Sau tận thế, khi Thị Vũ Xuyên sắp chết đã trói định cùng hệ thống.
Vì vật tư thiếu thốn, cậu bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt tang thi đang hoành hành khắp nơi, cơ thể không cần ăn cơm hay nghỉ ngơi, có thể chịu đựng liệt hỏa cực nóng và là kết quả tuyển chọn ưu tú nhất cực kì phù hợp để trở thành sinh vật ngủ đông.
Thị Vũ Xuyên: “Tao ngủ bao lâu rồi?”
[ Kết quả thống kê là ∞, vô hạn ]
[ Cấu tạo ở thế giới này kỳ quái lắm luôn, nó đang bài xích tôi ó___ ]
“Còn có thể đổi đạo cụ?” Thay vì tốn thời gian so sánh cách vận hành của thế giới mới, hiện tại cậu chỉ muốn biết tích phân mình vất vả kiếm được lúc trước còn có thể sử dụng không.
[ 💢 Tôi đang bị đuổi đi đó! Cậu quan tâm tôi một chút thì khó lắm hả? Tra nam! Ở bên nhau nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao! Không cho cậu thay đổi! ]
Thị Vũ Xuyên: “Tao đổi được này.”
[ Hiện giờ một chai nước khoáng cũng___Không đúng, sao cậu lại có 100 tích phân? ]
Một người một hệ thống không hẹn mà cùng nghĩ đến Ngu Vân Hoàn nằm sải lai trên thảm cỏ.
Thì ra giúp đỡ con người cũng được thưởng tích phân, là 100 tích phân lận đó.
Không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt Thị Vũ Xuyên tối sầm, hệ thống làm việc cùng cậu nhiều năm, chủ động giải thích.
[ Không có nhiệm vụ cưỡng chế, nhưng mà cái tên cậu đã cứu hình như cũng có tích phân ]
[ Hệ thống mới ghi là trò chơi! Cậu nai lưng ra làm việc nhiều năm như thế nên thả lỏng một chút rồi. Đến lúc ăn chơi toẹt ga rồi! Hú hú! ]
“Đổi đạo cụ làm sạch sơ cấp và hai bình thuốc trị thương loại bình thường.” Chuyện khác không nói chỉ có chuyện này là cậu không bỏ qua, quần áo dính đầy chất lỏng màu đen tanh tưởi. Ngứa ngáy vl.
Màn hình điện tử quen thuộc bắn ra.
[ Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao? Phải đổi vũ khí trước! Vũ khí! ]
Thị Vũ Xuyên:” Nín, đổi mau lên”
[......]
Một lát sau, Thị Vũ Xuyên bóp nát một viên thuốc màu lam, một dòng nước mát lạnh tạo thành vòng tròn, di chuyển từ ngọn tóc xuống dưới lòng bàn chân, nơi nó đi qua chất lỏng màu đen bắt đầu biến mất.
Đạo cụ làm sạch sơ cấp là sản phẩm công nghệ cao, tác dụng có hạn chỉ cần 5 tích phân, rất thích hợp để bảo quản quần áo trong tủ đồ khi chuẩn bị đi xa.
Lúc Thị Vũ Xuyên vui vẻ giao dịch cùng hệ thống, âm thanh điện tử đứt quãng lạnh băng lần nữa vang lên.
【 CHÀO MỪNG__ĐẾN__VỰC SÂU___ 】
[ Hệ thống phải bảo trì, quy tắc thế giới này vẫn luôn bài xích tôi, trước ngủ đông, có cơ hội sẽ xuất hiện ]
Màn hình đột ngột đóng lại, khiến Thị Vũ Xuyên đang lựa chọn vũ khí sửng sốt.
Vốn tưởng rằng bản thân được buff bàn tay vàng.
Kết quả, hệ thống chết tiệt kia nói biến mất liền biến mất.
……
Khi Ngu Vân Hoàn bò dậy, thấy Thị Vũ Xuyên toàn thân thoải mái sạch sẽ đứng ở đó, còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt của dầu gội.
