Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 33: Khách Sạn Mười Ba (6)



Editor: Morela

Tiếng hét thảm thiết truyền đến, Giang Ngạn Tuyết kéo thằng bé về khách sạn.

Phương thức tử vong y như cũ, người hi sinh lần này là Chung Cường ở phòng chữ Trúc.

Có lẽ nhân duyên của Chung Cường trong đoàn đội thật sự chẳng ra gì, hắn chết, mọi người cũng không có biểu hiện đau khổ hay hoảng sợ gì lắm. Hoặc cũng có thể những người nhát gan đã chết hết, còn sống sót đến hiện tại đều là những người chơi già dặn to gan, có kinh nghiệm, hiện trường vô cùng ổn định.

Nhân lúc mọi người không chú ý, Giang Ngạn Tuyết tiến vào phòng chữ Trúc, nhặt con rối gỗ của Chung Cường lên. Quả nhiên, con rối gỗ này thiếu một con mắt.

Con búp bê rối gỗ ngâm trong vũng máu chỉ có một con mắt, im lặng cười dữ tợn, nhìn cực kỳ kinh khủng.

"Tôi tìm được hai con rối gỗ ở bên ngoài." Hoa Nhan quay lại hành lang, cho mọi người xem phát hiện mới của mình.

Vạn Chính Hạo là người đầu tiên nhận ra điểm đáng ngờ: "Rối gỗ của chúng ta hình như đều có khiếm khuyết."

Uông Dương chống cằm trầm tư một lát, bừng tỉnh: "Đúng vậy, hai con rối gỗ Hoa Nhan tìm được thiếu tay trái và chân trái, của Chung Cường không có mắt trái, rối của Phúc Hồi không có mắt phải, của Bạch Phẩm Như là cánh tay phải còn Quan Tầm là chân phải. Rối gỗ của tôi không có miệng, mọi người thì sao?"

Sài Nùng nói: "Tai trái."

Vạn Chính Hạo: "Tai phải."

Vương Quyên: "Toàn bộ nửa thân trên."

Chu Lệ: "Đầu."

Hoa Nhan hơi giật mình, cô hoảng sợ che miệng: "Thật, thật kinh khủng."

Sắc mặt Vương Quyên trắng bệch: "Tai, mắt, mũi, miệng, nửa thân trên, tứ chi, những thứ này gộp lại không phải sẽ thành một người sao?"

Chu Lệ cũng kinh hoàng thất sắc: "Tổng cộng mười hai con rối gỗ, lần lượt thiếu những bộ phận này, ghép lại chính là con rối thứ mười ba! Con rối gỗ thứ mười ba chính là đứa bé quỷ kia, nó muốn giết chúng ta!"

Đỗ Vi quyết đoán gạt đi: "Suy nghĩ này của chị hơi thái quá rồi."

Chu Lệ trừng mắt nhìn cô ấy: "Không phải Trò chơi Hoàng Tuyền còn thái quá hơn hả?"

Đỗ Vi không còn gì để nói.

Giang Ngạn Tuyết quay lại phòng. Đã tròn ba ngày trôi qua, cậu tranh thủ thời gian kiểm tra điện thoại của Bạch Phẩm Như, nhanh chóng đọc sơ qua những status bực tức vô dụng đó, cuối cùng cũng tìm thấy trọng điểm...

—— Ngày 15 tháng 8, phòng bên cạnh lôi lôi kéo kéo cái gì vậy? Làm ơn soi gương lại hộ cái, tự cho là mình trẻ tuổi có nhan sắc hả? Đúng là không biết tự lượng sức!

—— Ngày 16 tháng 8, ăn mặc kiểu đấy, định phô trương lẳng lơ cho ai nhìn? Cô dứt khoát đừng mặc quần áo nữa, khỏa thân ra đường luôn đi!

—— Ngày 20 tháng 8, nghe người ta nói phòng bên cạnh bị cưỡng hiếp. Tôi nói rồi mà, bình thường toàn ăn mặc hở hang như vậy, ha ha, không hiếp cô thì hiếp ai? Làm ơn tự tìm nguyên nhân ở bản thân đi, đáng đời!

—— Ngày 21 tháng 8, trời ạ, phòng bên cạnh vậy mà vẫn không biết xấu hổ đi ra ngoài, nếu là mình là đã ngại không dám gặp ai, dứt khoát chết đi cho rồi!

