“Gia đình chúng ta thật sự phải tan.” Vạn Dung nghẹn ngào nói tiếp.
“Mẹ…Có chuyện gì?” Lòng Mộc Trạch Tây nóng như lửa đốt, vuốt lưng cho mẹ rồi ngồi xuống.
Vương Đại Bằng từ trong phòng đi ra, tay cầm một phần tài liệu với vẻ mặt nghiêm túc và trang nghiêm.
“Công dân Mộc Trạch Tây, xin mời bạn đọc Thỏa thuận bảo mật an toàn quân sự quốc gia, sau khi bạn ký tên họ và đóng dấu thì mới được nghe tiếp cuộc đối thoại. Bạn có đồng ý ký tên hay không? Và chịu trách nhiệm pháp lý tuân thủ thỏa thuận quân sự?”
Mộc Trạch Tây hiếm khi nhìn thấy anh Đại Bằng như vậy, cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chắc là về em trai Mộc Kiến Hiền.
“Tôi, Mộc Trạch Tây đồng ý ký tên! Tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp lý tuân thủ thỏa thuận!”
“Xin mời đọc!”
Mộc Trạch Tây cung kính tiếp nhận, sau khi đọc kỹ, ký tên và đóng dấu vân tay. Cô giao các phương tiện thông tin trên người ra, rà quét trên người cô cũng không tìm thấy bất kỳ máy nghe lén hay ghi âm nào khác.
Tiếp theo, Vương Đại Bằng nói tình hình.
Đôi mắt Mộc Kiến Hiền rất đặc biệt, khả năng phân biệt màu sắc cao hơn rất nhiều lần so với người bình thường. Việc anh tìm một tay bắn tỉa ẩn mình trong quần áo ngụy trang ở trong rừng có thể so với việc đãi cát tìm vàng.
Hơn nữa kỹ thuật bắn rất hiếm thấy và chính xác, hiện anh đang là một xạ thủ bắn tỉa siêu nổi tiếng trong trường quân đội.
Vì tài năng xuất chúng của mình, Mộc Kiến Hiền đã được chọn để thực hiện một nhiệm vụ quân sự đặc biệt và cần phải bí mật đến một nơi nào đó. Nhiệm vụ là một hành trình dài, mong muốn 30 năm.
Đối với những nhân tài như thế này, để đề phòng các tổ chức phạm tội trả thù gia đình họ thì việc che giấu và bảo vệ an toàn cho người thân của họ cần phải được đảm bảo.
Mộc Kiến Hiền chưa đủ tuổi thành niên, tâm trí chưa đủ trưởng thành và ổn định. Vì để xem xét tính ổn định của việc này. Việc Mộc gia phải di dời lại càng cần thiết hơn.
Việc này vốn bình thường, nhưng nguyên nhân là do số lượng thành viên trong gia đình bị ghi nhầm.
Lúc trước khi Mộc Kiến Hiền nhập trường, một bộ phận nào đó đã sớm chuẩn bị xong hồ sơ bảo vệ người nhà.
Mà lúc ấy, Vạn Dung và Mộc Quan Kỳ đã ly hôn và sống riêng nhiều năm, dựa trên những suy xét này, công chức điều tra thực tế lúc đó cho rằng khả năng Vạn Dung tái hôn là rất cao nên họ đã quyết định chọn nhân số năm người.
Khi Mộc Tùng Sinh qua đời, Mộc Kiến Hiền vội về nhà chịu tang, quân đội lại gạch một vị trí theo lệ thường.
Đây là lý do tại sao Vương Đại Bằng lại khó nói ra với Mộc gia, bởi vì anh quá rõ tình hình của Mộc gia.
Hồ sơ đã được quyết định chỉ có thể làm theo hồ sơ chính thức, mà nhiệm vụ lần này của Mộc Kiến Hiền rất đặc biệt và bất ngờ, nếu tạm thời xin thêm một vị trí thì sẽ liên quan đến vấn đề cơ mật và bị điều tra kỹ lưỡng.
Nhưng thời gian đã không còn kịp, đêm nay sẽ sơ tán.
Cho nên Mộc gia phải có một thành viên không thể đi theo đội và sẽ bị che giấu bởi sự sắp xếp khác.
Vạn Dung lau nước mắt, hoàn toàn hối hận, “Bây giờ mẹ rất hối hận khi nhận giấy li hôn với cha con. Nếu không cũng đã không xảy ra chuyện như vậy!”
