Lúc đầu con dâu nhà họ Tôn còn tưởng quỷ khổng lồ mặt xanh là thứ do Trúc Ninh giả thần giả quỷ biến ra. Nhưng khi tận mắt thấy cả nhà họ Lý chết hết, cộng thêm cảnh tượng bầu trời bị che khuất. Lúc này mới hoàn toàn tin tưởng sẽ có một trận tàn sát cực kỳ bi thảm diễn ra trong thôn.
Con dâu nhà họ Tôn nhìn Trúc Ninh, hận ý nồng đậm trong mắt: “Đều là lỗi của mày, mày hại con tao! Đám chết đuối té chết kia đều là sao chổi, sao có thể đầu thai lên người con trai tao?”
Trong mắt mấy người ở thôn Tiểu Dương vốn không có khái niệm tam giới. Nghe mấy từ như Quỷ Đồng như lọt vào trong sương mù, chỉ biết kẻ cầm đầu tất cả chính là Tiểu Hồng.
Còn trên thế giới luôn luôn có một loại người, ở trong nhà xem đàn ông con trai là trời, đánh không đáp trả, chửi không cãi lại. Nhưng khi ra cửa lại cay cú đến nỗi ngay cả ông trời cũng dám mắng.
Con dâu nhà họ Tôn chính là loại người như thế. Dường như bà ta nhìn ra Trúc Ninh là kiểu người sẽ không dùng việc công để báo thù riêng. Thế là trên mặt con dâu nhà họ Tôn hiện ra vẻ đắc ý: “Mày mau đi giết con nhãi ti tiện Hồng Hồng kia đi, đều tại nó làm hư trẻ con trong thôn. Không phải đám người Địa Phủ chúng mày có nhiều quy tắc sao. Nếu mày vô tích sự không làm xong, sau khi tao chết sẽ đến chỗ Diêm Vương tố cáo mày!”
Trong khoảng thời gian này, trưởng thôn vẫn luôn cúi đầu khom lưng với Trúc Ninh. Bây giờ nghe con dâu nhà họ Tôn hô hào như vậy, ông ta sợ hãi định bịt miệng bà ta, nhưng khi nghĩ lại, lại cảm thấy con dâu nhà họ Tôn nói cũng có ý đúng.
Tuy vóc người của trưởng thôn nhỏ con nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Vẻ mặt vốn như kiểu bảo sao làm vậy liền biến đổi trong nháy mắt: “Thầy Trúc, mặc dù tôi chỉ là người phàm nhưng tôi mới vừa nghe Âm Sai đại nhân nói, nếu mọi người để mặc lệ quỷ lêu lổng nhân gian hẳn sẽ bị rơi đầu.”
Trưởng thôn mặc dù sợ nhưng giọng nói còn hùng hổ dọa người hơn con dâu nhà họ Tôn: “Cậu giả làm thầy giáo đến thôn Tiểu Dương là để hàng phục con Quỷ Đồng kia đúng không? Nếu cậu không giết con nhãi kia, để mặc cho nó làm xằng làm bậy, Diêm… Diêm Vương có thể tha thứ cho cậu không?”
Tôn Đại Quý cũng không còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gã vội vàng đứng lên núp phía sau trưởng thôn hùa theo. Con dâu nhà họ Tôn càng căm hận nhìn Tiểu Hồng, “Đúng, đây vốn chính là sơ suất của đám người Địa Phủ, mau giết nó để lấy công chuộc tội đi!”
Chỉ trong mấy phút này, đám thôn dân trong phòng học còn đang huyên náo vui mừng thắng lợi. Nhưng quỷ khổng lồ mặt xanh thì sắp bị hù chết, nó vẫn luôn nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm Quỷ Đồng ngồi bên bàn học, tay cầm Sinh Tử Bộ bắt đầu run rẩy.
Bởi vì, theo từng câu từng chữ của đám người kia, ánh mắt của Tiểu Hồng càng lúc càng đáng sợ.
Đám thôn dân phàm tục người trần mắt thịt không cảm giác được âm khí khó lường, nhưng quỷ khổng lồ mặt xanh lại cảm nhận được, mình đang bị một thứ đáng sợ chỉ toàn là ác ý nhìn chòng chọc.
