Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 50: Nữ phụ gọi điện cho cha đứa trẻ, đoán ai muốn ai không cần?



Mộc Trạch Tây vẫn ngồi xổm, cô rất sợ hãi và bất lực nhưng không khóc. Trong mắt tích nước mắt, hàng mi dài run rẩy, cổ họng nuốt mấy lần. Cố gắng tiêu hóa cảm xúc, cô suy nghĩ tích cực hay là cứ giải quyết việc này trước.

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trái tim Mộc Trạch Tây cũng bị tôi luyện sự dẻo dai. Dù sợ nhưng vẫn muốn giải quyết.

Con chắc chắn không thể có, cô còn quá trẻ để có thể nuôi con, cô không đủ sức. Thứ hai, thân phận của con sau này sẽ xấu hổ.

Cốt truyện đã đi vào quỹ đạo, cô và Nghiêm Kỷ đã chia tay, tình cảm giữa Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ cũng đang dần bắt đầu.

Nếu sau này họ về chung và kết hôn, thì đứa trẻ này sẽ là cái gai cản đường Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ.

Khi Mộc Trạch Tây nghĩ về nó, tim cô đau nhói, con cô sẽ không bao giờ chịu được nỗi uất ức này.

Mộc Trạch Tây tuyệt đối không dám tìm mẹ để bà ký tên cho cô phẫu thuật phá thai, chính cô cũng không có mặt mũi làm chuyện đó. Gia đình mà biết cũng sẽ bùng nổ.

Cha… Mộc Trạch Tây do dự, nhưng cô vẫn từ bỏ.

Những lúc thế này, Mộc Trạch Tây cũng không khác người thường, cô sẽ không làm những chuyện ngu dốt như bản thân tự chịu khổ, mang vạ chịu uất ức còn âm thầm phản đối việc lén phá thai rồi một mình gánh vác.

Đối với vấn đề như vậy, Mộc Trạch Tây lại tính toán tỉnh táo. Chi phí phẫu thuật tự phá thai và phí điều dưỡng hồi phục sau phá thai đều cần tiền.

Phá thai làm tổn thương cơ thể, cần phải điều dưỡng mới không để lại mầm bệnh. Còn vấn đề xin nghỉ cũng cần phải giải quyết.

Ai là cha đứa trẻ, ai tới xử lý. Đối với những việc như phá thai, Mộc Trạch Tây chỉ có thể căng da đầu tìm Nghiêm Kỷ đến ký tên.

Mộc Trạch Tây đã nghĩ kỹ, chuẩn bị một lúc rồi gọi cho Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ đang trong một cuộc họp vì sự cố sụp đổ gần đây của hạng mục núi Hồng Hà, Nghiêm gia sẽ tiếp nhận việc lập kế hoạch xây dựng lại.

Nhìn thấy màn hình hiện người gọi là Mộc Trạch Tây, trái tim Nghiêm Kỷ nghiêm túc hơn. Nhấc điện thoại lên, anh nhẹ nhàng hỏi, “Alo? Mộc Trạch Tây, cậu có chuyện gì?”

Trái tim Mộc Trạch Tây khẽ run lên khi nghe thấy giọng Nghiêm Kỷ, trong lòng cũng vừa chua vừa khổ cho đứa trẻ này. Hai người đã không còn quan hệ, Mộc Trạch Tây cũng hơi luống cuống, theo bản năng hít sâu vài hơi.

Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng thở của cô, anh hỏi lại: “Này?”

“Tớ mang thai, cậu đến bệnh viện ký tên.”

“Cái gì?!” Nghiêm Kỷ kích động bất ngờ đứng lên, không chào hỏi đã trực tiếp bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Để lại mọi người trong phòng họp hai mặt nhìn nhau.

Một kỹ sư kỹ thuật trẻ tuổi đã từng phụ trách hạng mục núi Hồng Hà và cũng là người luôn đi theo Nghiêm Kỷ từ quốc gia nào đó đến tận trong nước không ngừng mở cuộc họp, anh ta nhún vai lơ là cho rằng đó là chuyện bình thường.