Mộc Trạch Tây nghe xong, cô cũng đau lòng và không thể chấp nhận, sao người một nhà có thể bị chia cắt trong 30 năm?
“Mẹ không được đi, cha con vốn là người cố chấp, không thể thuyết phục nên ông ấy sẽ không muốn đi, tính cha con trầm mặc nhưng khi nói việc quan trọng thì ông ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với em trai con bằng cách công chứng! Ông ấy sẽ ở lại. Nhưng quan hệ huyết thống nào có thể đoạn tuyệt!”
Chiếu theo tình cảm của cha đối với mẹ, quả thực ông có thể làm như vậy. Mộc Trạch Tây cũng đau đầu, thật là một mớ hỗn độn.
Vạn Dung rất kích động, “Bà nội con sao có thể không thương con trai mình, bà sẽ càng khăng khăng nói vợ chồng tuyệt đối không thể chia lìa. Bà sẽ bị che giấu bởi sự sắp xếp khác. Nhưng bà con thương các con rất nhiều! Mẹ còn trẻ, mẹ có thể chờ 30 năm sau gặp lại con trai, nhưng bà con có chờ đến ngày chúng ta gặp lại nhau hay không?!”
“Không được! Như vậy không được! Chẳng lẽ không còn cách nào khác?” Mộc Trạch Tây cũng kích động, nhưng cô không quên rút khăn giấy lau nước mắt cho mẹ.
“Có cách.” Vương Đại Bằng nói.
“Anh Đại Bằng nói nhanh lên!”
Lúc này Vạn Dung và Vương Đại Bằng đều nhìn Mộc Trạch Tây.
Vương Đại Bằng đã nghĩ ra cách tốt nhất và đã thảo luận với người lớn trong Mộc gia.
Đó chính là quan hệ thông gia.
Vương Đại Bằng cũng được chọn cho nhiệm vụ bí mật kia, tạm thời ở bên ngoài, nửa năm sau mới đến chỗ Mộc Kiến Hiền.
Vương Đại Bằng đề nghị cho Mộc Trạch Tây đi theo sống với anh trong quân đội một thời gian, vượt qua vòng xét duyệt. Sau đó xin đăng ký kết hôn trong quân đội, lấy thân phận vợ Vương Đại Bằng để đi theo.
Đầu óc Mộc Trạch Tây chợt trở nên trống rỗng khi nghe thấy cách này, hô hấp cứng lại.
Đại Bằng sợ làm Mộc Trạch Tây sợ hãi nên vội trấn an cô, “Em đừng sợ, em và anh Đại Bằng chỉ là quan hệ vợ chồng trên pháp luật.”
“Đúng! Chỉ là quan hệ pháp luật! Sau này sẽ tìm cách hóa giải!” Vạn Dung phụ họa. Mặc dù Vương Đại Bằng tốt nhưng bà rất kính trọng nghề nghiệp của Vương Đại Bằng và hôn nhân quân đội.
Nhưng Vạn Dung hiểu con gái mình, cũng suy xét vì con gái nhiều hơn. Hôn nhân quân đội khó, đối với lực lượng đặc biệt giống như Vương Đại Bằng kết hôn 3 năm, 2 năm 11 tháng không gặp thì lại càng khó hơn, thật sự không thích hợp với những người chỉ là người bình thường giống như Mộc Trạch Tây.
Vương Đại Bằng thận trọng nói, “Nhóc Tây, hy sinh đều ở em, tùy thuộc vào nguyện vọng cá nhân của em.”
Mắt Mộc Trạch Tây lấp lánh, trả lời một cách khẳng định, “Em đồng ý. Em chỉ muốn cả nhà đoàn tụ.”
Vấn đề đã được giải quyết, nhưng Mộc Trạch Tây không thể ngừng chua xót và đau buồn. Cô nghĩ về Nghiêm Kỷ, vô thức vuốt bụng, con nên làm sao đây…
Vương Đại Bằng gật đầu, sắp xếp những công việc còn lại.
Em trai út Mộc Tư Tề trực tiếp chuyển trường. Còn Mộc Trạch Tây thì học trường đặc biệt, lại đang học lớp 12, vì tính toán cho tương lai sau này của Mộc Trạch Tây, cô sẽ tiến hành học ở nhà.