Ngón tay thon dài hơi gập lại, nhanh nhẹn khảy khảy trên màn hình điện tử trong suốt, quầng sáng đỏ nhạt hắc lên khuôn mặt thanh niên tóc đen, càng tô điểm cho nhan sắc đỉnh cao kia.
Ngu Vân Hoàn cúi đầu nhìn lại mình, máu tươi tanh tưởi trộn lẫn chất lỏng đen thui hôi rình, trông thảm cực kỳ, ngay cả dũng khí trả lời đều không có.
Thị Vũ Xuyên thấy cậu ta bò dậy, tắt màn hình quay đầu ôn hoà hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Tiếp đó ném thuốc trị thương và dao găm cho đối phương.
Tình hình hiện tại vẫn còn quá mơ hồ, tuy cậu chỉ cần dùng một tay là bóp nát đầu Ngu Vân Hoàn, nhưng sống trên đời phải biết giữ riêng lá bài tủ, đưa thuốc trị thương sơ cấp ra ánh sáng là quá đủ rồi.
Ngu Vân Hoàn được quý mà sợ, nhớ lại bộ dạng Thị Vũ Xuyên đột phá vòng vây tàn sát Hôi thú, cho rằng đối phương chắc chắn là đại lão ẩn thân, thậm chí còn tưởng tượng ra 7749 lí do cậu bị nhốt trong quan tài.
Nào ngờ trong mắt Thị Vũ Xuyên, cậu ta chính là công cụ hình người giúp cậu xoát tích phân.
100 tích phân.
Tại những khu vực nguy hiểm thế này cơ hội xoát thêm tích phân còn nhiều.
……
Xử lý đơn giản thương thế trên người, Ngu Vân Hoàn tìm một cây gậy gỗ chống cơ thể đứng lên, cậu ta đề nghị nhanh đi đến tòa nhà chính của viện điều dưỡng.
“Hả?Ngài không nhớ gì hết?” Ngu Vân Hoàn lau mặt.
Dựa theo cơ sở khoa học, Thị Vũ Xuyên đổ thừa cho mất trí nhớ.
Ngu Vân Hoàn biết điều, chủ động giới thiệu về hình xăm trên tay mới phải.
“Trong phó bản phải cố gắng sống sót, tìm được vé xe là có thể lên tàu trở về khu vực người chơi nghỉ ngơi, Thành Vô Vọng. Sống sót rời đi sẽ được thưởng tích phân và cơ hội rút thăm trúng thưởng, sau khi kết thúc phó bản đầu tiên, tôi rút trúng 【 NĂNG LỰC THIÊN PHÚ SƠ CẤP 】.” Đây cũng là nguyên nhân cậu ta bị chọn đi nâng quan tài.
Ngu Vân Hoàn: “Độ khó của mỗi phó bản hoàn toàn khác nhau, hình dạng vé xe cũng khác nhau luôn. Gom đủ 6 tấm vé màu đỏ là có thể trở về thế giới thực, quan trọng là trò chơi sẽ thực hiện một nguyện vọng đó. Rất hấp dẫn đúng không? Còn nữa, chỉ có đạo cụ mới có thể mang ra ngoài phó bản, nếu ngài tìm được món vũ khí xét cấp bậc hãy cất kĩ nhé.”
Nghĩ đến Kha Chân và tóc đỏ, Ngu Vân Hoàn muốn nói lại thôi.
Ngu Vân Hoàn: “Lát mà tới địa điểm tập hợp, ngài cứ giả vờ không quen biết tôi....Sẽ tránh được một ít rắc rối không đáng.”
Đạo cụ quan tài, cấp bậc không biết.
Tồn tại nhiều năm đến vậy chưa từng có ai mở ra xem, họ sẽ không nghờ tới bên trong có người.
Lúc cậu muốn nói thêm một số thông tin về phó bản, thì bị Thị Vũ Xuyên ngăn cản, ánh mắt chăm chú nhìn cửa lớn cách đó không xa.
Mây đen che khuất ánh trăng, bên ngoài viện điều dưỡng tối đem giơ tay không thấy năm ngón.
“Kẽo kẹt ——” cửa trắng không ai chạm vào đột nhiên mở ra.
Nhìn mới tinh nhưng lại phát ra thanh âm mục nát lâu đời.
