Ánh trăng biến mất, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Nếu là trò chơi ắt có ' quy tắc ',người bình thường sẽ không dại mà đi khiêu chiến với NPC ngay ngày đầu tiên.
Uyển chuyển từ chối lời mời của Hình Gia, Thị Vũ Xuyên gặp một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cậu không tìm thấy đường dẫn tới nhà xác____toà nhà này vốn dĩ không có tầng -1.
Toà nhà chính được xây theo lối kiến trúc cũ, gồm năm tầng, thang bộ thang máy đều có, thang bộ nối giữa tầng 4 và tầng 5 bị khóa bằng xích sắt, thang máy thì chỉ có nút tầng 1-4.
Phòng y tá không có một bóng người, không có bất cứ manh mối gì về tầng -1 hết.
Những toà nhà phụ xung quanh đa số thiết kế khá đơn giản, từ xa đến gần bên trên đều bị khóa, chỉ có toà nhà chính là vô được.
Tám giờ hai mươi phút, cách thời gian đóng cổng mười phút
Khi cậu tiếp tục đi thẳng để điều tra manh mối, phòng bệnh 302 truyền ra giọng nói không đứng đắn.
Hình Gia: "Không biết ở dưới đấy sẽ diễn ra tiết mục đặc sắc gì đây ta, thế nào cưng muốn tới phòng bọn anh 'over night' không?"
Thị Vũ Xuyên dừng ở cửa phòng bệnh 302, nhìn thoáng qua.
Đây là một căn phòng đơn sơ vừa vặn cho hai người, giữa hai giường treo tấm rèm tơ hơi mỏng, mỗi người một cái tủ đầu giường, trên lan can ở đuôi giường dán số y chang con số ghi trên vòng tay, dưới cửa sổ đặt hai cái ghế, đồng hồ treo tường chuyển động tích tắc.
Hình Gia không thay quần áo bệnh nhân, ngồi ở trên giường thưởng thức □□.
Hình Gia: "Thời buổi này ai cũng giống nhau, cái loại người chơi lâu năm yêu quý người chơi mới sớm đã không còn. Anh đây nguyện ý đứng ra che chở cho cưng với điều kiện nho nhỏ, cũng không lớn lao mấy đâu, sau khi phó bản kết thúc đưa cho anh đây một nửa khen thưởng là được. Nếu may mắn rút trúng huyết mạch thiên phú, anh còn có thể thưởng thêm cho cưng rất nhiều tích phân đó nha~!"
Vừa dứt lời, tấm rèm bị kéo ra, phát ra tiếng 'xoẹt__' chói tai.
Ngay sau đó, Ngu Vân Hoàn bất mãn nói: "Đừng nghe tên đó!"
"Cười ẻ, ẻm không nghe tao chẳng lẽ nghe mày?" Hình Gia phản bác.
Ngu Vân Hoàn: "Ai mà không biết tổ chức ' Tam Trụ ' mấy người máu lạnh vô tình nhất, dù là đồng đội cũng vứt bỏ."
Hình Gia: "Lại nói tiếp, phó bản lần này đúng xui vãi c*t, nhiều người mới thì thôi đi, còn kéo thêm 'Ác mộng' Bạch Yên trong tổ chức vào chi nữa vậy."
Nói xong câu cuối, giông Hình Gia càng ngày càng nhỏ, hình như anh nhớ tới ký ức đau thương nào đó, nghiêm túc nói với Thị Vũ Xuyên đứng ngoài cửa: "Nơi này trừ anh đây ra không ai bình thường đâu, chết cũng đừng trách anh đây đấy."
Nói xong anh chỉ đồng hồ treo tường.
Hình Gia: "Cưng còn ba phút, mau về phòng mình đi."
Ý là không thành lập giao dịch, sẽ không có dịch vụ che chở.
Thị Vũ Xuyên thấy không thể thu thêm thông tin nào nữa, dưới ánh mắt trông đợi của Hình Gia, cậu bước vào phòng cầm lấy dao găm đặt trên tủ đầu giường Ngu Vân Hoàn.