Lúc này trong lòng Mộc Trạch Tây lại càng run lên, giống hệt như việc Nghiêm Kỷ sắp xếp cho những ngày tháng lớn sau này của Mộc Trạch Tây…
Cuối cùng Vương Đại Bằng nói, “2 giờ sáng ngày kia sẽ có quân đội bí mật đến đón. Xin hai người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Sau khi Vương Đại Bằng rời đi, mẹ con hai người lẳng lặng ngồi đó, yên lặng không nói gì.
Gia đình lại phải đổi chỗ ở, hơi không muốn rời xa.
“Mẹ…” Mộc Trạch Tây do dự mở miệng.
Tất cả thông tin tài liệu về Mộc gia ở trong nhà đều bị xóa sạch, Vạn Dung thu dọn album ảnh của gia đình, những thứ bọn trẻ mặc và dùng khi còn nhỏ.
Vạn Dung ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Tây, “Mẹ không muốn những thứ kia, mẹ chỉ muốn cả nhà chúng ta ở bên nhau.”
Mộc Trạch Tây biết, những gì mẹ đang nói là về Nghiêm Kỷ…
Vương Đại Bằng nhận được cuộc gọi từ Mộc Trạch Tây, cô nói có việc rất quan trọng muốn nói với anh. Vương Đại Bằng quay lại.
Mộc Trạch Tây hẹn anh ở một công viên nhỏ yên tĩnh, ngay khi Vương Đại Bằng vừa ngồi xuống ghế đá, anh đã phát hiện tâm trạng Mộc Trạch Tây rất không bình thường.
“Anh Đại Bằng, không có vấn đề gì khi nhà em chuyển nhà, nhưng em có một vấn đề không biết nên giải quyết thế nào.” Mộc Trạch Tây hơi nghẹn ngào khi nói.
Tâm Vương Đại Bằng bay lên, “Nhóc Tây, em nói đi, không sao.”
Vương Đại Bằng là một trong những người Mộc Trạch Tây tin tưởng nhất, tuy Mộc Trạch Tây khó xử nhưng cô vẫn nói thẳng.
Mộc Trạch Tây cứng họng, “Em mang thai. Cha mẹ em vẫn chưa biết, em muốn hỏi điều này có ảnh hưởng đến việc em vào quân đội hay không…?”
Đầu tiên Vương Đại Bằng sửng sốt, sau đó giật mình, bỗng chốc đứng dậy, kinh hãi nhìn Mộc Trạch Tây.
Anh lập tức câm lặng, bàn tay to gãi đầu húi cua của mình, đi qua đi lại.
“Nhóc Tây! Em bị bắt nạt à?!”
Mộc Trạch Tây hơi do dự, lắc đầu.
Trong lòng Vương Đại Bằng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết cô không bị bắt nạt: “Thằng khốn nào?! Anh sẽ giết chết nó!!”
Trong chớp mắt, đầu óc Vương Đại Bằng nhớ lại sự thù địch không thể giải thích của Nghiêm Kỷ đối với anh, buột miệng thốt lên. “Nghiêm Kỷ?!”
Mộc Trạch Tây không nói một lời.
Mặt Vương Đại Bằng u ám, không nói hai lời, anh lấy viên gạch lớn nhất bị tàn phá trong vườn hoa, dáng vẻ sẽ liều mạng với Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây nhanh chóng ôm lấy vòng eo to khoẻ của Vương Đại Bằng, khóc rống, “Anh Đại Bằng! Anh đừng xúc động! Em và Nghiêm Kỷ là đôi bên tình nguyện! Không thể trách cậu ấy!”
Vương Đại Bằng đã biết việc Mộc Trạch Tây theo đuổi Nghiêm Kỷ từ khi còn nhỏ, nhưng thái độ của thằng nhóc Nghiêm Kỷ đối với Mộc Trạch Tây vẫn luôn lạnh nhạt, sao bây giờ lại đột nhiên ở bên nhau và mang thai?
Vương Đại Bằng sợ làm tổn thương Mộc Trạch Tây nên bất động, nhưng sự tức giận vẫn không thuyên giảm, “Thằng nhóc đó có nói chịu trách nhiệm hay không?!”
“Cậu ấy chịu trách nhiệm!” Mộc Trạch Tây vội giải thích, sợ xảy ra chuyện.
“Bằng lòng chịu trách nhiệm cũng phải nhận một viên gạch từ anh! Chết tiệt!” Vương Đại Bằng thật sự tức giận, tại sao nhóc Tây nho nhỏ mềm mại của anh lại phải làm mẹ chứ!