“Gần đây hậu phương của cậu Nghiêm Kỷ đang bị cháy, dỗ bà xã, bận từ trong ra ngoài.”

Hầu hết các nhân viên bên trong đều là người trẻ tuổi, họ trực tiếp trêu, “Xem ra cậu Nghiêm bị kiềm chế chặt chẽ, phải vỗ về hậu phương thì cậu Nghiêm mới có thể thoải mái, nếu không hạng mục này cũng quá sức.”

“Mộc Trạch Tây, cậu nói gì?” Thật ra Nghiêm Kỷ đã nghe thấy, nhưng anh không nhịn được hỏi lại.

Tâm trạng Nghiêm Kỷ vừa vui vừa buồn, cảm xúc tột độ của hai người trộn lẫn với những cảm xúc khác nhau, kết hợp với nhau, khiến Nghiêm Kỷ không thể không bắt lấy trái tim đang run lên của mình.

Vui là Mộc Trạch Tây mang thai. Buồn là cô chuẩn bị phá thai, muốn bỏ đứa con của hai người.

Không đợi Mộc Trạch Tây trả lời, Nghiêm Kỷ đã vội nói, “Cậu ở yên đó chờ tôi qua, đừng quyết định lung tung! Tôi qua ngay bây giờ!”

Nghe những lời nói nặng nề của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây cho rằng anh tức giận, dẫu sao tình cảm giữa anh và Lâm Thi Vũ đang dần tiến vào quỹ đạo.

Cô im lặng, báo tên bệnh viện. Sau đó đứng chờ Nghiêm Kỷ đến.

Gió thổi bay tóc Mộc Trạch Tây, Mộc Trạch Tây chết lặng đứng đầu gió, tâm Mộc Trạch Tây cũng không khỏi lạnh theo.

Bỗng nghe thấy một tràng tiếng khóc, Mộc Trạch Tây quay đầu lại nhìn. Là quý cô vừa kiểm tra với cô.

Cô ấy luôn khóc, người đi cùng với cô ấy luôn an ủi cô ấy. Mộc Trạch Tây láng máng nghe thấy nguyên nhân sự việc là do ấy đã cố gắng thụ thai trong nhiều năm nhưng vẫn không mang thai. Vất vả nhiều năm lại một lần nữa hóa thành bọt biển, cô gái kia vô cùng đau lòng, thậm chí còn tuyệt vọng.

Mộc Trạch Tây nhìn, trong lòng cảm thấy đáng tiếc cho cô gái kia, cũng  đáng tiếc cho đứa con của mình.

Thế giới vốn là hỗn hợp so le với các loại bất lực, có vài người muốn có con lại vô cùng khó khăn. Mà có vài người có con lại lựa chọn chủ động vứt bỏ.

Mộc Trạch Tây thầm nghĩ, nếu con của cô có thể đổi vào bụng cô gái kia thì tốt biết mấy. Cô ấy sẽ không phải đau lòng, còn cô cũng không cần cảm thấy khó khăn như thế này.

Xe lái nhanh trên đường đến bệnh viện.

Nghiêm Kỷ ngồi trên xe, nắm tay đặt lên miệng mũi, nghiêm túc suy nghĩ.

Đứa trẻ này đến hơi bất ngờ, Nghiêm Kỷ cũng bị đánh không kịp trở tay, rất ngoài ý muốn. Đối với đứa trẻ này, tất nhiên Nghiêm Kỷ muốn.

Tuy hai người đều còn trẻ nhưng Nghiêm Kỷ sẽ chuẩn bị làm cha cho thật tốt.

Trong đầu Nghiêm Kỷ đã chuẩn bị xong về cách chuẩn bị và tiến hành công việc mang thai và thời kỳ sau sinh của Mộc Trạch Tây, cần phải tìm bác sĩ giỏi nhất và bệnh viện tốt nhất!

Hai người đã có con, anh cũng có lý do đến gần cô. Nói chung cô không thể đẩy anh ra. Con là sự kết hợp giữa hai người, là sợi dây ràng buộc mà cả hai không thể rũ bỏ hay liên tục cắt đứt.

Nghiêm Kỷ mừng thầm, quả nhiên bọn họ nhất định phải dây dưa mập mờ!