Thị Vũ Xuyên: "Cậu cho tôi mượn vật này nhé?"
"Đây là đạo cụ, nó mà cho____" Hình Gia khịt mũi coi thường, chưa nói hết câu đã bị Ngu Vân Hoàn cắt ngang.
Ngu Vân Hoàn: "Được mà! Ngài cứ dùng thoải mái.....ngài......hay là ngài tạm ở phòng này một đêm đi."
Thị Vũ Xuyên mỉm cười từ chối, xoay người rời đi, trong giây phút chạm vào chuôi dao, một ít thông tin xuất hiện trong đầu.
【 Đạo cụ: Dao găm 】
【 Cấp bậc: cấp C 】
Hình Gia vẻ mặt khó tin, nhưng nghĩ đến nhan sắc của Thị Vũ Xuyên, anh ta hiểu quá mà.
Hình Gia: "Chậc chậc, mỹ nhân quả nhiên luôn được ưu tiên đặc biệt."
......
Hai phút sau, Thị Vũ Xuyên ngừng ở cửa cầu thang tầng hai.
Dựa theo sắp xếp ban nãy, mọi người đều cho rằng Bạch Yên sẽ ở phòng bệnh số 210 cùng nhiếp ảnh gia.
Chỉ có Thị Vũ Xuyên biết, Bạch Yên ở phòng bệnh số 113.
Trước mắt, cậu vẫn chưa hiểu việc phân chia như vậy có ý nghĩa gì, nhưng căn cứ theo lời NPC nói, nếu không ở trong phòng bệnh đúng thời gian quy định, sẽ gặp phải chuyện đáng sợ nào đó.
Tuy Thị Vũ Xuyên rất tin tưởng vào giá trị vũ lực của bản thân, nhưng với tình hình hiện tại, cậu không có ý định cứng đối cứng cùng quy tắc phó bản.
Hiện tại có hai lựa chọn, lên tầng hai tìm nhóm người mới, hoặc xuống tầng một tìm Bạch Yên bị Hình Gia tránh như tránh tà.
Cuối cùng cậu chọn xuống lầu.
Ở cùng người chơi lâu năm thu nhiều tin tức hơn.
Khi Thị Vũ Xuyên đi đến cửa phòng 113, toàn bộ đèn hành lang đều tắt, cho thấy đến giờ đóng cổng.
"Cộc,cộc__" Cậu nhẹ nhàng gõ hai cái, không ai đáp lại.
Then cầm tay cứng ngắc, cửa bị khóa trái mất tiêu.
Trong bóng đêm, hành lanh bắt đầu vang lên âm thanh sột soạt, như có thứ gì đang bò, nhưng nơi phát ra tiếng lại không phải trên mặt đất.
Không ngờ đấy, mới vừa tắt đèn mà đã xuất hiện sinh vật quái đản mon men lại gần rồi, dựa vào thị giác nhìn trong đêm cực tốt của mình, Thị Vũ Xuyên phát hiện cuối hành lang có cái gì đó đang chậm rãi bò trên trần nhà.
Đó là một cục thịt mềm mềm nhớt nhớt.
Từng ngón tay vừa khô vừa dài mọc bên ngoài cục thịt, đầu ngón tay cắm sâu vào trần nhà, nhìn từ xa y chang nhím biển.
Tởm kinh!
Thị Vũ Xuyên thu hồi tầm mắt, nhanh chóng cắm dao găm vào khe cửa.
"Cạch__" một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra.
"Keng__!" Ngay sau đó lưỡi dao bổ tới bén ra tia lửa.
Dao găm bên ngoài cửa va chạm với trường đao bên trong cửa, từ lực bổ có thể đoán được đối phương không nương tay chút nào cả.
Nghe thấy tiếng động, cục thịt mọc đầy ngón tay dùng tốc độ chóng mặt vọt đến.
