Máu toàn thân đông cứng trong nháy mắt, một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim cậu.
Giang Ngạn Tuyết quay phắt người lại ——
Không có ai cả.
Chỉ có con thỏ bông kia lẳng lặng nằm trên mặt đất.
"Nhanh tới đây nào, bắt được tớ thì tớ sẽ kết bạn với cậu, tớ là Lệ Lệ, cậu tên là gì thế?"
Con búp bê bẩn thỉu rách tả tơi, quần áo bị cắt nát, bụng bị đâm thành mấy lỗ thủng, sợi bông bên trong lòi ra ngoài.
Giang Ngạn Tuyết thò ngón tay qua lỗ thủng trên người nó, quả nhiên chạm phải một cái hộp nhỏ, nói đúng hơn là một con chip và một số linh kiện khác. Con búp bê này có thể nói chính bởi vì nó là một con búp bê tương tác thông minh.
Nhìn thấy con búp bê, Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu lấy chiếc "cúc áo màu đỏ" từ túi áo ra, đặt lên vị trí cái mũi đã rơi mất của con búp bê, vừa khít.
"Tớ là Lệ Lệ, cậu tên là gì thế?"
Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một chút, trả lời: "Tôi là Thiệu Vân."
"Bạn tốt, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi! Lệ Lệ ở một mình buồn quá, cậu có thể đi cùng tớ không?"
Thiệu Vân, một cô gái nhút nhát, nhẹ nhàng, thành tích học tập xuất sắc. Cô bị người bạn thân nhất phản bội, bị tất cả thầy cô và bạn học bắt nạt, không được mọi người quan tâm bảo vệ, ngay cả giáo viên cũng không giúp cô.
Cô rất cô độc, rất tuyệt vọng, chỉ có thể thu mình lại mà làm bạn với một con búp bê. Ít nhất búp bê sẽ không ghét bỏ cô, sẽ không phản bội cô, lại càng không làm tổn thương cô.
Sau lưng Giang Ngạn Tuyết chợt lạnh toát, xoay người lại theo bản năng.
Bạch Tĩnh đứng phía sau Giang Ngạn Tuyết rõ ràng hoảng hốt, cô sợ hãi lùi về phía sau hai bước, như thể bị sát khí vừa tỏa ra trong nháy mắt của Giang Ngạn Tuyết dọa sợ, vành mắt đỏ ửng lên, yếu ớt nói: "Mọi người đều rất lo cho anh đó, sao anh lại chạy ra ngoài một mình thế chứ."
Trên tay Giang Ngạn Tuyết chợt nhẹ bẫng, con búp bê lại lần nữa biến mất.
"Cô cố ý tới tìm tôi?" Giang Ngạn Tuyết nhìn xung quanh, không phát hiện dấu vết của con búp bê, đành phải từ bỏ.
Mặt Bạch Tĩnh không khống chế được hồng lên, cô ngại ngùng cúi đầu, ánh mắt đảo lung tung.
"Về thôi." Giang Ngạn Tuyết xoay người trở về, nghe tiếng bước chân chậm rãi đi theo phía sau, vẻ mặt của anh rất nhẹ nhàng, giọng điệu lại càng lộ ra một chút vẻ lười biếng: "Thế nhưng cô tới đây tìm tôi, không sợ sẽ gặp phải Tôn Chu sao?"
"Tốt xấu gì lúc còn sống cũng là cộng sự, linh hồn của chúng tôi bị trói buộc với nhau, cho dù anh ấy đã chết, biến thành quái vật thì cũng sẽ không tấn công tôi." Bạch Tĩnh không chắc chắn cúi đầu: "Có lẽ vậy."
Giang Ngạn Tuyết: "Cô mạo hiểm mạng sống của mình để tới tìm tôi, thực sự khiến người ta phải cảm động."
Bạch Tĩnh: "Nào có, nếu không phải có anh Giang quan tâm chúng tôi, chúng tôi đã chết hết từ lâu rồi."
Giang Ngạn Tuyết vẫn tiếp tục tiến về phía trước, giọng điệu nhàn nhã đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sắp tới nơi rồi, nếu vẫn không ra tay sẽ không kịp đâu."
Bạch Tĩnh ngẩn ra, một tia hoảng loạn xẹt qua trên gương mặt thanh tú: "Cái gì cơ?"