Nghiêm Kỷ xuống xe, sải nhanh bước chân đi thẳng đến chỗ Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây thấy Nghiêm Kỷ dần đến gần, trong lòng cũng căng thẳng, tay càng nắm chặt đơn xét nghiệm. Thấy anh mặc vest, chắc đang họp.

Hai người yên lặng đối diện, nhất thời không nói gì.

Nghiêm Kỷ dịu dàng nói, “Sợ rồi à? Không sao, tôi đã đến.”

Đương nhiên Mộc Trạch Tây sợ những việc như mang thai, Nghiêm Kỷ an ủi cô.

“Sợ sao? Cần một cái ôm an ủi không?” Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tây khó chịu, để ý nên nhẫn nại không trực tiếp ôm cô. Thay vào đó, anh dang rộng cánh tay nhường quyền chủ động cho cô.

Mộc Trạch Tây hơi dao động, nhưng cô vẫn lắc đầu. Trong lòng thầm nhẩm, "Đừng mềm lòng đừng mềm lòng, nổi lên, nổi lên, đây là tên đầu sỏ gây tội khiến mày mang thai."

Nghiêm Kỷ tiến gần thêm một bước, nắm lấy tay cô, “Muốn đánh tôi? Cũng được, nhưng tôi rất khỏe, cậu cẩn thận một chút, cậu đang mang thai.”

Vừa nói, anh vừa nhìn bụng dưới của Mộc Trạch Tây.

Cảm xúc chất đầy của Mộc Trạch Tây bị tiêu tan bởi hai lần “Ra trận” của Nghiêm Kỷ. Cô có nên cho Nghiêm Kỷ một cục gạch ở đây? Hay mắng anh một trận?

Mặc dù Nghiêm Kỷ coi như vẫn trấn định nhưng giữa mày lại không kiềm chế được vẻ vui thích. Mộc Trạch Tây ngẩn ra, Nghiêm Kỷ sẽ không muốn sinh con đâu nhỉ?

Mộc Trạch Tây vội nói, “Chúng ta nên bàn trước về vấn đề giải quyết đứa trẻ, chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật sau khi tham khảo ý kiến của ​​​​bác sĩ.”

Cô không cần đứa con này. Nghiêm Kỷ tắt ý cười, tuy Mộc Trạch Tây sợ hãi nhưng trong lòng cô vẫn có chủ kiến.

Nghiêm Kỷ không cần suy nghĩ, anh kiên quyết nói: “Tôi muốn giữ con lại, tôi sẽ lo liệu mọi việc ổn thoả. Cũng sẽ chăm sóc cậu hết sức.”

“Không thể!” Mộc Trạch Tây từ chối, “Không giữ con lại, tớ còn đang đi học, tớ không đủ sức.”

“Tài nguyên hạng nhất của Nghiêm gia vẫn không nuôi nổi cậu và con của chúng ta?”

Mộc Trạch Tây nghẹn họng, “Việc này không liên quan đến tiền bạc, sau khi con ra đời, chúng ta phải chịu trách nhiệm!”

“Sao cậu biết chúng ta không thể chịu trách nhiệm?”

Nghiêm Kỷ thở dài, thay vì cứng đối cứng, anh chọn cách quấy rầy. Anh nhìn viên thuốc giữ thai vỏ nang trong tay Mộc Trạch Tây, anh biết nội tâm Mộc Trạch Tây đang dao động.

Anh đưa tay ra rồi lại thu về, lẩm bẩm nói: “Gần bốn tháng, sự phát triển của con đã ổn định, các bộ phận cũng đã thành hình, không lâu nữa, con có thể cử động tay chân.”

Mộc Trạch Tây nghe Nghiêm Kỷ nói, nhìn anh vươn tay muốn sờ lên bụng cô rồi lại thu tay vào, cũng không nén nổi đau buồn.

Mộc Trạch Tây suy sụp tinh thần, “Chúng ta đi hỏi bác sĩ trước đi…”

Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng ôm eo Mộc Trạch Tây, “Được, chúng ta đi kiểm tra tình trạng thân thể của cậu và em bé.”

