“Hai người có ở bên trong không, mở cửa cho con với!”
“Trong thôn tối quá, thật đáng sợ…”
Là giọng nói của Tôn Tiểu Hổ, vừa kinh hoảng vừa đáng thương. Con dâu nhà họ Tôn gấp rút chạy ra cửa muốn mở cửa cho con trai bé bỏng của mình: “Trời ơi, bé Hổ con tỉnh táo lại rồi! Lúc trước đều tại mấy thứ yêu tinh quỷ quái muốn cướp thân thể con, đám ti tiện hèn hạ rẻ rúng kia xứng sao?”
Thật may Tôn Đại Quý chạy nhanh hơn vợ gã, mới mấy bước đã đuổi kịp. Gã phóng lên đạp một cước khiến con dâu nhà họ Tôn ngã sấp mặt: “Mở cái mẹ gì, mụ béo điên khùng!!!”
Con dâu nhà họ Tôn ngã đập vào cửa gỗ, bà ta không dám tin ngẩng đầu, gào lên: “Đại Quý ông làm gì vậy, con trai tôi đang ở bên ngoài, còn không mau mau cho bé Hổ vào. Nhỡ nó bị đám xác nữ kia quấn lấy nữa thì làm sao?”
Tôn Đại Quý gào lớn hơn: “Cái gì mà quấn với không quấn, thằng Hổ chính là do đám xác nữ kia…”
Còn chưa gào xong, ánh mắt của Tôn Đại Quý lập tức hoảng sợ. Theo ánh mắt của gã có thể thấy một bàn tay tái nhợt nhỏ bé chậm rãi thò ra dưới khe cửa, bắt lấy cổ chân của con dâu nhà họ Tôn.
Con dâu nhà họ Tôn: “A a a a a —— ——”
Nhưng cho dù bà ta giãy giụa cỡ nào, cơ thể mập mạp của bà ta vẫn bị kéo ra ngoài. Nhưng cho dù dùng sức ép như nặn kem đánh răng, con dâu nhà họ Tôn cũng không có khả năng bị kéo ra ngoài từ dưới khe cửa. Bà ta đau đến gào khóc hu hu, cứ thế cánh cửa nứt vỡ, còn bà ta thì từ từ biến mất bên dưới khe cửa.
Chỉ còn tiếng máu nhỏ tí tách tí tách bên dưới cánh cửa sức sẹo.
Tôn Đại Quý sợ tới phát điên, gã gào lên quay đầu bỏ chạy. Lúc này, Tiểu Hồng với cặp mắt to đen thui như lỗ thủng đang ngồi dựa vào bàn làm bài tập đột nhiên lộ vẻ cực kỳ đáng sợ.
Trong phòng học có Quỷ Đồng, bên dưới cửa ra bị phá một cái lỗ lớn. Tôn Đại Quý và trưởng thôn theo bản năng chạy tới cửa sổ phía sau phòng học, cả người dán vào cửa sổ.
Cạch cạch cạch.
Tiếng gõ lên thủy tinh trong trẻo truyền tới từ mặt bên cửa sổ gần Tôn Đại Quý. Tôn Đại Quý quay đầu, vừa lúc đối diện với gương mặt nhợt nhạt cười toe toét của cậu nhóc dí sát vào kính…
Cậu nhóc giơ bàn tay dính đầy máu tươi chậm rãi gõ lên thủy tinh, nụ cười quỷ dị ngây thơ hiện trên mặt: “Cha, sao mẹ lại bị đứt thành hai khúc vậy?”
Tôn Đại Quý: “A a a a!!!!”
Chợt, một tràn tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào phòng học. Mấy giây sau, tiếng gõ cửa kịch liệt ầm ầm ầm lại vang lên từ trước cửa, huyết dịch đậm đặc dưới cửa bị chấn động văng tung tóe trên sàn nhà.
Trưởng thôn vẫn luôn bên bờ đứng tim, mồ hôi lạnh đầm đìa, rốt cuộc không chịu được nữa. Ông ta đột nhiên gào lên, ôm ngực ngã xuống.
Giọng điệu nghi ngờ của Trương Vũ vang lên ngoài cửa: “Chương lão đại, chắc chắn là chỗ này rồi. Mới có tiếng gì phát ra ở bên trong thế? Nửa khúc đứng bên ngoài cửa sổ là cái gì?”
Trúc Ninh vẫn luôn đứng bên cạnh chỗ ngồi của Tiểu Hồng, cúi người giám sát cô bé tập viết bính âm. Cậu nghe thế mới ngẩng đầu đáp lại: “Hai anh tới vừa đúng lúc, vất vả rồi. Các anh nhìn xung quanh cái thứ còn nửa khúc bên ngoài cửa sổ, xem có lệ quỷ mới vừa hóa hình không?”
Mấy phút sau, Trương Vũ ngậm điếu thuốc, mặt đầy ghét bỏ xách quỷ hồn con dâu nhà họ Tôn, cùng với Chương Dục Cẩn kẻ trước người sau đi vào.