Vào giờ phút này quỷ khổng lồ mặt xanh thấy mình như cọng cỏ khô đứng cạnh cây đuốc, lúc nào cũng có thể hóa thành tro bụi trước cái nóng phừng phừng của ngọn lửa.
Quỷ khổng lồ mặt xanh vứt luôn cả Sinh Tử Bộ, gào lên trốn sau lưng Trúc Ninh, muốn thu nhỏ cơ thể cao lớn vô hạn.
Còn Trúc Ninh cũng đang chìm trong nỗi sợ hãi to lớn. Bởi vì ánh mắt âm u lạnh lẽo của Quỷ Đồng kia vẫn luôn nhìn vào cậu từ đầu chí cuối.
Bây giờ sắc mặt của cô bé đã nhợt nhạt đến mức không khác gì bột mì. Theo lời của đám thôn dân, một chút tròng trắng cuối cùng trong mắt cô bé đã bị bóng tối chiếm đoạt.
Nhìn từ xa, hai con mắt giống như bị móc ra, ở vị trí hốc mắt chỉ còn lại hai cái động sâu hoắm không thấy đáy.
Tiếp đó, Quỷ Đồng đẩy nhẹ bàn học, đứng lên bước từng bước đến gần Trúc Ninh.
“Ngu người ở đó làm gì, mau giết nó!”
“Mau giết con nhãi đê tiện hại con tao đi chứ!”
Cô bé đi tới trước mặt Trúc Ninh, ngẩng đầu nhìn về phía Trúc Ninh với cặp mắt đen như lỗ thủng, “Thầy Trúc Trúc, thầy muốn giết em sao?”
Tóc gáy toàn thân Trúc Ninh dựng hết lên, dường như cậu cảm giác được, cô bé trước mắt có khả năng gây ra tổn thương cực lớn đối với cậu, thậm chí có thể ăn mòn linh hồn.
Nhưng nếu cậu biến trở về bản thể Thao Thiết trong một khoảnh khắc, nhai rốp rốp uy hiếp trí mạng này… Cũng không phải là không được.
Xu lợi tránh hại là bản chất con người.
Nhưng khi Trúc Ninh nhìn cặp mắt to đen như lỗ thủng của Quỷ Đồng, ngoại trừ sợ, còn có chút đáng thương.
Quỷ thần xui khiến, Trúc Ninh giơ tay lên vỗ đầu của cô bé, sau đó nhét bài thi bính âm vẫn luôn cầm trên tay vào tay của cô bé: “Em nghĩ bậy bạ gì vậy, trở về làm bài tập của em đi.”
Cô gái chớp chớp đôi mắt to, ôm bài thi bính âm trở về.
Trúc Ninh than thở: “Cũng đã chín tuổi rồi còn không biết bính âm. Em phải cố gắng học tập thêm nữa, nếu không trong tương lai ngay cả trường trung học cũng không thi đậu nổi đâu.”
Cô bé ngồi vào bàn lặng im nhìn chằm chằm bài thi bính âm, khói đen quanh người nồng hơn một chút. Nhưng mấy giây sau, vẫn nghe lời gật đầu: “Dạ.”
Nói xong, bàn tay nhỏ nhợt nhạt của cô bé cầm bút chì, bắt đầu di chuyển từng nét từng nét tập đồ chữ.
Ba người thôn dân trong phòng học không dám tin nhìn Trúc Ninh. Cả khuôn mặt con dâu nhà họ Tôn đều vặn vẹo: “Con chó, uổng công mẹ mày nuôi thứ súc sinh điên khùng như mày, mày dám…”
Quỷ khổng lồ mặt xanh mới vừa rồi còn run lẩy bẩy núp sau lưng Trúc Ninh, ngay lập tức đứng thẳng người đầu đội trời chân đạp đất, khôi phục vóc dáng ác quỷ to cao ba mét. Nó hung thần ác sát sải bước đi qua, bóp cơ thể to béo của con dâu nhà họ Tôn.