—— Ngày 22 tháng 8, thật sự tức điên người, rõ ràng đã nói để cho mình diễn nữ 3 mà tại sao lại đột ngột đổi người? Chắc chắn là con đĩ kia mang vốn vào đoàn, không biết xấu hổ, dối trá, thật bất công!

Lượng thông tin này quá kinh người, Giang Ngạn Tuyết phải cần thời gian để tiêu hóa.

Đầu tiên là điểm đáng ngờ trên tuyến thời gian. Thời gian giả tưởng trong trò chơi hiện tại là tháng mười, căn cứ vào Weibo của Bạch Phẩm Như, rõ ràng là cô ta đã đến ở tại nơi này từ hai tháng trước.

Không, lúc đó Khách sạn Mười Ba vẫn là nhà cho thuê. Phải nói rằng Bạch Phẩm Như là người thuê nhà ở đây!

Điểm đáng ngờ thứ hai, Bạch Phẩm Như không phải nữ minh tinh hàng đầu trong nước sao? Vậy mà lại tức giận đến vậy chỉ vì một vai nữ số ba, tranh giành đến vỡ đầu chảy máu.

Điểm đáng ngờ thứ ba, người ở phòng bên cạnh rút cuộc là ai?

Từ những manh mối này, Giang Ngạn Tuyết đưa ra suy đoán: Người ở phòng bên cạnh là nữ, trẻ tuổi, xinh đẹp, ăn mặc phóng khoáng, điều kiện trên tất cả các phương diện đều không phân cao thấp với Bạch Phẩm Như, nếu không thì Bạch Phẩm Như sẽ không ghen ghét đến vậy. Người đó bất hạnh bị cưỡng hiếp, tất nhiên tâm lý đã bị tổn thương, nhạy cảm, tự ti, thậm chí trầm cảm.

Một tia sáng chợt xẹt qua trong đầu Giang Ngạn Tuyết!

Chiếc điện thoại này, thật sự là của Bạch Phẩm Như sao?

Manh mối người chết vào ngày mười ba hàng tháng, sự "xuyên không" của Bạch Phẩm Như, chuyển giao giữa Khách sạn Mười Ba và ngôi nhà cho thuê, và cả những tấm ảnh chụp thần bí tìm được trong kho chứa đồ.

Giang Ngạn Tuyết phải sang phòng của những người khác để tìm kiếm manh mối.

Cậu đi tới phòng chữ Trúc, bên trong phòng được giữ nguyên trạng, Chung Cường vẫn nằm giữa phòng như cũ.

Một suy đoán to gan lờ mờ hiện lên trong lòng Giang Ngạn Tuyết, cậu cần phải kiểm chứng nó.

Chung Cường là người nổi tiếng trên mạng, đây rút cục là thân phận của hắn ở thế giới Sống, hay là thân phận do trò chơi cung cấp!

Giang Ngạn Tuyết mở tủ tìm kiếm vali của Chung Cường, người chơi đương nhiên không thể mang vào nhiều đồ như thế này, đây chính là hành lý trò chơi chuẩn bị cho người chơi, quần áo để tắm rửa, sổ tay du lịch, còn cả một cái thẻ nhớ.

Giang Ngạn Tuyết quyết đoán lắp thẻ nhớ vào điện thoại của Bạch Phẩm Như, bên trong lưu một vài đoạn video, đều là bản sao lưu của các video quay lại livestream của Chung Cường.

Giang Ngạn Tuyết bấm vào, mở ra xem —— Vậy mà lại có hình ảnh ai đó rơi xuống nước!

Mốc thời gian trùng khớp với một bức ảnh trong kho chứa đồ!

Trong video, mặt Chung Cường hướng về máy quay, trưng ra biểu cảm vô cùng bối rối và hoảng sợ, thậm chí cả lo lắng, đẩy máy quay về phía hồ sen đang nhốn nháo ầm ĩ, miệng kêu gào: "Trời ơi trời ơi, cô gái mới bị cưỡng hiếp mấy ngày trước vậy mà lại chọn nhảy hồ tự vẫn, thật sự quá đáng thương mà. Tội phạm cưỡng hiếp xứng đáng bị tử hình!"

Máy quay của Chung Cường rung lắc dữ dội, chỉ miễn cưỡng quay được một người đàn ông trẻ tuổi đang cứu người, chính là người đàn ông có diện mạo anh tuấn trong bức ảnh kia.

Ngoài ra, Giang Ngạn Tuyết còn thu hoạch được thứ khác. Máy quay của Chung Cường nhoáng lên, bất ngờ quay tới hai người đàn ông ở bờ bên kia. Hai người đó đang chụp lại khung cảnh hỗn loạn ở hồ sen, nhìn góc độ đó thì chính là những bức ảnh ở kho chứa đồ!

