Edit: FioVạn khe rền vang như sấm, mây đen kéo đến dày đặc, mưa to ào ạt trút xuống.
Tây Vương Mẫu tóc tai bù xù, ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể nổ tung từ lồng ngực.
Vị thần muôn thuở ngã xuống khiến trời đất cùng khóc thương, cỏ cây đồng thời gào thét.
Sấm sét lóe lên, chiếu lên sắc mặt trắng bệch của tất cả mọi người trong mưa. Các đệ tử ngoại phong ướt đẫm quần áo, đã không nói nên lời, bọn họ sao mà nhỏ bé, thậm chí đến cả Trúc Cơ cũng xa xăm khó chạm, lại tận mắt nhìn thấy cuộc chiến của các vị thần trong ngày hôm nay.
Đầu óc bọn họ trống rỗng, sau cơn khủng hoảng khiếp sợ là một loại mê man cực kỳ, nhất là sau khi Tây Vương Mẫu chết đi, cổ họng tắc nghẽn, ánh mắt dán chặt vào giữa võ đài.
Bùi Cảnh cầm kiếm đứng thẳng dậy, nước mưa làm mái tóc đen ướt nhẹp, lướt qua khuôn mặt trắng bệch của y, Bùi Cảnh cắn răng, mắt nhìn Sở Quân Dự.
Sở Quân Dự lại không nhìn Bùi Cảnh, áo bào đen xoay vòng trong gió, tầm nhìn rơi xuống người Tây Vương Mẫu với vẻ lạnh lùng tột độ.
Trước khi thần hồn tan hết, năm ngón tay của Tây Vương Mẫu cắm vào trong đất đá, ngẩng đầu lên, phun ra một ngụm máu, mặt nhăn nhó, nói đứt quãng: “Giết ta, ngươi lại có thể sống được bao lâu. Ngươi là sự tồn tại trái với quy tắc, ngươi là biến số của thế giới này, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Ha ha ha, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.”
Khoé môi Sở Quân Dự cong lên nụ cười trào phúng: “Quy tắc? Ta lại còn muốn xem xem, là ý thức của thế giới này phá huỷ ta, hay là ta, huỷ diệt thế giới này trước.”
Tây Vương Mẫu sửng sốt rất lâu, nói không nên lời.
Sự sụp đổ của Thần.
Bắt đầu từ ngọn tóc, thân thể của nàng ta hoá thành gió mát, hoá thành bụi sáng, hoá thành những hạt li ti nhỏ bé giữa thiên địa.
Khuất nhục và phẫn nộ ngập tràn, cuối cùng cũng chẳng còn ý nghĩa, thân thể nhẹ bẫng, thần hồn phai nhạt.
Gió của tạo hoá thân mật rúc vào người nàng ta, cùng huỷ diệt theo Tây Vương Mẫu.
Màu xanh sẫm, hệt như mùa xuân của Tây Côn Luân.
Mùa xuân… của Tây Côn Luân.
Đôi mắt tà ác dữ tợn của Tây Vương Mẫu chậm rãi đông lại, khuôn mặt cứng ngắc lại từng chút. Mộng tới lúc khốn cùng. Vết máu trên váy áo được mưa rửa sạch, vết thương khép lại. Cả người nàng ta chậm chạp lửng lơ giữa trời.
Tóc dài như thác nước tuôn ra, váy sa xanh lam thêu tơ bạc xếp chồng xoay tròn, khoan thai cao quý. Một lần cuối cùng, lông mày như điểm môi tô son, khuynh thành tuyệt thế, mơ hồ dáng nữ thần mỉm cười nhã nhặn dắt theo gió bầu bạn với chim trên bức bích hoạ ở Tây Côn Luân.
Chuyện cũ chảy qua như nước, trước khi tan thành tro bụi, nàng ta như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại — đối diện với con ngươi xanh biếc bao năm không đổi của người kia.
Thanh Nghênh cũng nhìn Tây Vương Mẫu, hốc mắt dần dần thấm lệ, cuối cùng quay đầu sang chỗ khác, nước mắt rơi xuống cánh của Mắt Đỏ, nức nở không thành tiếng.
Tây Vương Mẫu tựa như nở nụ cười, mang theo kiêu căng ngạo nghễ đã từng trước đó của nàng ta, chỉ là đáy mắt nhuộm cả hồ thê lương. Mưa to đầy trời đổ xuống đất, bọt trắng nổi lên, cuối cùng dệt thành cả khoảng sương mù. Một khắc cuối cùng, nàng ta như nhìn thấy Tây Côn Luân.