“Anh Đại Bằng!” Mộc Trạch Tây gấp đến nỗi khóc lớn, cô thật sự sốt ruột, đừng xảy ra chuyện gì vào thời điểm mấu chốt này!
Vương Đại Bằng nhìn Mộc Trạch Tây, trút giận. Tra hỏi nghiêm khắc giống như anh trai, hỏi mọi thứ về việc giữa Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây.
Ngoài việc sử dụng những lời lẽ dịu dàng, Mộc Trạch Tây còn thay đổi tình tiết ở một số việc nào đó, cơ bản là nói về việc giữa cô và Nghiêm Kỷ.
Vương Đại Bằng cũng nghe hiểu, mặc dù anh tức giận. Nhưng anh vẫn tổng kết Nghiêm Kỷ theo hướng tích cực, không phải không có tình, ngược lại rễ tình đâm sâu đến nỗi cố chấp và ích kỷ.
“Em sẽ không ở bên cậu ấy, em và cậu ấy sẽ không có kết quả…” Đôi mắt trong veo tích nước mắt dao động lay chuyển, nói xong nước mắt rơi.
Vương Đại Bằng hiểu ánh mắt này, tỉnh táo và bất lực.
Nếu Mộc Trạch Tây không đi vào ngõ cụt thì hà cớ gì cô lại cần anh đến nơi này. Khi còn nhỏ, tuy nhóc Tây mỏng manh hay giở mánh khoé nhỏ, nhưng thật ra cô rất hiểu chuyện.
Chơi xấu để anh cõng, lần sau lại dọn phòng giúp anh; Vạn Dung giả giận thì cô lập tức trốn sau lưng anh, khi cô thật sự sắp bị ai đánh mắng, dáng người nho nhỏ lặng lẽ rơi lệ để phản kháng.
Vương Đại Bằng cảm thấy Nghiêm Kỷ ích kỷ, không thể xác định rõ ở bên nhau thì đừng quấn lấy Mộc Trạch Tây, đặt cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cả hai bên đều khó xử!
Vương Đại Bằng không tiếp tục hỏi tại sao. Anh chỉ lặng lẽ ôm nhóc Tây, bàn tay to vỗ sau lưng cô để trấn an. “Em ở đâu, con ở đó. Cũng không phải sợ chú dì, có anh ở đây, sau này anh sẽ là cha đứa bé, anh sẽ nuôi dưỡng bảo vệ con trưởng thành, cho con tình yêu thương của cha.”
Mộc Trạch Tây gào khóc trong lòng Vương Đại Bằng, khóc đến nỗi ho sặc, giống như khi còn nhỏ bị mẹ tét mông, anh Đại Bằng bảo vệ cô, “Cảm ơn anh, anh Đại Bằng! Huhu ~”
-------------------------------------
Mộc Trạch Tây giải quyết xong vấn đề đứa trẻ, bây giờ cô mới thật sự cảm thấy bế tắc khi một mình nằm trên giường suy nghĩ. Hóa ra đây là kết cục của cô?
Mong chờ 30 năm ly biệt, có thể có quá nhiều thay đổi. Cuối cùng cô và Nghiêm Kỷ thực sự không có kết quả…
Nước mắt nhanh chóng chảy xuống từ hốc mắt, trượt vào thái dương, tóc mai mọc hai bên thái dương ướt đẫm, huyệt thái dương ướt lạnh.
Mộc Trạch Tây nhìn lên trần nhà, hít mũi rồi thở dài nặng nề, thôi được, không có thì không có.
Ít nhất gia đình cô vẫn ở bên nhau. Cứ xem như đứa trẻ này là sự kéo dài duyên phận giữa cô và Nghiêm Kỷ.
Con sẽ ở bên cô, sẽ có rất nhiều người yêu thương nó.
Ngày hôm sau, Mộc Trạch Tây ra ngoài sớm để bắt tàu điện ngầm, từ xa đã nhìn thấy Nghiêm Kỷ đợi sẵn ở ven đường, anh cười rất dịu dàng.
Tim Mộc Trạch Tây đau xót, cười cười, bước lên xe. Đây là sự vuốt ve an ủi cuối cùng với Nghiêm Kỷ.
Nghe Vương Khiết lặp đi lặp lại thứ hạng của trường lớp, Mộc Trạch Tây cảm thấy rất hoài niệm, giữ chặt lấy phần ký ức này.