Trở lại phòng khám của bác sĩ một lần nữa.

“Vị này chính là?”

“Anh ấy là chồng cháu.” Mộc Trạch Tây trả lời với một nụ cười cứng nhắc.

Mộc Trạch Tây vẫn muốn mặt mũi, cô tình nguyện bịa đặt hai người là quan hệ vợ chồng còn hơn là bị người khác biết mình chưa kết hôn đã mang thai.

Nghiêm Kỷ nghe vậy trong lòng ngọt ngào, rất hài lòng với cách xưng hô này, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Anh ngồi bên cạnh Mộc Trạch Tây, duỗi tay vòng qua eo Mộc Trạch Tây, dùng lòng bàn tay hơi ấm giam giữ Mộc Trạch Tây và đặt nhẹ lên bụng cô, ôm cả người cô vào trong lòng, rất thân mật.

Giọng nói dịu dàng, “Vâng thưa bác sĩ. Sức khỏe của vợ cháu thế nào?”

Hai người chia xa một thời gian, khoảng cách thật khó mới duy trì được lại lập tức rút lại. Mộc Trạch Tây cảm thấy rất khó chịu.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, quần áo và phong thái phi phàm, tuy bề ngoài còn trẻ nhưng thành thục thận trọng. Nhà giàu quyền thế đính hôn kết hôn sớm cũng là chuyện bình thường.

“Các chỉ số phát triển của thai nhi đều bình thường và ổn định, em bé rất khỏe mạnh.”

“Vậy… Bác sĩ, nếu cần phá thai…”

Bác sĩ rất ngạc nhiên, “Anh không muốn có con?”

Nghiêm Kỷ trả lời, “Cháu muốn.”

Bác sĩ lập tức sửng sốt, “Vợ chồng trẻ hai người chưa thỏa thuận xong? Hai vợ chồng cô cậu bàn xem nên giữ hay bỏ đứa trẻ đi.”

Bác sĩ quay sang nói với Mộc Trạch Tây, “Lời khuyên y học là hy vọng cháu giữ lại đứa trẻ này. Nội mạc tử cung của cháu rất mỏng, các chỉ số phụ khoa cũng thấp, không dễ để mang thai đứa trẻ này.

Đứa trẻ nhiều tháng, phá thai sẽ phải nạo một tầng thịt tử cung rất dày. Sau này tỷ lệ mang thai của cháu sẽ thấp hơn.

Trong trường hợp của cháu, tổn hại cho đứa trẻ khi thời cơ chín muồi sẽ ít hơn rất nhiều so với việc ép hái giữa chừng, chủ yếu là bảo đảm cho cơ thể của cháu và vấn đề sinh sản sau này.”

Đối với kết quả này, Mộc Trạch Tây rất ngạc nhiên và cực kì sợ hãi. Cô không ngờ cơ thể mình lại tệ như vậy.

Bác sĩ nhìn Nghiêm Kỷ đang nắm chặt tay Mộc Trạch Tây, “Chồng cháu đã giữ lại đứa trẻ, xin cháu hãy suy nghĩ cẩn thận.”

Mộc Trạch Tây ngồi trên xe, ánh mắt hơi trống rỗng.

Vừa rồi Nghiêm Kỷ đã thông báo cho Mộc Trạch Tây về tất cả các công việc chuẩn bị cho việc sinh sản, ngoại trừ hoãn kỳ thi đại học chậm lại một năm thì còn lại có thể nói là rất ổn thoả.

Mộc Trạch Tây cảm thán, với khối tài sản và quyền lực khổng lồ, việc sinh con khi còn trẻ vốn không phải vấn đề.

Vì Nghiêm Kỷ đã biết cái gọi là xuyên sách, Mộc Trạch Tây đã thẳng thắn thành khẩn nói với Nghiêm Kỷ rất nhiều vấn đề.

Mấy hôm này, thật ra Mộc Trạch Tây đã quên mất ảnh hưởng của cốt truyện. Việc mang thai ngoài ý muốn xảy ra khiến Mộc Trạch Tây lại có nỗi sợ hãi về sự không thể làm trái của cốt truyện.

