng lại hờ hững lạnh lẽo với mình. Bây giờ mình biết đau, muốn vứt bỏ thì nàng lại chủ động.”
Bạch Duyệt đặt cốc rượu trong tay xuống, nghiêng người đưa tay khoác vai của Tô Nhan: “Cậu tỉnh táo lại đi, nghĩ lại xem cô ta lạnh nhạt với cậu thế nào, nghĩ lại xem là ai khiến cậu bị thương tích đầy mình.” Cô đưa tay muốn chọt ngực Tô Nhan lại bị ngăn cản, chỉ có thể rút tay về. “Đừng để vết sẹo lành mà quên nỗi đau khi đó, hơn nữa vết sẹo của cậu còn chưa kết vẩy, chẳng lẽ cậu muốn đau không muốn sống lần nữa à?”
Tô Nhan đồng tình gật đầu: “Đúng, không thể dao động.”
Bạch Duyệt rời ghế, đưa tay túm chặt cánh tay của Tô Nhan đi về phía sàn nhảy: “Đi, đi đến đây, đi lên đây thì có thể quên hết mọi phiền não.”
Tô Nhan muốn nhanh chóng xua tan bóng dáng Sở Ngữ Hâm trong đầu mình nên không từ chối, mặc cho Bạch Duyệt kéo cô đi vào sàn nhảy. Cô mới dừng bước, những anh chàng, cô nàng xinh đẹp đã vây quanh, còn đưa tay ra muốn sờ cô.
Lúc này cô nhích qua một bên, nắm tay của Bạch Duyệt, đề phòng nhìn chằm chằm xung quanh: “Chúng ta ra ngoài đi, nơi này mình không quen.”
“Trước lạ sau quen.” Bạch Duyệt cúi người tới gần Tô Nhan, dưới âm thanh DJ ầm ĩ lớn tiếng nói: “Chỗ này mặc sức thoải mái, ai cũng nhiệt tình thẳng thắn, cậu cứ yên tâm đi!”
Sở Ngữ Hâm đeo khẩu trang lần theo định vị trên điện thoại đi đến nơi này, thông qua ánh đèn thỉnh thoảng lấp lóe nhìn thấy Tô Nhan và Bạch Duyệt thân mật tựa vào nhau. Ở xung quanh Tô Nhan, có mấy người nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù nàng chưa từng đến quán bar nhưng ít nhiều gì cũng nghe đa phần nam nữ xuất hiện trong quán bar đều như sói như hổ, thấy con thỏ nhỏ như Tô Nhan đương nhiên sẽ kích động.
Tô Nhan là của nàng, làm sao những người khác có thể có được.
Lúc này nàng cất bước nhanh chân đi lên sàn nhảy, tránh đi những người đang nhún nhảy đến gần, giữ chặt tay Tô Nhan kéo ra ngoài: “Về nhà với mình.”
Tô Nhan không thể tin nhìn nàng: “Sao cậu lại đến đây? Không phải, sao cậu biết tôi ở đây?”
“Cái định vị mà cậu đặt trong điện thoại vẫn còn đó.” Lúc nói chuyện, Sở Ngữ Hâm không hề dừng bước, đối mặt với những người muốn tiếp cận kia, trong mắt nàng lóe lên vẻ căm ghét và lạnh lùng.
Cả người nàng tỏa ra sự lạnh giá khiến rất nhiều người thức thời dừng lại nhìn.
Bạch Duyệt đang nhảy đến quên mình lúc này mới nhớ đến Tô Nhan, khi không thấy người thì vội nhìn xung quanh. Cô thấy Tô Nhan đang bị ai đó kéo tay, vội đuổi theo đưa tay túm một tay khác của Tô Nhan lại, nhìn bóng lưng Sở Ngữ Hâm, hỏi: “Cô là ai?”
Âm thanh DJ đánh quá lớn, Sở Ngữ Hâm không nghe thấy Bạch Duyệt nói gì cả. Nàng nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, còn tưởng rằng Tô Nhan nên vội xoay người lại.
Khi Bạch Duyệt nhìn thấy là nàng, cơn giận dâng lên, chất vấn: “Bây giờ cô như thế là có ý gì?”
“Đây là chuyện giữa tôi và Tô Nhan.” Sở Ngữ Hâm hung hăng nói, bây giờ nàng không dám nghĩ nếu như mình không tìm đến đây thì bé thỏ trắng Tô Nhan sẽ rời khỏi quán bar này thế nào.