Nghiêm Kỷ đi theo Mộc Trạch Tây cả ngày, không làm gì quá đáng. Chỉ luôn nhẹ nhàng ôm cô sau giờ học, hai người ngồi lặng yên.
Buổi tối, Nghiêm Kỷ gửi yêu cầu gọi video cho cô, vì không có theo dõi nên Nghiêm Kỷ không biết phòng của Mộc Trạch Tây đã gần như trống rỗng.
Trong lòng Mộc Trạch Tây thầm nghĩ, sau đó không lâu hai người sẽ thật sự hoàn toàn chia tay, nỗi đau không muốn buông tay chia xa lan tràn trong lòng, cô chấp nhận rất nhanh.
“Tối nay tôi phải đến núi Hồng Hà, sau khi sụp đổ, tín hiệu ở đó kém, khả năng ít liên lạc, cậu sợ không?”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây hơi mệt mỏi, anh sợ cô mang thai không thoải mái, “Không thì tôi hoãn lại, ở lại với cậu.”
Mộc Trạch Tây vội lắc đầu, Nghiêm Kỷ không dễ rời đi một mình.
Hơn nữa, chuyện núi Hồng Hà cần phải giải quyết, để cho đám Lâm gia mất hết tính người kia vào tù hết!
Mộc Trạch Tây gượng cười vui vẻ, “Tớ không sao, chỉ là ánh đèn không tốt.”
Nghiêm Kỷ rất vui, sau khi nhìn xong khuôn mặt Mộc Trạch Tây, anh quay camera sang mặt sau.
“Hôm nay đi họp có đi ngang qua cửa hàng mẹ và bé, không kìm được ghé vào xem, còn mua ít quần áo và đồ chơi cho con. Cậu thích không?” Nghiêm Kỷ nâng những bộ quần áo nhỏ dễ thương thêu súp lơ rau quả đã được giặt sạch cho Mộc Trạch Tây xem.
Vì chưa biết giới tính nên Mộc Trạch Tây nhìn thấy có đủ loại quần áo cho bé trai và bé gái; các loại đồ chơi, yếm, số lượng nhiều chất đống thành ngọn núi nhỏ.
Bên cạnh là Nghiêm Kỷ đã gấp gọn gàng ngay ngắn, bộ quần áo nhỏ lại càng nhỏ hơn. Rất đáng yêu.
Mộc Trạch Tây chua xót trong lòng, giả vờ mạnh mẽ nở nụ cười trêu đùa, “Mấy cái này cậu mua ở đâu?”
“Lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi xem, cũng mua quần áo cho mẹ bầu, không biết cậu có thích hay không, khi đó cậu tháng lớn chúng ta lại mua tiếp.”
Mộc Trạch Tây càng xem càng chua xót, cô nên làm thế nào để khôi phục niềm vui này cho Nghiêm Kỷ? Làm thế nào để đối mặt với việc ra đi mà không nói lời tạm biệt?
30 năm thật sự quá dài…
Mộc Trạch Tây nghẹn ngào, cố nén nước mắt, “Ừ! Tớ thích, tớ rất thích…”
Nghiêm Kỷ rất vui, nhìn Mộc Trạch Tây cười trong video, đâu đâu cũng thấy tình cảm dịu dàng, dường như đang mềm lòng với người khác.
“Khi đó tôi sẽ tự lắp nôi em bé, hôm nay tôi đi xem có tự lắp. Hướng dẫn mua sắm giới thiệu nếu cha mẹ cùng lắp với nhau, nó có thể mang lại tình yêu và phù hộ cho em bé.”
Mộc Trạch Tây… Cách nói này mà bây giờ Nghiêm Kỷ cũng tin.
“Còn mua tinh dầu, sau này cậu mang thai vất vả tôi sẽ mát xa cho cậu mỗi ngày. Còn mua cả gối dựa cho bà bầu và bồn tắm cho em bé.”
Nghiêm Kỷ quay chụp rất nhiều sản phẩm dành cho mẹ và bé, không chê phiền giới thiệu từng cái một.
Mộc Trạch Tây yên lặng lắng nghe, Nghiêm Kỷ mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ như vậy, nhưng cô xin lỗi…
“Mười mấy ngày sau gặp lại. Ngủ ngon.” Nghiêm Kỷ tạm biệt Mộc Trạch Tây.