Con dâu nhà họ Tôn đáng thương vốn đã bị ăn một dao trên bụng. Bây giờ bị bàn tay của quỷ khổng lồ mặt xanh bóp mạnh một phát, mỡ từ vết thương phun phụt phụt ra ngoài khiến bà ta đau đến mức gào lên như heo bị giết: “A a a a a a —— ——”
“Đéo biết âm phủ Địa Phủ là nơi nào hả?” Quỷ khổng lồ mặt xanh hung thần ác sát trừng người phụ nữ trung niên quẫy đạp, tay càng bóp mạnh hơn: “Cho dù mày muốn làm lệ quỷ cũng phải qua tay tao trước. Không khấu đầu mấy trăm cái, biếu mấy trăm nguyên bảo thì đừng hòng còn nguyên vẹn lếch tới điện Phán Quan, rớt vài miếng da là còn nhẹ chán!”
Tiếng kêu gào như heo bị giết của con dâu nhà họ Tôn đã sắp xuyên thủng nóc nhà, trưởng thôn và Tôn Đại Quý sợ tới quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu ầm ầm ầm, liều mạng gọi ông cố ông nội cầu xin tha thứ.
Quỷ khổng lồ mặt xanh thấy mình sắp bóp chết bà mập gào thét, nó tiện tay ném bà ta sang một bên rồi chuyển sang bắt Tôn Đại Quý, lông mày dựng ngược quắc mắt quát lên: “Còn mày dám trèo lên đầu ông cố nội mày hả? Một đám tiểu quỷ chút ét như chúng mày, cả ngàn năm qua bố mày đây giết cả đống!”
Trúc Ninh không thể không ho nhẹ một tiếng.
Quỷ khổng lồ mặt xanh lập tức hoảng sợ, vung tay quăng Tôn Đại Quý lên tường, nó vội vàng quay đầu cười xòa giải thích: “Đại nhân, tiểu nhân nói vậy thôi chứ chưa từng giết hồn, nhiều lắm là chơi đùa… Khụ, để chúng chịu khổ một chút, còn quà biếu gì đó là nhận trước khi luật Minh Vương được ban hành, ha ha.”
Quỷ khổng lồ mặt xanh cười gượng nhưng trong lòng cực kỳ căng thẳng, run sợ nhìn phản ứng của Trúc Ninh.
Trúc Ninh: “Ông anh mới vừa nói gì, tôi không có nghe.”
“Đại nhân không nghe là quá tốt rồi, tiểu nhân chưa nói gì cả!” Quỷ khổng lồ mặt xanh vội vàng chắp tay như trút được gánh nặng. Mấy giây sau, quỷ khổng lồ mặt xanh mới nhìn Sinh Tử Bộ, nó giật mình lắp bắp nói với Trúc Ninh, “Đại nhân, chuyện thôn Tiểu Dương, đại nhân không định quản thật sao?”
Theo như đại nghĩa hàng yêu trừ ma ở nhân gian, quả thật Trúc Ninh sẽ phải liều chết tiêu diệt Quỷ Đồng hoặc là lấy đại đức hóa oán, cảm hóa quỷ non, khiến nó không còn giết hại.
Sau khi người trưởng thành bị giết hại, ký ức tốt đẹp của cuộc đời họ nhiều vô số, bị hại chỉ chiếm một chút xíu trong số đó. Thế nhưng bọn họ vẫn sẽ tụ tập oán khí, hóa thành ác quỷ chỉ từ âm thanh bọn họ nghe được vào khoảnh khắc cuối cùng.
Nhưng trẻ sơ sinh bị giết, thậm chí mắt còn chưa thấy mọi vật, chứ đừng nói nghe thấy âm thanh hay cảm nhận được thế giới. Chúng chỉ sống được một thời gian rất ngắn, từ vài phút đến vài giờ, còn lại đều là cảm giác đau đớn khó có thể tưởng tượng từ cái chết chiếm đóng. Lúc chúng nó lượn lờ ở Dương Thế, quanh quẩn ở Địa Phủ, sẽ nhớ lại ký ức khi đó… Lặp lại từng lần từng lần một… Một ký ức giống hệt nhau khiến chúng không thể nào quên.