Đẩy bạn của mình vào tình cảnh nguy hiểm, đó không gọi là bạn thân mà là bạn xấu.
Bạch Duyệt hít một hơi thật sâu, cơn giận dâng lên: “Người không có tư cách nói ở đây chính là cô, đừng quên cô đã đối xử với Tiểu Nhan thế nào. Cậu ấy uống thuốc mê hồn nên mềm lòng với cô, còn tôi thì không.” Cô ấy dùng sức kéo Tô Nhan về phía mình: “Tô Nhan không muốn cô, cậu ấy cũng không cần cô nữa.”
Sở Ngữ Hâm mím chặt môi không muốn buông tay: “Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan đến cô.”
Tô Nhan ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, lên tiếng nói: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.” Cô muốn rút tay mình về nhưng không được: “Hai người buông tay đi.”
Bạch Duyệt và Sở Ngữ Hâm nhìn ra Tô Nhan đã tức giận, hai người do dự nhưng vẫn thả tay Tô Nhan ra.
Tô Nhan được tự do không nhìn hai người nữa mà bước nhanh ra ngoài quán bar.
Sở Ngữ Hâm liếc nhìn Bạch Duyệt, quay người đi theo.
Tô Nhan đi ra ngoài nhìn thấy Sở Ngữ Hâm cùng đi lên, cô há to miệng cuối cùng không nói gì cả, giả vờ như không nhìn thấy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Khi gần đi hết một con đường, cô phát hiện Sở Ngữ Hâm vẫn luôn đi theo mình.
Cô không nhịn được nữa, dừng lại dậm chân: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Bạch Duyệt nói đúng, tôi từ bỏ cậu rồi, không cần cậu nữa.”
Sở Ngữ Hâm kìm nén sự đau lòng đi lên mấy bước, dừng lại trước mặt Tô Nhan: “Lúc trước đều là cậu theo đuổi mình, bây giờ đến lượt mình. Cậu không cần mình cũng không sao, mình cần cậu là được.”
Ngón tay Tô Nhan vốn thả lỏng bên người lại đâm vào lòng bàn tay mình, nếu như trước khi hủy bỏ hôn lễ cô nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ vui đến mức nhảy dựng lên, chỉ muốn cả thế giới chia sẻ sự vui sướng với mình.
Chỉ là thời gian sẽ không quay ngược lại, cô không thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả mà tiếp tục mù quáng.
“Tô Nhan, mình biết thái độ lúc trước của mình đã làm cậu tổn thương, mình không cầu xin cậu tha thứ cho mình, nhưng mình sẽ cố gắng để cậu cảm nhận được tình cảm của mình dành cho cậu.” Sở Ngữ Hâm chân thành nói, đây đều là lời thật lòng của nàng.
Tô Nhan nhìn thấy ánh mắt chất chứa tình ý và hối hận của nàng, trong chớp mắt hơi do dự.
Sau khi do dự, cảm giác tim đập thật nhanh ập đến, nói cô nhát gan cũng được, bây giờ cô không còn dũng khí như trước. Dũng khí duy nhất của cô đã hao hết khi nhìn thấy cô Bạch kia.
Cô nhếch môi không nói gì, im lặng quay người trở về căn hộ.
Cho dù cô cố tránh né Sở Ngữ Hâm nhưng nhiều lần ra ngoài vứt rác đều gặp nàng.
Ngoài ra, Sở Ngữ Hâm luôn dùng các loại lý do để gõ cửa nhà cô, không mượn dao gọt trái cây thì cũng là mượn cái khác.
Cô biết rõ đây là mánh khóe của Sở Ngữ Hâm nhưng cô không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của nàng được.
Ting ting…
Tô Nhan đang chơi máy tính bảng, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Cô chần chờ mấy giây, vẫn quyết định đặt máy tính bảng xuống, đi xuống khỏi ghế sô pha ra mở cửa: “Lần này lại muốn mượn gì nữa?”
“Cái gì mà mượn gì nữa?” Liễu Văn Hân đẩy cô ra bước nhanh vào nhà, ghét bỏ liếc mắt nhìn một phần ghế sô pha bị cô làm loạn, đi đến ngồi ngay chỗ ghế sô pha còn gọn gàng: “Ngày mốt bố mẹ sẽ đi du lịch nước ngoài, Hâm Trạch sẽ do con phụ trách.”