Giang Ngạn Tuyết nhanh tay nhấn tạm dừng, cẩn thận quan sát người đàn ông chụp ảnh bên kia bờ, vậy mà lại chính là...

Sài Nùng và Vạn Chính Hạo!

Người "xuyên không" không chỉ có Bạch Phẩm Như, mà còn có Sài Nùng và Vạn Chính Hạo!

Bọn họ đã ở đây từ tháng Tám, từ khi khách sạn này vẫn còn là một căn nhà cho thuê!

Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ từ trước tới nay tất cả mọi người đều đang ngụy trang sao? Bọn họ cũng giống như Kamiya Ryota, cùng chứng kiến sự ra đời của đứa bé quỷ, nhưng cũng cùng giả vờ như không biết?

Kỹ năng diễn xuất đó không phải là tốt quá sao?

Giang Ngạn Tuyết nhanh chóng bấm mở video bên dưới, đó là video Chung Cường quay vào ngày đầu tiên hắn đến thuê nhà, bắt đầu từ trong sân. Hắn vừa đưa máy quay về phía trước vừa giới thiệu những cây cổ thụ cao lớn trong sân, lúc đó lá cây vẫn còn xanh... Nhưng giống như không được tưới đẫm máu tươi, nên rũ xuống buồn bã.

Máy quay tiến lên phía trước, Chung Cường cười ha ha chào hỏi người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn trước mặt: "Đây là hàng xóm mới của tôi, quí vị khán giả gửi lời chào cùng tôi nhé!"

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, đúng là Vương Quyên.

"Chào dì, đây là mẫu điện thoại mới của năm nay, tốc độ mạng siêu nhanh, vẫy tay với máy quay đi nào, một trăm triệu người đang nhìn dì đó!"

"Hừ!" Vương Quyên kiêu ngạo nâng cằm: "Gì mà mẫu điện thoại mới nhất, cái này lạc hậu rồi, cái con gái tôi dùng mới là mẫu mới, tám ngàn tệ đó, giới hạn ba nghìn chiếc trên toàn quốc."

*8000 tệ ~ 28 triệu đồng.

"Mẹ." Chu Lệ bước ra, chị ta vừa gọi mẹ vừa ngại ngùng xin lỗi Chung Cường, đẩy người mẹ thích khoe khoang của mình đi.

Chung Cường nhún vai, không để bụng chút nào, quay về máy quay kể mấy mẩu truyện tiếu lâm, vừa kể vừa lùi về phía sau, không ngờ đúng lúc đụng phải một người.

Đối phương cất tiếng chửi trước: "Anh làm cái gì đấy! Có biết đi đường không vậy, mắt mọc sau đầu à?"

Màn hình nhoáng lên một cái, là Bạch Phẩm Như.

Và cả Quan Tầm đi theo xách túi cho Bạch Phẩm Như.

Phát hiện có máy quay, lại còn là đang livestream, thái độ của Bạch Phẩm Như lập tức thay đổi, cô ta cười dịu dàng, xấu hổ vỗ vai Chung Cường, gọi Quan Tầm phía sau: "Lấy cho anh ấy hai túi que cay đi, vất vả rồi anh trai."

Chung Cường nhận lấy, nhìn theo đại minh tinh cùng người trợ lý hèn mọn rời đi. Máy quay lia đến Kamiya Ryota ở quầy lễ tân, hai người chào hỏi nhau. Chung Cường bước vào hành lang, lúc đang mở cửa phòng chữ Trúc thì đúng lúc gặp được người đàn ông anh tuấn từ phía xa đi tới.

Máy quay nhanh chóng đảo qua, Chung Cường cười ha ha nói: "Lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều hơn."

Người đàn ông anh tuấn cười đáp lại: "Tôi ở phòng chữ Thu, tôi là..."

Video kết thúc, suy đoán to gan của cậu cuối cũng cũng được chứng thực.

Còn phát hiện ra một bí mật ngoài ý muốn.

Giang Ngạn Tuyết lấy thẻ nhớ ra, đặt trước cửa phòng chữ Trúc để nếu có người đi ngang qua thì có thể nhìn thấy ngay. Cậu trở lại phòng chữ Thu, đóng cửa lại, luồn tay xuống dưới khe hở của chiếu tatami, nhấc cả mảng chiếu lên!