Cảm giác đau khổ như thế này, Trúc Ninh chưa từng trải qua.
Trúc Ninh không đời nào phù hợp với hình tượng vì đại nghĩa thiên hạ, cho dù là “người đại đức” đi nữa, cậu cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên một câu, nên quên đau đớn, lấy đức báo oán.
Nhưng Trúc Ninh, vốn không phải người.
Suốt thời điểm Trúc Ninh trầm mặc, quỷ khổng lồ mặt xanh có cảm giác như tim của mình bị treo lên, nó căng thẳng nhìn Trúc Ninh, rất sợ vị đại nhân này thật sự mặc kệ Quỷ Đồng giết hại. Chỉ trong vài tiếng tạo ra mấy trăm oán quỷ lệ quỷ ở thôn Tiểu Dương, vậy coi như đời âm ti của nó đến đây là chấm dứt.
Trong phòng học, ánh sáng khao khát cũng bắt đầu nổi lên trên gương mặt của ba người thôn dân bị bị quỷ khổng lồ mặt xanh dọa sợ vỡ mật, bọn họ mong mỏi Trúc Ninh có thể lấy đại cục làm trọng.
Trúc Ninh ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Đúng là vẫn phải quản.”
Vừa nói, Trúc Ninh lấy điện thoại di động bấm gọi Chương Dục Cẩn.
“Alo, đội trưởng Chương, gần đây anh và Trương Vũ nghỉ ngơi có ổn không?” Trúc Ninh nghe được câu trả lời khẳng định thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Đúng, bây giờ tôi còn đang dạy học ở thôn Tiểu Dương, đám trẻ rất ngoan, đều rất nghe lời, không có nghịch ngợm phá phách. Ừm… Thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn không nghịch ngợm.”
Chương Dục Cẩn rất lo lắng, liệu một người bình thường điềm đạm ít nói như Trúc Ninh có thể dạy dỗ đám trẻ nghịch ngợm hay không. Trúc Ninh trả lời một nửa, rốt cuộc chỉ đành nói sự thật: “Trong giờ học đám trẻ đều rất nghe lời, nhưng mà sau giờ học thì, tụi nó… Chuyện là như vầy, có thể hôm nay đám trẻ sẽ tàn sát cả thôn. Trước mười hai giờ đêm nay, trong thôn sẽ có hơn mấy trăm oán quỷ lệ quỷ, chuyện này khá là khó giải quyết.”
Trúc Ninh vừa nói thế lập tức nghe thấy tiếng cười từ ái như người cha già của Chương Dục Cẩn khựng lại, sau đó là một tràn tiếng lục lọi sột soạt và tiếng khui vĩ thuốc Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn.
Sau khi đầu bên kia nuốt ba viên Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn, Trúc Ninh mới ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ điện Vô Thường chỉ có ba người chúng ta là quỷ sai dương gian, nhưng tôi nghỉ phép mấy hôm gần đây là vì mới nhận việc giáo viên. Nếu anh và Trương Vũ rảnh rỗi có thể đến trợ giúp tôi độ quỷ không?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Trúc Ninh cảm ơn không thôi cúp điện thoại, rồi quay đầu nhìn về phía người thôn dân không bò dậy nổi trong phòng học. Cậu tao nhã lễ phép mỉm cười, nói: “Được rồi, chuyện đã được giải quyết.”
…
Lúc này đã là bốn giờ chiều, mặt trời hơi ngã về tây gần như không chọc thủng nổi màng sương dày đặc phủ đầy trời. Cả thôn Tiểu Dương tối như đêm đen, vầng thái dương nhợt nhạt tròn vo treo trên trời, ánh sáng yếu ớt không bằng trăng non nhợt nhạt.
Chỉ có khu vực xung quanh phòng học tọa lạc trên sườn núi là có đèn điện chiếu sáng nên đây là sáng nhất, giống như một mục tiêu sáng loáng.
Thôn Tiểu Dương bị bao phủ trong bóng tối thì yên tĩnh như chết.
Tất cả còn chưa bắt đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng học bị gõ mạnh, tiếng gõ cửa ầm ầm ầm càng lúc càng dồn dập theo từng đợt!