Lọt vào mắt là sảnh chính rộng rãi sáng ngời, không có quái vật hay mùi lạ, chỉ có tám người chơi, người ngồi người đứng.
Liếc mắt một cái nhìn ra ngay, kẻ đang hoảng loạn liên tục nhìn chung quanh chính là người mới.
Tóm lại, vẫn có người chơi lâu năm nguyện ý giúp giải đáp nghi vấn.
Một người đàn ông mặc trang phục dã chiến màu đen đeo kính râm đứng dựa cái bàn ngay gần cửa.
Bên cạnh là ông chú trung niên xách cặp công văn đầu đầy mồ hôi, và một đôi tình nhân mặc áo thun vẻ mặt khẩn trương.
Cách đó vài bước, nhiếp ảnh gia cổ treo camera đang nhỏ giọng trò chuyện cùng cậu trai trẻ đeo tai nghe.
Thông qua dao động trong ánh mắt Ngu Vân Hoàn, Thị Vũ Xuyên nhận ra tóc đỏ và Kha Chân đứng bên kia.
Cũng không có người mới nào ầm ĩ, dù sao cũng có người đã giải thích rồi mà.
Nam kính râm thấy hai người đứng ngoài cửa, thiện ý nói: “Vào đi, NPC sắp tới rồi.”
Ngu Vân Hoàn dẫn đầu bước lên bậc thang, làm lơ nam kính râm, khập khiễng đi đến chỗ tóc đỏ và Kha Chân.
Nam kính râm thấy thế vẻ mặt ghét bỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu đen đủi.
Thị Vũ Xuyên theo sau đi vào trong nhà, làm lơ ánh mắt của mọi người, bắt đầu quan sát bốn phía.
Đại sảnh không lớn lắm, tầng một và hai thông nhau, ánh đèn vàng ấm áp lay động, phía sau có một cái thang vòng tròn thang nối lên tầng hai.
Nam kính râm huýt sáo bước tới, ngừng cách chỗ Thị Vũ Xuyên đứng không xa hỏi: “Người mới?”
Mùi thơm thoang thoảng gợi người ta nhớ đến gạch men sứ trắng tinh trong nhà, so với loại thức ăn cho chó như Ngu Vân Hoàn, anh ta chắc chắn người trước mặt sau khi tắm gội xong mới xuất hiện ở chỗ này.
Chỉ có người mới mới được xuyên đến khu vực bên trong ở phó bản đầu tiên, những người khác ít nhiều gì đều bị kéo đến khu vực lân cận.
Màn sương mù dày đặc xung quanh viện điều dưỡng cũng không dễ giải quyết, còn có Hôi thú nữa, đối phương không thể đánh xong bình thản tắm rửa một cái mới qua đây. Chắc chắn là không có khả năng!
“Vậy số lượng tổng cộng mười người, bốn người chơi lâu năm sáu người chơi mới.” Mới vừa qua loa có lệ với người khác, giờ lại quay sang toả ra ân cần với Thị Vũ Xuyên: “Anh tên Hình Gia, là người chơi lâu năm, nếu cưng có vấn đề gì cứ tới tìm anh nha.”
Thị Vũ Xuyên im lặng, trong lòng đánh giá năng lực chiến đấu của người nọ.
Hình Gia chưa kịp nói thêm, cửa đại sảnh lầu hai không biết đã mở từ khi nào.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồ y tá, vẻ mặt vô cảm đứng ở cửa nói: “Các bệnh nhân, chào mừng mọi người đến với viện điều dưỡng trấn Hồi Hoán. Ta là y tá trưởng, tiếp theo sẽ sắp xếp phòng bệnh cho các bạn.”
Giọng điệu bà đều đều không chút cảm xúc kết hợp với màu da trắng bệch, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Dứt câu, vài y tá hộ công bước xuống cầu thang, buộc một cái vòng màu đỏ vào cổ tay mỗi người, bên trên viết tên và số phòng bệnh, quá trình diễn ra suôn sẻ chỉ còn cái cuối cùng.
Đến Thị Vũ Xuyên thì lại không được thuận lợi lắm.