Điều Nghiêm Kỷ quan tâm nhất chính là kết cục của Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ không quá nắm chắc, cũng không dám xằng bậy.

Anh chỉ kiên quyết nói với Mộc Trạch Tây, “Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu và con vẫn là quan trọng nhất.”

Nghiêm Kỷ mua sữa đậu nành ấm cho cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Để cậu mang thai là tôi sai, nhưng sinh con là tổn thương nhỏ nhất đối với cơ thể cậu.”

“Sinh con đi.” Nghiêm Kỷ tới gần cọ vào thái dương cô, giọng trầm thấp có sự van xin, “Tôi sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, cậu hãy sinh con ra.”

Một lần nữa, Nghiêm Kỷ lại truyền sức mạnh vững chắc cho Mộc Trạch Tây, làm cô cảm nhận được sự đáng tin của anh.

Mộc Trạch Tây thừa nhận cô có dao động, có do dự. Mặc dù Mộc Trạch Tây còn trẻ nhưng để làm mất đứa con của mình, Mộc Trạch Tây vẫn không muốn buông tay và áy náy theo bản năng.

Lại nói về thân thể, đứa trẻ này được sinh ra quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.

“Hãy để tớ xem xét.”

Có xem xét vẫn tốt hơn là trực tiếp quyết định, đương nhiên Nghiêm Kỷ đồng ý. “Được.”

Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tây về nhà, ở trên xe cũng rất cẩn thận với cô, không dám đụng không dám sờ. Liên tục nhìn chằm chằm vào mặt và bụng Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây không khuyên bảo gì, ngượng ngùng ôm chặt bụng. Nghiêm Kỷ thật sự muốn làm người cha trẻ…

Mộc Trạch Tây kiên trì xuống xe tự đi bộ về, càng không cần Nghiêm Kỷ đưa. Bây giờ Nghiêm Kỷ tất nhiên sẽ không cố ý khiêu khích cô.

Hai người đã thương lượng, tạm thời không nói cho người nhà hai bên biết. Nghiêm Kỷ cũng đồng ý.

Nghiêm Kỷ lặng lẽ nhìn bóng lưng Mộc Trạch Tây càng lúc càng xa, anh bỗng gọi cô lại, Mộc Trạch Tây xoay người quay đầu nhìn.

Nghiêm Kỷ đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời loang lổ chiếu lên khuôn mặt đẹp trai, đôi môi mỏng cong lên nở nụ cười.

Mộc Trạch Tây hiếm khi nhìn thấy một Nghiêm Kỷ như vậy, cô sững sờ thất thần trong giây lát.

Nghiêm Kỷ cười dịu dàng, giọng nói rất nhẹ nhưng rất rõ, “Tôi quên nói, Mộc Trạch Tây, trước tiên chúc mừng chúng ta có em bé. Nó là kết tinh của tình yêu.”

Gió thu thổi qua cuộn lên cơn gió nhỏ, bọc lá rụng bay vòng vòng cách hai người ba mét. Trái tim Mộc Trạch Tây chợt không biết cảm giác ra sao.

Không đợi Mộc Trạch Tây phản ứng, Nghiêm Kỷ lại dịu dàng dặn dò. “Cậu về đi, gió lên rồi. Về cẩn thận, chú ý an toàn.”

Mộc Trạch Tây nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ, gật đầu ừ.

Khi Mộc Trạch Tây đang ở trong thang máy thì nhận được tin nhắn của Trần Triết, cô về đến nhà thì thấy Vạn Dung đang ngồi trên bàn ăn, tay chống trán, không nhúc nhích.

Mộc Trạch Tây không khỏi căng thẳng, thậm chí trong đầu cô còn tưởng tượng ra rằng liệu có phải mẹ cô đã phát hiện ra việc cô mang thai hay không?!

Mộc Trạch Tây từ từ bước vào, nhìn trên bàn vẫn còn vài tách trà đãi khách. Ai đã đến đây?

“Nhóc Tây, chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Vạn Dung ngẩng đầu, đầy lo âu.

Trong lòng Mộc Trạch Tây chấn động.