Liễu Văn Hân đã đoán được cô sẽ nói gì, bà giơ tay ngăn cản trước: “Trong khoảng thời gian này con đã quen với nghiệp vụ ở Hâm Trạch, đừng nói với mẹ những chuyện kia không làm được. Đừng quên, ban đầu chính con đã thề nói Hâm Trạch do con phụ trách.”
Lúc trước, bà và ông Tô không đồng ý cho Tô Mạch đi làm phóng viên chiến trường, thậm chí còn lấy người thừa kế của Hâm Trạch để ngăn cản Tô Mạch. Ai ngờ cô bé ngốc Tô Nhan lại vỗ ngực nói Hâm Trạch có mình rồi. Lời này vừa nói ra, Tô Mạch như con lừa không thể kéo lại được, không quan tâm mà phóng đến chiến trường.
Tô Mạch đi chiến trường mấy năm. Bà và ông Tô vô cùng hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy Tô Mạch bị đưa về lại nằm xuống, bà và ông Tô lo lắng sắp phát điên.
Cũng may Tô Mạch trở về liền nghe bà và ông Tô khuyên ngăn, không còn cố chấp nữa. Sau đó, bà muốn xem ý của Tô Mạch thế nào, ai ngờ Tô Mạch lại xem Hâm Trạch là củ khoai nóng bỏng tay, chỉ muốn nhanh chóng nhét vào tay của Tô Nhan.
Con bé ngốc Tô Nhan không quyết đoán, nhiều lần muốn đổi ý, nhưng khi nghe những lời nói thành khẩn của Tô Mạch nên chỉ có thể từ bỏ.
Những năm này, bà và ông Tô quản lý Hâm Trạch đã cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn để Tô Nhan tiếp nhận Hâm Trạch sớm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Tô Nhan không thể thoát khỏi sự tổn thương tình cảm nên bà nghĩ cách để Tô Nhan từng bước làm quen nghiệp vụ của Hâm Trạch.
Mặc dù bình thường Tô Nhan không có chính kiến, nhưng đối mặt với việc làm ăn vẫn phân rõ phải trái. Lúc này bà bàn với ông Tô mượn cớ đi du lịch để ép buộc con vịt cứng rắn Tô Nhan kia.
Tô Nhan nghe vậy mở to mắt, kịp phản ứng lời bà nói, nhìn Liễu Văn Hân với vẻ đáng thương: “Bà Liễu, mẹ thân yêu của con ơi, mẹ không thể đối xử với con gái ruột của mình như thế. Nếu gánh nặng Hâm Trạch đè xuống sẽ đè chết con gái đáng yêu của mẹ.”
Trong lòng cô cảm thấy hối hận, lúc trước cô không nên nghe Tô Mạch lừa dối, hùng hồn nói câu đó.
Cô nghĩ mình đang ở tuổi xuân mơn mởn lại bị Hâm Trạch trói chân, trong phút chốc lỗ tai của cô ong ong.
Liễu Văn Hân vốn không bị dáng vẻ này của cô làm cảm động, đứng lên nói: “Mình tạo nghiệt tự gánh đi, còn nữa, lần này mẹ đến để thông báo chứ không phải để bàn với con.” Bà vừa nói xong đã cất bước rời đi, hoàn toàn không để ý đến việc Tô Nhan kêu rên ở phía sau, đã đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, bà và Sở Ngữ Hâm nghe thấy tiếng động mở cửa nhìn nhau.
Bà quay đầu nhìn con gái đang lăn lộn trên ghế salon, lại nhìn trên người Sở Ngữ Hâm, bà trầm mặc một lát vẫn nói: “Cháu đi theo dì.”
Bà không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của con gái, cho dù biết lúc trước con gái lớn vì người trong lòng mới quyết định đi làm phóng viên chiến trường, bà chưa từng nói câu “Yêu đến mất lý trí” để chỉ trích con gái lớn.
Song, Sở Ngữ Hâm liên quan đến chuyện con gái út bị bắt cóc mười sáu năm trước, nhất định bà phải biết rõ.
Sở Ngữ Hâm thấp thỏm đi theo sau Liễu Văn Hân đến một quán cà phê gần đó.
Liễu Văn Hân đặt túi xuống, nói thẳng: “Dì chỉ có một chuyện muốn hỏi, trong chuyện lúc xưa, cháu đơn thuần là người bị hại à?” Bà dừng một lúc lại nói: “Dì biết dì hỏi chuyện này có thể khiến cháu không thoải mái, nhưng chuyện này đối với Tô Nhan, và cả nhà họ Tô là ác mộng.”