Giang Ngạn Tuyết xoay người, đối diện với Bạch Tĩnh đang đứng cách mình khoảng mười bước chân: "Nhiệm vụ ẩn giấu của cô là giết tôi nhỉ?"
Bạch Tĩnh kinh ngạc, cô luống cuống che giấu sự sơ hở của mình, nắm chặt con dao rọc giấy giấu trong túi áo, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, trên mặt lại ra vẻ khó hiểu: "Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu?"
Giang Ngạn Tuyết: "Tôi vừa mới đi, cô đã vội vàng theo sau tôi. Thứ nhất, đây là một cơ hội đi một mình rất tuyệt vời; thứ hai, nếu tôi chết trong tay người khác hoặc bị ma quỷ giết chết, nhiệm vụ của cô sẽ không được tính là hoàn thành. Trò chơi này đề phòng người chơi gian lận, yêu cầu cô phải tự mình ra tay mới nhận được phần thưởng."
Bạch Tĩnh cắn cắn môi: "Tôi nói là tôi vì lo lắng cho anh..."
Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: "Thể loại thánh mẫu hoa sen trắng chẳng tồn tại trong loại trò chơi này đâu, cô có diễn cũng vô dụng. Hơn nữa, đối tượng nhiệm vụ sẽ được xác định tọa độ chính xác, từ khi tôi rời khỏi phòng học đến khi cô tìm được tôi, bốn mươi mốt giây."
"Anh!" Bạch Tĩnh nhìn cậu, không thể tin nổi: "Anh cố ý lừa tôi?"
"Một nửa thôi." Đáy mắt Giang Ngạn Tuyết lộ ra vẻ tối tăm u ám: "Tôi muốn đi tìm con thỏ kia thật."
"A." Bả vai Bạch Tĩnh suy sụp rũ xuống, cũng không giả vờ vô tội hay đáng thương, cô đưa con dao rọc giấy ra, lưỡi dao trượt khỏi vỏ phát ra âm thanh "rẹt rẹt": "Tôi biết anh khó đối phó, nhưng tôi cũng chẳng phải bình hoa. Anh có biết tôi chết như thế nào không?"
Giang Ngạn Tuyết: "Tự sát vì tình?"
"Cái này mà cũng biết?" Bạch Tĩnh kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cười lạnh: "Anh chỉ đoán đúng một nửa. Tôi làm thịt đôi mèo mả gà đồng kia trước, sau đó mới nhảy lầu tự sát."
Giết người khác rồi mới giết mình, ác độc với người khác, lại càng ác độc với chính mình.
Thật là một đóa hắc liên hoa nhu nhược đáng thương vô tội ấm ức đơn thuần lương thiện —— không đi làm diễn viên quả thật là uổng phí tài năng.
"Còn nữa, không chỉ mình tôi ra khỏi khu vực an toàn để đi tìm anh đâu, vị tiểu thuyết gia kinh dị kia cũng ra đó." Trong giọng của Bạch Tĩnh tràn đầy cảm giác cười trên nỗi đau của người khác: "Anh Giang, anh đúng là đã trúng số độc đắc rồi đấy, ngay vòng đầu tiên của trò chơi đã có hai người muốn mạng của anh rồi."
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết run rẩy.
"Nhầm rồi." Một giọng nam trầm thấp cực kỳ dễ nghe vang lên phía sau Bạch Tĩnh.
"Sở dĩ tôi đến tìm tên khốn kiếp này là bởi vì cái trò chơi rác rưởi này đã biến cậu ta thành..." Lâu Độ dừng bước, nhìn chằm chằm Giang Ngạn Tuyết với vẻ mặt không được thân thiện cho lắm: "Cộng sự của tôi."
Thái dương Lâu Độ giật giật: Má nó chứ đồng sinh cộng tử! Trò chơi rác rưởi trò chơi rác rưởi trò chơi rác rưởi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Bạch Tĩnh biết mình đã không còn hy vọng. Thân thể nhỏ bé này của Giang Ngạn Tuyết nhìn thì có vẻ yếu đuối mong manh, nhưng khi chạy nhanh thậm chí còn không thèm thở dốc. Tất nhiên, có thể chạy không có nghĩa là biết đánh nhau, Bạch Tĩnh đã từng tập taekwondo, cô không cho rằng mình sẽ thua. Thế nhưng hiện tại Lâu Độ cũng đã có mặt, thân hình anh cao lớn, vừa nhìn đã nhận ra là tập thể hình quanh năm, sức khỏe kinh người.