Dãy núi sau mưa, sương mai lững lờ. Váy áo lướt qua rêu xanh ẩm ướt, có người nâng lư hương trên tay, vừa cười vừa nói: “Đây là núi Bồng Lai, nếu muốn đến Tây Côn Luân, có lẽ công tử còn phải vượt qua hai đỉnh núi nữa.”
Đến từ quá khứ, đến từ thế ngoại.
Chỉ là lần này, người dẫn đường là nàng ta. Mà Bồng Lai trăm nẻo, chẳng thấy đường về…
Rốt cuộc Tây Vương Mẫu cũng chết.
Sau lưng Bùi Cảnh, Quý Vô Ưu dùng tay chống đất, khó khăn bò dậy từng chút một. Tỉnh lại từ hôn mê, mặt gã tái nhợt, lúc này máu đầy cả thân, càng tăng thêm vẻ yếu ớt chật vật, trông có vẻ như sắp ngất đến nơi. Gã há to miệng, gọi rất thấp: “Bùi sư huynh.”
Mà lúc này Bùi Cảnh hoàn toàn không đếm xỉa tới gã.
Sau khi xử lý xong Tây Vương Mẫu, Sở Quân Dự cũng sực nhớ tìm y tính sổ.
Hắn xoay người, tóc bạc giá lạnh như tuyết, tròng mắt đỏ ngầu quét qua người Bùi Cảnh và Quý Vô Ưu, lớp băng mỏng xa cách nơi đáy mắt bị nứt ra bởi cơn thịnh nộ.
Hắn tức quá hoá cười: “Bùi Ngự Chi, ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc!”
Bùi Cảnh vội vàng giải thích với hắn: “Không phải, ta định thu hắn làm đồ sau trận so tài này, nhưng đây không phải bất ngờ mà ta nói.”
Chỉ là hai chữ thu đồ đã hoàn toàn chọc giận Sở Quân Dự, đôi mắt rét lạnh, bỗng nhiên ra tay — Quý Vô Ưu chỉ cảm thấy dòng khí huỷ diệt trời đất cuốn qua, sau đó thân thể bay lên không thể tự chủ, hai chân cách mặt đất, cổ bị Sở Quân Dự siết chặt. Gã không thể giãy giụa, chống lại đôi mắt lạnh lẽo đỏ ngầu như giếng khô phản chiếu cổ thụ tĩnh mịch. Nỗi kinh hoảng tràn ngập da đầu, Quý Vô Ưu há mồm, sắc mặt xanh lét.
Bùi Cảnh mở to mắt, gấp gáp: “Không phải, chuyện này không liên quan gì đến Quý Vô Ưu hết, ngươi không thể giết hắn, giết hắn rồi, cả thiên hạ cũng đi đời luôn đó.”
Sở Quân Dự lạnh lẽo: “Thiên hạ liên quan gì đến ta.”
Bùi Cảnh gấp không chịu nổi: “Ngươi cũng sẽ chết! Ta cũng sẽ chết! Người trong thiên hạ cũng sẽ chết!”
Sở Quân Dự thấp giọng cười một tiếng, khẽ lặp lại lời y: “Người trong thiên hạ sẽ chết, ta cũng sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết…”
Cuối cùng, lệ khí cùng với chán ghét loé lên trong mắt, hắn buông tay, ném Quý Vô Ưu thẳng xuống mặt đất!
“Oẹ—” Quý Vô Ưu trở về từ ranh giới ngạt thở sắp chết, ngã nhào xuống đất, khổ sở nôn khan.
Bùi Cảnh thở phào một hơi, chợt nghe thấy tiếng công trùng bay múa dời non lấp bể, đến từ bên ngoài Huyền Vân Phong.
Thế giới hỗn độn, mưa như trút nước, bầu trời mờ mịt chiếu rọi một đám mây đen phía xa.
Là bướm đen lít nha lít nhít, chen chúc bay tới.
Các đệ tử ngoại phong cùng nhau ngẩng đầu, miệng há hốc, nhìn đám hồ điệp vẻ ngoài đẹp đẽ lại toả nồng máu tanh bay đến bên người Sở Quân Dự. Ở bên cạnh hắn, ở dưới chân hắn — cuối cùng, toàn bộ hồ điệp hoá thành bụi phấn, một con rồng khổng lồ gào thét sinh ra, mặt mày dữ tợn, vảy rồng lạnh lẽo! Khuấy động cả mây gió đất trời!