Y tá cầm cổ tay quan sát thật lâu, chậm chạp quay đầu hô lên tầng hai: “Y tá trưởng, đưa sai rồi, không phải người này. Tên trên vòng tay là Bạch Yên.”
Y tá vừa dứt câu, dư quang Thị Vũ Xuyên thoáng nhìn vẻ mặt Hình Gia và đám tóc đỏ thay đổi.
Sau đó, cửa lớn lại bị đẩy ra lần nữa.
Thanh niên tóc bạc cao gầy vắt trường đao bên hông thản nhiên bước vào, tay trái còn xách theo một cái đầu Hôi thú đã hoàn toàn dị hoá, máu đen nhỏ giọt không ngừng.
Anh đi đến bên cạnh Thị Vũ Xuyên buông ra tay, đầu nện trên mặt đất lăn hai vòng, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn.
Hai người đứng song song.
Một người sạch sẽ tinh tươm tản ra mùi hương nồng say.
Một người toàn thân dính đầy máu đen tựa như ác quỷ tu la bò ra từ địa ngục.
“Bạch Yên.” Nói xong, anh đoạt vòng tay màu đỏ trong tay y tá, tiếp tục bước đi, biến mất ở hành lang tối tâm.
Thị Vũ Xuyên ngó theo hướng người nọ rời đi.
Trong mùi hôi thối và tro tàn, còn kèm theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nghe thấy tiếng động cực kì nhỏ vang bên cạnh, khi cậu quay đầu, y tá trưởng không biết từ lúc nào lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt cậu, đưa một cái vòng tay.
Thị Vũ Xuyên trên mặt bình tĩnh, trong lòng cả kinh, suýt chút nữa lỡ tay đấm người ta rồi.
Sau khi phát hết vòng tay, y tá trưởng nói: “Viện điều dưỡng đóng cổng lúc 8 giờ 30 tối, tất cả phải trở về phòng mình ngay lập tức. Ban đêm thường xuất hiện bệnh nhân mắc chứng mộng du đi tới đi lui, các bạn cứ bình tĩnh nằm im trên giường, không cần đánh thức bọn họ. Mỗi tuần bốn ngày sẽ có bác sĩ tới khám bệnh, mong các bạn chuẩn bị sẵn sàng.”
……
Theo thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường trong đại sảnh, hiện tại khoảng cách đóng cổng còn chưa đến một giờ.
Hình Gia tháo kính râm xuống, lau tròng kính, nói với người mới đang vâng vâng dạ dạ bên cạnh: “Cách xa Bạch Yên một chút, biệt danh ‘ ác mộng ’ không phải nói chơi cho vui đâu.”
Không thèm để ý ông chú trung niên đang lấy lòng dò hỏi, anh ta quơ quơ cổ tay: “Tôi ở phòng bệnh số 302, mọi người thì sao?”
“Chúng tôi ở phòng 401.” Đôi tình nhân Trương Luân và Vương Lanh Canh được phân ở chung phòng.
“Tôi ở phòng 303!” Tuy ông chú trung niên cảm thấy không thể cùng một phòng với Hình Gia thật đáng tiếc, nhưng ở cách vách cũng không tồi.
Đám Kha Chân không tình nguyện tham gia lắm.
Kế tiếp, những người khác đối chiếu phòng nhau một chút
Ngu Vân Hoàn và Hình Gia ở phòng 302, Kha Chân và tóc đỏ ở phòng 407, ông chú và cậu trai trẻ đeo tai nghe ở phòng 303, đôi tình nhân ở phòng 401, nhiếp ảnh gia ở phòng 210.
Ngoại trừ Bạch Yên không ở đây, hiện tại chỉ còn lại Thị Vũ Xuyên chưa nói số phòng.
“Tôi ở__101.”
Thị Vũ Xuyên nâng cổ tay trắng nõn lên, dòng chữ màu đen khiến tim người khác đập liên hồi với cường độ mạnh.
Bọn họ đều thấy rõ từ đằng sau số phòng____Nhà Xác.
Khác với vẻ mặt khiếp sợ của mọi người.
Thị Vũ Xuyên cảm thấy bản thân mũi không thở tim không đập, ở nhà xác cũng rất bình thường mà nhỉ?