“Quỷ hồn khác chảy máu cũng không sao. Nhưng sao quỷ hồn này lại chảy mỡ?”
Chương Dục Cẩn thấy Trúc Ninh vẫn không sao, anh tạm thời an tâm. Anh làm quỷ sai dương gian nhiều năm, kinh nghiệm độ quỷ không ít, thế là anh bắt đầu chuẩn bị thức đêm độ mấy trăm lệ quỷ.
Trương Vũ thì uể oải hơn, anh ta cực kỳ chán ghét ngoại hình của lệ quỷ thôn Tiểu Dương. Nữ lệ quỷ này chảy mỡ liên tục, e rằng cũng không khá hơn chút nào.
Trương Vũ tìm xung quanh một chút. Khi thấy quỷ khổng lồ mặt xanh, anh ta móc hộp thuốc lá ra, cười nhiệt tình đi tới: “Âm ti huynh, công việc hôm nay nhiều thật, hút thuốc không?”
Trúc Ninh y theo ước định nghỉ ngơi ba tháng, không muốn gọi quá nhiều âm ti lên làm lao động. Quỷ khổng lồ mặt xanh ở thôn Tiểu Dương này lại còn là âm ti xếp thứ hạng thấp, chẳng có giá trị.
Nhưng từ khi Trương Vũ lẫn vào giới quỷ sai thì bắt đầu làm ăn phát đạt. Đầu tiên quỷ khổng lồ mặt xanh mờ mịt trong chốc lát. Sau khi biết được đây là “Đại ca thuốc hút” tiếng tăm lừng lẫy trong giới quỷ sai thì nhận ngay lấy mấy điếu thuốc, xắn tay áo lên đi ra ngoài sân tìm.
Lần này không nhận được tiền bán sản phẩm nên Trương Vũ hơi “keo” một chút, anh ta chỉ đưa 5 điếu thuốc, quỷ khổng lồ mặt xanh kêu thêm 5 tên anh em nữa, cộng thêm đám người Chương Dục Cẩn tạm thời góp đủ 8 người. Bọn họ chia hai người một tổ giơ lệnh bài quỷ sai, gánh Câu Hồn Tác đi tuần tra trong thôn.
Lúc đầu đám quỷ khổng lồ mặt xanh còn hơi ngu ngơ, sau đó liền quen việc dễ làm.
“Nhà này còn chưa bắt đầu hả?”
“Chưa bắt đầu, thằng nhóc kia cứ dây dưa mãi. Hay xuống mấy nhà dưới chân núi trước đi.”
…
“Này, nhóc mắt đen kia, đúng, nói với mày đấy, báo thù xong hú bố mày đây một tiếng được không? Bố đây đứng ngoài sân hút điếu thuốc chờ.”
…
“Đám người ngu đần thôn Tiểu Dương cứ luôn mồm bảo có mấy trăm con lệ quỷ, thế chúng không phải lệ quỷ à?”
“Ha! Thằng nhóc trong nhà kia, mày bỏ thuốc ngủ vào nước làm gì, mày muốn để tụi nó chết thanh thản đúng không? Chờ lát nữa thế nào tụi nó cũng yếu đi chỉ tầm oán quỷ, chẳng đáng cho bố mày bắt.”
“Này này, mày đừng có lắm mồm, tốt xấu gì cũng lời được điếu hồn khói.”
Bên ngoài bận bịu độ quỷ, Trúc Ninh hoàn toàn không lộ diện suốt cả quá trình, cậu an tâm ở lại phòng học làm tròn chức trách giáo viên giảng dạy. Lúc cậu uốn nắn bính âm c theo nét chữ o lần thứ n cho cô bé kia, cậu đột nhiên nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng Derson.
Trong giọng nói của hiệu trưởng Derson hơi mang vẻ áp bức: “Thầy Trúc, thầy đang làm gì?”
Trúc Ninh nhất thời không hiểu ý của hiệu trưởng Derson: “Dạy học?”
Hiệu trưởng Derson đè nén lửa giận âm ỷ: “Thầy Trúc, rốt cuộc thầy vẫn không chịu giết Quỷ Đồng và Quỷ Anh?”
Trúc Ninh bừng tỉnh, e rằng quỷ khổng lồ mặt xanh xích một đại đội quỷ hồn trở về Địa Phủ đã làm kinh động đến tổ chức ngầm của hiệu trưởng Derson ở Địa Phủ. Bọn họ cho rằng Trúc Ninh đã cứu vãn hết sức nhưng vẫn không cứu được tính mạng của cả thôn…
Có vẻ như vị đồng minh tạm thời tựa như địch không phải là bạn này chắc chắn có một kế hoạch nào đó, nhưng lại bị quật ngã toàn bộ ngay đúng lúc này.
Trúc Ninh than thở: “Hiệu trưởng, ông cũng biết thần hồn của tôi không tốt lắm, một tháng trước xem phim kinh dị mà cũng không duy trì được nguyên hình.”