Bạch Tĩnh dù gì cũng chỉ là một cô gái, hình thể bẩm sinh không chiếm ưu thế, nếu đánh nhau chắc chắn phải thua không cần nghi ngờ.
Giang Ngạn Tuyết lùi về sau: "Cẩn thận dưới chân."
Bạch Tĩnh toàn thân căng thẳng: "Anh định giở trò gì?"
Lâu Độ cũng không có ý muốn ra tay với cô, cũng cùng Giang Ngạn Tuyết lùi về phía sau.
Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Người phụ nữ họ Lưu kia chết ở đâu?"
Bạch Tĩnh cực kỳ cảnh giác, cô không dám tiến lên phía trước, sợ Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ sắp xếp bẫy rập gì đó để mình nhảy vào: "Bên cạnh hồ sen bên ngoài ký túc xá học sinh."
"Tôn Chu chết trong phòng vệ sinh." Giang Ngạn Tuyết tiếp tục lùi về sau: "Lấy xương của bạn để nấu canh, cùng với con búp bê kia."
Tim Bạch Tĩnh nảy lên một cái, một đáp án mơ hồ xuất hiện rồi lại biến mất trong đầu cô.
Giang Ngạn Tuyết giơ một ngón tay: "Bí quyết sinh tồn số một: chuông vào học kêu thì phải về phòng học; Bí quyết sinh tồn số hai: không được tới gần nước, vì Thiệu Vân nhảy hồ mà chết."
Lâu Độ tóm lấy cổ tay Giang Ngạn Tuyết: "Chạy!"
"Ào ào..." Trong nháy mắt, tiếng nước chảy bao trùm lên tiếng bước chân của hai người Lâu Độ.
Toàn thân Bạch Tĩnh như bị rỉ sét, chậm rãi quay đầu lại, từng dòng nước lớn tràn ra từ ống thoát nước, bồn rửa tay, bồn vệ sinh, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã ngập cả nhà vệ sinh, nhanh chóng tràn ra hành lang!
"Không, đừng..." Hai chân Bạch Tĩnh nhũn ra, làn nước trong vắt dần chuyển sang màu đỏ bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từ hồng phấn đến đỏ tươi, rồi đỏ thẫm. Đó là máu chảy, bốc lên mùi tanh của gỉ sắt.
Biển máu tràn qua hai chân Bạch Tĩnh, vô số bàn tay xương xẩu thò lên tóm lấy hai chân cô, ra sức kéo cô xuống dưới. Bạch Tĩnh hoàn toàn không có cách nào phản kháng, thậm chí còn không thể phát ra dù chỉ một tiếng la hét, toàn thân bị máu tươi nuốt trọn, như thể bị axit ăn mòn, hòa tan máu thịt của mình vào trong đó...
Trở lại lớp 11-3, Lâu Độ nhanh chóng đóng cửa phòng lại, lặng lẽ chờ đợi biển máu. Khoảng mười mấy giây sau, máu tươi chảy vào qua khe cửa.
Nam Kha vội vàng bịt mũi: "Giang ca, thần tượng, đây là gì vậy?"
Lâu Độ không có thời gian giải thích cho cậu ta, chỉ nói: "Đứng lên bàn!"
Lục Vũ vô cùng nghe lời, lập tức xoay người nhảy lên bàn.
Máu tươi càng lúc càng nhiều, đã nhấn chìm dãy bàn ghế ở hàng cuối cùng, tất cả mọi thứ bị máu tươi bao phủ đều hòa tan vào biển máu.
Lục Vũ nóng nảy lớn tiếng chửi: "Mẹ nó đây là axit đấy à?"
Lâu Độ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thấy chiếc quạt trần. Anh nhẹ nhàng nhảy lên, một tay bám vào quạt trần, tay còn lại đưa cho Giang Ngạn Tuyết: "Lên đây."
Giang Ngạn Tuyết do dự một giây: Cái thứ đồ chơi này có thể chịu được sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành gần một trăm năm mươi ki-lô-gam hả?
Biển máu lan ra quá nhanh, cái bàn dưới chân Giang Ngạn Tuyết đã bắt đầu xiêu vẹo. Không có thời gian nghĩ nhiều, trước khi cái bàn hoàn toàn bị hòa tan, Giang Ngạn Tuyết nhảy lên bắt lấy tay Lâu Độ, hai người treo mình trên chiếc quạt trần, lắc lư giữa không trung.