Những dấu vết màu đen rải rác khắp sàn nhà, nhìn hình dạng thì rõ ràng là do thấm từ chiếu tatami xuống.

Không phải thuốc màu màu đen, lại càng không phải một loại chất lỏng không rõ từ sinh vật ngoài hành tinh nào đó, mà là máu đen!

Các ion sắt trong máu bị oxi hóa, đương nhiên chuyển sang màu đen.

Giang Ngạn Tuyết lấy hành lý của Hoa Nhan ra khỏi ngăn tủ. Thân là một cô gái mà lại dùng vali da đen. Đương nhiên, con gái thích màu đen thì không có gì kỳ lạ, nhưng bề mặt bên ngoài khi sờ vào có cảm giác rất khô ráp. Một suy nghĩ nổ tung trong đầu Giang Ngạn Tuyết – Đây không phải màu sắc vốn có của cái vali này, mà là màu sau khi được sơn lại!

Để che giấu cái gì? Vết máu sao?

Nhớ lại người đàn ông anh tuấn trong video của Chung Cường, cái vali da mà anh ta kéo lúc đó là màu hồng phấn!

Căn phòng chữ Thu này đã từng được dọn dẹp, chỉ tiếc là dù chiếu tatami đã được thay, nhưng những tấm sàn gỗ bên dưới lại bị bỏ quên.

Có lẽ Giang Ngạn Tuyết đã biết chuyện gì đã xảy ra với các người chơi, phát hiện ra NPC tên Hoa Nhan này đang che giấu điều gì.

***

3 giờ sáng, tiếng thét kinh hãi của Sài Nùng vang lên trong hành lang: "Đệt mợ, mấy người nhanh đến đây xem này!"

Bọn họ đã phát hiện ra chiếc thẻ nhớ kia, bèn dùng điện thoại của mình để xem video.

Đỗ Vi trợn tròn mắt: "Đây là sao? Tất cả chúng ta đều mất trí nhớ ư?"

"Không thể nào." Uông Dương dứt khoát bác bỏ: "Tôi chắc chắn không bị mất trí nhớ, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào đối với những thứ trong video này."

Vạn Chính Hạo: "Tôi thà tin đây là người nhân bản giống tôi như đúc."

Video vẫn tiếp tục chạy, tới gần cuối, khi Chung Cường chào người đàn ông kia.

Người đàn ông anh tuấn đáp lại: "Tôi ở phòng chữ Thu, tên là Hoa Thước."

"Hả?" Uông Dương cảm thấy da đầu mình căng ra: "Anh ta nói anh ta là gì cơ?"

"Hoa Thước." Chu Lệ ngơ ngác quay đầu nhìn về phòng chữ Thu phía sau: "Cậu ta có quan hệ gì với Hoa Nhan?"

"Nhìn độ tuổi thì có lẽ là anh em, hoặc là chị em?" Sài Nùng nói.

Vạn Chính Hạo: "Quả nhiên là NPC đặc biệt, cô ta che giấu rất nhiều bí mật. Cô ta và người đàn ông tên Hoa Thước này cùng ở tại phòng chữ Thu, bây giờ Hoa Nhan vẫn ở đây, nhưng không thấy Hoa Thước. Mọi người còn nhớ những gì Kamiya Ryota nói không? Một khách thuê nhà nữ sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ cắn chết một người đàn ông, uống cạn máu người đàn ông đó."

Đỗ Vi hít sâu một hơi: "Anh nói... Hoa Thước bị đứa bé quỷ kia giết chết?"

"Với cả, cô gái nhảy hồ tự sát trong video là ai?" Vương Quyên xen lời: "Người có giới tính nữ còn sống hiện tại ngoài tôi thì chỉ có hai người Chu Lệ và Đỗ Vi."

"Bà mới bị cưỡng hiếp ấy!" Chu Lệ lập tức bùng nổ: "Còn cả Hoa Nhan nữa kia! Con NPC đó toàn thân đều có bí mật! Có thể khiến Hoa Thước bất chấp tất cả nhảy xuống cứu, chắc chắn là người thân, không phải chị gái thì là em gái, nghĩ kiểu gì thì cũng không thể là tôi và Đỗ Vi, chắc chắn là Hoa Nhan!"

Đỗ Vi nghĩ ngợi, kiên định gật đầu: "Chu Lệ nói có lý, người bị làm nhục chính là Hoa Nhan, có khi người sinh ra đứa bé quỷ kia cũng là Hoa Nhan!"

~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~