“Ừm…”
-------------------------------------
Một kỳ nghỉ dài hạn mười mấy ngày, Nghiêm Kỷ chạy khắp các ngọn núi trong mưa gió, thăm dò. Không có tín hiệu, vừa khổ vừa mệt, Nghiêm Kỷ nghĩ đến Mộc Trạch Tây và con thì lại vui.
Nghiêm Kỷ đã sụt cân rất nhiều khi ra khỏi núi, lòng đầy vui mừng gọi cho Mộc Trạch Tây nhưng không ai trả lời. Khi tín hiệu đến, Nghiêm Kỷ cũng nhận được vô số tin nhắn từ chú Trần trong hơn mười ngày.
【Cậu chủ! Cô Mộc Trạch Tây và Mộc gia đã hoàn toàn mất hết tin tức!】
Sau đó dùng hết tất cả mạch thông tin của Nghiêm gia nhưng cũng không tra ra được báo cáo về Mộc Trạch Tây.
Biệt vô âm tín…Đầu Nghiêm Kỷ ong ong.
“Bụp ——!!” Nghiêm Kỷ liên tục chịu đói gặp mưa ở trong núi cũng chưa suy sụp thế nhưng lại trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Bên bệnh viện cũng rất quấy nhiễu.
Họ đã kịp thời liên lạc với cô Lâm Mộc Tây vào ngày thứ ba sau khi họ phát hiện ra kết quả sai, cho biết nguyên nhân là do y tá đăng ký bị ngất tại trạm y tá trước đó đã đăng ký sai thông tin khiến cô ấy và người khác bị tráo đổi xét nghiệm báo cáo.
Các y tá cũng rất vui khi nghe cô Lâm Mộc Tây khóc vì vui sướng. Nhưng lại rắc rối là mãi vẫn chưa liên lạc được với cô Mộc Trạch Tây.
-------------------------------------
Đã cuối mùa thu.
Nghiêm Kỷ mặc áo gió màu đen đến nơi ở ban đầu của Mộc Trạch Tây, ngôi nhà đã trống rỗng và đang chờ được bán. Sự lạnh lùng trên người Nghiêm Kỷ thậm chí còn sâu hơn lúc trước, anh đã gầy đi rất nhiều và cao lên không ít, khí chất lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.
Nghiêm Kỷ mua nhà rồi lại chạy tới nhà cũ của Mộc gia. Cây nông nghiệp trong sân vẫn còn như cũ, nhưng lá rụng đã không còn người vẩy nước quét nhà, mặt đất đầy lá rụng.
Nghiêm Kỷ trực tiếp ngồi lên giếng nước trong sân, liên tục rút thuốc ra châm, nhìn căn bếp ngoài trời.
Vị trí nhà Mộc Trạch Tây vẫn cứ "không thu hoạch được gì".
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tây rời đi theo Vương Đại Bằng, cũng biết cô đã hẹn đăng ký kết hôn trước.
Để ngăn chặn cái kết "Biệt vô âm tín" cuối cùng của Mộc Trạch Tây, có thể nói là mạng lưới cấp dưới của anh đã vây kín khắp nơi. Nhưng Mộc Trạch Tây vẫn biến mất, biến mất trước thời hạn! Lấy mạch của Nghiêm gia cũng hoàn toàn không tra đến!
Nhưng Nghiêm gia không chỉ có mạch bên ngoài, người đứng đầu Nghiêm gia, cựu quân cách mạng Nghiêm Quốc Uy có ảnh hưởng rất sâu trong quân đội.
Lần này Nghiêm Kỷ ra nước ngoài, cãi nhau cũng được, bị mắng cũng được, tốt nhất là bị đánh tàn nhẫn. Nhưng anh cần ông nội sử dụng sức ảnh hưởng của mình để tìm Mộc Trạch Tây và Mộc gia.
Mộc Trạch Tây nhẫn tâm mang theo con đi tái hôn với người khác, còn bỏ anh chạy trốn. Sắc mặt Nghiêm Kỷ âm trầm đáng sợ, đầy hung ác.
“Mộc Trạch Tây, rõ ràng là cậu chọc tôi trước! Chờ tôi bắt được cậu, tôi sẽ không mềm lòng với cậu nữa, cậu cũng không đáng để cho tôi mềm lòng.”
Chú Trần không nén nổi thương xót, từ sau khi cậu chủ ngất xỉu, cậu chủ ngày càng nóng nảy hơn…