Sở Quân Dự đứng trên con rồng, ba ngàn sợi tóc bạc phần phật, nước mưa không tới gần nổi người hắn.
Áo đen mắt đỏ, như thần chết chóc từ thời viễn cổ!
Bùi Cảnh bỗng nhiên trừng lớn mắt, một loại khủng hoảng cực độ tuôn ra trong lòng — Sở Quân Dự muốn đi.
Từ khi sống lại đến nay, Sở Quân Dự chưa bao giờ tức giận thế này. Qua cơn thịnh nộ, hắn lại khôi phục bình tĩnh, Bùi Cảnh sẽ thu Quý Vô Ưu làm đồ đệ, hắn đã ngờ tới, nhưng nhìn cảnh y lấy thân mình không màng sinh mạng để cứu giúp, hắn vẫn không nén nổi giận tím mặt.
Trong lòng trong mắt Sở Quân Dự chỉ có lạnh lùng, nói: “Quý Vô Ưu quan trọng với ngươi đến vậy? Đáng để ngươi đi chịu chết.”
Bùi Cảnh cũng tỉnh táo lại, giải thích với hắn: “Thứ mà ta lấy mạng để bảo vệ, không phải hắn, là chúng sinh.”
Sở Quân Dự như cười như không: “Chỉ sợ đến cuối cùng, ngươi bảo vệ chúng sinh, hắn huỷ diệt chúng sinh.”
Rồng ngẩng đầu tru lên, tựa như muốn rời khỏi, nụ cười của Sở Quân Dự tắt đi, giọng điệu lạnh lẽo: “Bùi Ngự Chi, lần sau gặp mặt, nếu ta muốn giết Quý Vô Ưu, ngươi cản hay không?”
Mưa to gió lớn, Bùi Cảnh nghe thấy lời của hắn, lại để ý đến một điểm khác, bối rối trong lòng: “Ngươi muốn đi rồi?”
Sở Quân Dự nhíu mày, tức giận lại vơi đi, mỉa mai: “Chẳng qua thật sự đến lúc đó, ngươi muốn cản, cũng không cản được.”
Hắn phất tay áo, mái tóc bạc, mắt đỏ sậm như Tu La, thờ ơ nói: “Ngươi thu hắn làm đồ đệ, được thôi, trông chờ Chưởng môn Vân Tiêu cố gắng vun trồng thật tốt — ta chờ hắn phá Hoá Thần, sửa thang trời, ta chờ hắn, dẫn ta đi gặp Thiên Đạo!”
Bùi Cảnh cắn răng, nhìn hắn thật sâu: “Vậy ta thì sao.”
Sở Quân Dự đứng giữa không trung, ánh mắt như vực sâu, nhìn xuống y.
Bùi Cảnh tiến lên một bước: “Không bằng ngươi chờ ta trước, người ngươi gặp trước cũng sẽ chỉ là ta!”
Đột nhiên, Thiên Tiệm Phong ngân lên một tiếng huýt dài đau thương, rung chuyển sông núi.
Bùi Cảnh chợt quay người, nhìn vào khu vực then chốt của Vân Tiêu.
Trong cả đám, Trần Hư nhận ra trước tiên, kinh ngạc hô lên: “Là ngọc tím!”
Tây Vương Mẫu sụp đổ, cơn mưa trừng phạt trút xuống, trận pháp Vân Tiêu hứng chịu sự phá huỷ tự nhiên của đất trời — mà tiếng ngân dài do ngọc tím phát ra, hẳn là đã xảy ra chuyện, buộc y phải về Thiên Tiệm Phong!
Kiếm ý màu tím bao phủ không tiêu tan, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.
Sở Quân Dự đứng trên cao, lạnh lùng nhìn hết tất cả.
Bùi Cảnh đứng trên võ đài, không nhúc nhích.
Bởi vì địa chấn, các đệ tử ngoại phong đều không đứng vững, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, rên rỉ từng tiếng vang lên.
Trần Hư không biết giữa Sở Quân Dự và Bùi Ngự Chi xảy ra chuyện gì, giờ cậu chỉ lo lắng nhìn về phía Thiên Tiệm Phong, nơi đó ánh tím xao động, bão táp quái lạ.
Bùi Cảnh nhắm mắt, sau đó lại mở ra, trong trẻo như ánh kiếm.