Đầu bên kia, dường như hiệu trưởng Derson nhớ ra dáng vẻ bóng lông nhỏ ôm cục gạch vừa khóc vừa kéo trong phế tích bể bơi, rõ ràng ông ta bị nghẹn một chút. Chốc lát sau mới mở miệng một lần nữa: “Ta và phó hiệu trưởng Vô sẽ đến đó ngay lập tức.”
Tút tút tút.
Bên kia vừa cúp điện thoại, Trúc Ninh liền đứng dậy đi nhanh đến trước cửa phòng học nhìn ra ngoài. Cậu nhìn thấy cả thôn trang yên tĩnh không tiếng động, tất cả tử hồn đã bị xích xuống âm phủ, âm khí âm u lưu lại xung quanh thi thể.
Trúc Ninh gửi một tin nhắn ngắn cho Chương Dục Cẩn, bảo bọn họ độ quỷ xong thì về thẳng nhà, đừng quay lại thôn Tiểu Dương, sau đó ngẩn người nhìn thôn trang một mảnh đen nhánh.
Đám trẻ thân là trẻ sơ sinh thù oán mấy đời đang có ác ý rất lớn với Dương Thế. Nhưng tâm trí của bọn chúng vẫn chỉ bằng những đứa trẻ học tiểu học, cho dù khôi phục ký ức mấy đời trước cũng chỉ có mấy ngày mà thôi.
Nhớ tới dáng vẻ ngây thơ bôi vẽ trên tờ giấy nhỏ sau giờ học… Bọn chúng chỉ là những đứa trẻ. Còn Tiểu Hổ, có lẽ vì tính cách bạo lực từ sâu trong huyết mạch của nhà họ Tôn nên tính tình của nó ác liệt hơn những đứa khác. Dù sao cha của nó mọi ngày cũng hở một tí là đánh người đến chết.
Trúc Ninh rung chuông vào học: “Các bạn nhỏ, các em mau đến phòng học tập hợp. Chúng ta sẽ lập kế hoạch cho bước chạy trốn… khụ, học tập kế tiếp.”
Tiếng chuông đồng vang lanh lãnh, vang vọng trong thôn Tiểu Dương yên tĩnh không tiếng động.
Trong lòng Trúc Ninh cũng có chút căng thẳng, dù sao những đứa trẻ này mới vừa… Giết người.
Nhưng khi Trúc Ninh rung đến lần thứ ba, dần dần có những bóng dáng nho nhỏ đi dọc theo đường mòn từ bốn phương tám hướng sắp leo lên sườn núi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng nhợt nhạt, hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm, có đứa còn cầm dao nhỏ dính máu, cái kéo màu đỏ sậm, cái búa dính não, dây cỏ dùng để treo ngược…
Tiểu Hồng cũng không còn làm bài tập, cô bé đứng ôm khung cửa nhìn các bạn nhỏ bên dưới bằng hai con mắt đen thui..
Đám trẻ tụ tập càng lúc càng đông, nhìn như thể muốn vây bắt Trúc Ninh rồi phanh thây cậu. Nhưng mà Trúc Ninh có thể cảm giác được, dường như bọn chúng không có ác ý, chúng cầm mấy thứ như búa dao kéo chỉ vì tiếc không muốn vứt đi, như thể phải cầm theo cùng nhau chạy trốn.
Nhưng ngay lúc hai mươi đứa trẻ lục tục đi tới, bắt đầu bò lên sườn đất nhỏ. Đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền tới từ chính giữa thôn, dao động vặn vẹo nhỏ đến mức khó có thể nhận ra trong một cái chớp mắt.
Hiệu trưởng Derson và Hắc Vô Thường kẻ trước người sau xuất hiện ở bờ ruộng cách đó không xa. Hiệu trưởng Derson nhìn những đứa trẻ kia, một tia rét lạnh dâng lên trong mắt. Ông ta chậm rãi nâng tay phải lên…
Tuyệt đối không được để ông ta ra tay!!!
Trúc Ninh lập tức biến thành bóng lông nhỏ với tốc độ ánh sáng, cậu cực kỳ kinh hãi nhấc chân ngắn vọt về phía Hắc Vô Thường!
Mỗi một tiếng chút chít của bóng lông nhỏ là cơ thể của cậu lại to thêm một vòng, đến khi lao xuống sườn núi, cậu đã biến thành một quả bóng lông mập cao hai mét, đạp một cái bẹp lên trên người hiệu trưởng Derson…
Sức nặng từ cái bụng của Thao Thiết là bí ẩn mãi mãi không có lời giải. Bóng lông mập cao hai mét đạp lên Phong Đô Bắc Âm Đại Đế bẹp bẹp hai phát, lún xuống bờ ruộng.
Sau đó bóng lông mới biến trở về dáng vẻ bình thường như quả bóng xì hơi, nhào vào trong ngực Hắc Vô Thường, vô cùng tủi thân định trốn chỉ để lộ ra đôi mắt to rụt rè nhìn bóng tối âm u bốn phía: “Chút chít…”