Trong căn phòng tối tăm, Bạch Yên lạnh lùng nhìn người trước mặt nói: " Đây không phải nơi cậu nên tới."
Thị Vũ Xuyên: " Coi như nể chút mặt mũi cho tôi vào ngồi chung nha? Nếu có chuyện gì anh cứ thẳng tay chặt bay đầu tôi cũng được. Xin anh đó!"
Thị Vũ Xuyên nhìn chằm chằm Bạch Yên, trong lòng bắt đầu tính toán năng lực chiến đấu giữa người nọ và quái vật trên trần nhà.
Dư quang Bạch Yên liếc đến trần nhà, không lằng nhằng nữa trực tiếp lắc mình cho cậu vô, sau đó nhanh tay đóng cửa lại.
"Rầm__" một tiếng qua đi, hai người song song đè lên ván cửa, ăn ý im lặng.
Cùng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên.
Một tiếng một tiếng, càng ngày càng dồn dập.
Giống như có vô số ngón tay bắt đầu gõ cùng.
"Rầm rầm rầm rầm......"
Hơn mười phút sau, âm thanh âm mới ngừng.
Quái vật bên ngoài không biết đã rời đi chưa.
Thị Vũ Xuyên dùng hết sức nắm chặt chuôi dao.
Y như suy đoán của cậu, loại quái vật này sẽ không tổn hại được người chơi nếu cửa đóng.
Không gian khôi phục an tĩnh.
Lúc này cậu mới có tinh thần quan sát bài trí trong phòng.
Kế hoạch đổ bể rồi, tưởng đâu phòng nào cũng như nhau, đều dành cho hai người.
Phòng khá nhỏ, trừ một cái giường đơn thì toàn bộ trống rỗng, ngay cả tủ đầu giường cũng không có luôn.
Còn chưa kịp kén cá chọn canh, Bạch Yên bên cạnh trầm giọng nói: "Quái vật bên ngoài đã rời khỏi, cậu cũng đi được rồi."
Thị Vũ Xuyên trầm mặc, cậu vẫn luôn sử dụng chiêu ' chuyện gì khó giải quyết bằng bạo lực thì ta lấy khuôn mặt ra thay thế ', không ngờ có một ngày bị lật xe. Haha....hờ!😞
Hàng lang tối tăm ẩn giấu nhiều nguy hiểm, giờ mà vọt ra ngoài là tới công chuyện liền.
Lúc bầu không khí giữa hai người có chút giương cung bạt kiếm, ở ngoài lần nữa truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Có thứ gì đó ngừng ngoài cửa!!!!!!!
Then cầm tay nhẹ nhàng xoay tròn.
Đáng tiếc có hai người đàn ông đang áp lên ván cửa, sao mà mở được.
Sau khi ý thức được nhẹ nhàng không ăn thua, nó đột nhiên tăng thêm lực.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến bệnh nhân ' mộng du ' trong lời của y tá trưởng.
Theo lời dặn, chỉ cần nằm im trên giường không cần đánh thức bọn họ là có thể an toàn tránh một kiếp.
Trong bóng đêm, Thị Vũ Xuyên chống cửa: "Chia cho tôi nửa giường được không?"
Mùi máu nàn nhạt lan khắp căn phòng nhỏ hẹp, cậu nhẹ nhàng nói, "Anh bị thương rồi, tôi có sẵn thuốc trị thương, có thể giúp anh chút ít."
Miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại nắm chặt chuôi dao, nếu người nọ từ chối cậu sẽ lụi cho một nhát, nói gì thì nói quái vật bên ngoài nào có dễ ăn như thế.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, nhìn môi mỏng đối phương lúc đóng lúc mở, Bạch Yên chôn vùi cảm xúc kì lạ vừa nảy lên.
" Cậu nằm trước đi." Ma xui quỷ khiến nói ra câu này, hắn không thể tin nổi lời này là từ miệng mình.