Con rồng dưới chân Sở Quân Dự bắt đầu di chuyển thân hình cứng ngắc, chuẩn bị rời đi — thành Thiên Yển sắp nghênh đón biến động cùng với tàn sát đẫm máu triệt để.
Hắn đã quyết định rời đi, ngước mắt nhìn về phía Thiên Tiệm Phong, thờ ơ nói: “Ngươi còn không quay về, sợ là ngọc tím sắp nát.”
Sau một hồi im lặng thật lâu, Bùi Cảnh bỗng nhiên cắn răng.
Thanh niên áo tuyết nhảy một cái, bay vút tầng không, bật lên phía trên rồng đen.
Các đệ tử ngoại phong ngã lăn trên đất đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, thiên địa tối tăm đục ngầu, chỉ có một áo tuyết, một áo đen nổi bật trên không.
Nếu đã muốn đi! Vậy thì khỏi cần phải giấu gì nữa! Kiếm Lăng Trần cắm thẳng, kẹt ngay ở sừng rồng. Bùi Cảnh túm lấy vạt áo Sở Quân Dự, sau đó rướn người về phía trước, dùng tư thế ngang ngược độc đoán cực độ, cắn lên môi hắn.
Nụ hôn buổi ly biệt này, đánh cược hơn phân nửa dũng khí của y.
Phẫn nộ, ấm ức, không cam lòng, thậm chí còn xen lẫn cả quyết chí đến cùng.
Mà cắn thôi còn chưa đủ, y thè lưỡi ra, tách môi chạm vào răng Sở Quân Dự, muốn bộc lộ cho hắn, về tất thảy những tâm ma si niệm sớm chiều bên nhau, về thất tình lục dục trằn trọc tối đêm sau khi lĩnh hội, tất cả đều nói cho hắn biết.
Tóc đen xoã khắp, áo tuyết tung bay, Bùi Cảnh hệt như chú chim khổng lồ.
Sở Quân Dự ngẩn ngơ cả người, sau một khoảng lặng im trải dài, hắn cúi đầu nhìn Bùi Cảnh.
Đôi mắt của thanh niên phủ một lớp sương còn hung dữ nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt quyết đoán, vành tai lại ửng hồng.
Như là thẹn thùng cực hạn, chỉ có thể giả vờ hung ác.
Như ma xui quỷ khiến, Sở Quân Dự há miệng ra.
Nhờ vào đó, Bùi Cảnh quấn tay lên cổ hắn, nước bọt hoà vào nhau, hơi thở giữa răng môi lạnh buốt mà tươi mát như cỏ xanh, như tuyết đầu mùa.
Dưới chân là con rồng khổng lồ đen kịt tà ác, không trung đổ mưa không ngớt, một trăm lẻ tám phong của Vân Tiêu, ánh sáng của ngọc tím toả ra chói lòa! Tất cả mọi người ở ngoại phong lúc này cũng cứng đờ thành khúc gỗ, trơ mắt nhìn đôi người ôm hôn nhau trên bầu trời.
Trong mắt y vẫn còn hơi nước, mặt ửng hồng, giọng nói lại cực kỳ tỉnh táo: “Không phải bất ngờ đáng mừng, là chuyện thứ hai mà ta muốn nói cho ngươi biết thôi.”
Giờ phút này Sở Quân Dự vẫn vương lại xúc cảm ấm áp vừa rồi của đôi môi chàng trai trong tâm trí, tầm mắt chỉ dán lên vành tai của y.
Bùi Cảnh không dám nhìn vào mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng hô to.
“Bất ngờ này là ta thích ngươi!”
“Ta thích ngươi! Muốn cùng ngươi kết làm bạn đời suốt kiếp! Muốn để ngươi làm Chưởng môn phu nhân của Vân Tiêu!”
“Ta thích ngươi! Giờ ngươi đã rõ chưa!”
Không nhìn đến vẻ mặt của Sở Quân Dự, y nhảy xuống khỏi con rồng đen, áo bào tuyết trắng, hào hoa ngút ngàn, vẫn là thiên chi kiêu tử rộng lượng trong lời đồn.
Lúc trở về Thiên Tiệm Phong.
Bùi Cảnh quay đầu lại lần cuối, sương mù trong mắt tan sạch, ánh mắt trong veo như kiếm ra khỏi vực sâu, giọng nói cũng lạnh lùng mà kiên định.