Nam Kha và Lục Vũ cũng học theo, đều nhảy lên quạt trần, tránh được một kiếp bị hủy diệt cùng đống bàn ghế.
Dưới chân là sông máu không ngừng dòng chảy, đáng mừng là mực nước không tiếp tục dâng cao, có thể thấy trò chơi này sẽ không đuổi tận giết tuyệt người chơi, luôn để lại một đường sống không được tính là "sống" cho lắm.
Đột nhiên, một cái gì đó màu xám xám nhẹ nhàng trôi vào theo dòng nước.
Giang Ngạn Tuyết nhìn kỹ, vậy mà lại là con thỏ bông thoắt ẩn thoắt hiện kia.
Giang Ngạn Tuyết ngẩng đầu nhìn Lâu Độ: "Đại tác gia, có thể nhặt được nó không?"
Lâu Độ nhìn khoảng cách của con búp bê, dựa vào tốc độ của dòng nước, khoảng bảy tám giây nữa nó sẽ trôi qua chân anh. Nhìn lại tư thế của mình hiện tại, Lâu Độ suy nghĩ nửa giây rồi quyết đoán hành động!
Tay trái của anh bám chặt vào quạt trần, dùng lực cánh tay kinh người kéo cơ thể mình lên trên, giúp hai chân có thể chạm đến quạt trần dễ dàng hơn một chút. Anh chen chân vào giữa hai cánh quạt, móc mũi chân lên, lộn người xuống, chân hướng lên trên, đầu lộn xuống dưới, hai tay hoàn toàn rảnh rỗi, nói với Giang Ngạn Tuyết: "Biết gập xà đơn không?"
Đối diện với ánh mắt âm thầm mỉa mai của Lâu Độ, Giang Ngạn Tuyết liếc anh một cái, nói: "Để ý cổ của cậu."
Nói xong, Giang Ngạn Tuyết duỗi chân, lấy hai tay Lâu Độ làm điểm mượn lực, gập người làm đôi, thực hiện một động tác gập xà đơn hoàn hảo, hai chân mạnh mẽ kẹp chặt cổ Lâu Độ. Lâu Độ nghẹt thở tại chỗ!
Cũng may chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Giang Ngạn Tuyết đã buông lỏng hai chân, bởi vì Lâu Độ đã kịp thời đưa tay giữ chân cậu. Hai người đều đang thực hiện động tác lật bàn đèn*, lẳng lặng chờ đợi con thỏ bông chui đầu vào lưới như khỉ vớt trăng*.
*Động tác lật bàn đèn: hay còn gọi là ngả người móc bóng, ngả bàn đèn, xe đạp chổng ngược,...
*Khỉ vớt trăng: có thể hình dung hai người đang đợi con thỏ trong tư thế này:v
Nam Kha: "..." Anh tôi quá trâu bò!
Lục Vũ: "..." Người mới của chúng ta ghê thật đấy!
Con thỏ bông trôi qua đúng như dự đoán, Giang Ngạn Tuyết đưa tay bắt lấy nó, dễ dàng lấy con thỏ tới tay.
Biển máu thấm sạch xuống đất trong nháy mắt, phòng học hoàn toàn trống rỗng, ngay cả một sợi lông cũng không còn.
Bốn người còn sống sót đưa mắt nhìn nhau, đều nhảy xuống khỏi quạt trần, vững vàng hạ xuống đất.
An toàn.
Lục Vũ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau lưng ướt đẫm. Ban đầu ông ta còn không thèm nghiêm túc, cảm thấy trò chơi này cũng chẳng có gì khó khăn. Ai ngờ lại là bước bước chết người, cái gì mà tiếng chuông vừa vang lên phải lập tức trở về phòng học. Nếu không phải mấy người Lâu Độ tìm được manh mối trong ký túc xá, chắc chắn bọn họ đã chết sạch!
Còn cả biển máu này nữa, nếu không có sự phối hợp ăn ý, nếu không có người đồng hành bản lĩnh tuyệt vời, chắc chắn trò chơi sẽ kết thúc.
Một hơi thở dốc của Nam Kha còn chưa kịp thở xong, Giang Ngạn Tuyết bên cạnh lại đột ngột ngã quỵ, không có bất cứ một dấu hiệu nào, hôn mê bất tỉnh.