Thị Vũ Xuyên không khách khí, bước đến mép giường, kéo ra chăn nằm xuống, còn rất biết điều chừa lại một nửa.
Cửa phòng bị đập uỳnh uỳnh, quái vật vẫn khoing chịu bỏ cuộc.
Va chạm kéo dài liên tục, sức lực càng lúc càng mạnh, Bạch Yên đợi một hồi, nắm lấy thời cơ, rời ván cửa lên giường nằm.
Giường đơn nên hơi chật, hai người ăn ý nằm nghiêng.
Bởi vì nằm sát nhau, Thị Vũ Xuyên có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phun trên mặt mình, không gian yên tĩnh, toàn bộ phòng chỉ còn tiếng hít thở từ một người.
"Rầm____"
Cửa đập mạnh sang vách tường, nhiệt độ không khí giảm xuống cực nhanh, hoà quyện cùng mùi hôi nồng đậm với nồng đậm, quái vật rốt cuộc cũng vào được.
Thị Vũ Xuyên giả bộ ngủ, mắt mở he hé.
Đầu tiên, là khuôn mặt nhắm mắt chau mày của Bạch Yên, có vẻ bị thương khá nặng da tái nhợt, mắt đen thui như gấu trúc chắc lâu rồi không được ngủ.
Bỗng nhiên, một ' bệnh nhân ' mặc đồ bệnh nhân kiểu cũ đứng sau Bạch Yên, chậm rãi cong lưng.
Lúc này Thị Vũ Xuyên mới thấy rõ hình dáng của nó.
Trên cơ thể mục nát, bộ đồ dơ đến mức không còn nhận ra đó là đồ bệnh nhân, môi hư thối, hàm răng không chỉnh tề....
Gì mà bệnh nhân, bệnh nhân chết lâu ngày mới đúng.
Cũng may nó không đứng lâu lắm, sau khi lết loanh quanh phòng vài vòng không phát hiện bất cứ thứ gì bất thường, xác chết kéo cơ thể nặng nề chậm rì rì rời đi.
Độ ấn trong phòng tăng trở lại, mùi hôi cũng biến mất.
Thị Vũ Xuyên mở mắt ngồi dậy.
Giây tiếp theo, chuyện bất ngờ ập đến.
Bạch Yên bỗng nhiên xoay người đè cậu dưới thân.
Nếu không phải bầu không khí âm trầm chưa hoàn toàn tiêu tán, trường đao và dao găm lại va chạm ra lửa nữa cho mà xem, thanh niên tóc đen bị đè trên giường, khung cảnh lúc này có chút kích thích a.
Thị Vũ Xuyên một tay cầm dao đỡ trường đao, khó hiểu nói: "Ra tay mà không chào hỏi gì hết? Quá đáng ghê!"
Cậu ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn nà lộ ra, không chút sợ hãi trước lưỡi dao sắc bén cách vài cm, khóe miệng nở nụ cười ngứa đòn.
Trong bóng đêm, mùi máu tươi trên cơ thể Bạch Yên càng thêm nồng, chắc vết thương lại rách nữa rồi.
Thanh niên hiện giờ đã trở thành nỏ mạnh hết đà.
Thị Vũ Xuyên không hiểu, tại sao đám Hình Gia lại tránh Bạch Yên như tránh tà, qua hai lần giao lưu bằng dao, cậu cảm thấy người này hiếu thắng hơn nhân loại bình thường, nhưng cũng không mạnh đến nổi khiến người ta sợ hãi, hay do bị thương sức chiến đấu giảm xuống.
Khác với cậu, vẻ mặt Bạch Yên nghiêm túc, đáng tiếc mất máu quá nhiều khiến thể lực hắn liên tục hao mòn, nhích trường đao thôi cũng vô cùng khó khăn.
Bạch Yên: "Hô hấp không có, tim không đập, rốt cuộc cậu là cái quái gì vậy?"
Giọng nói của thanh niên tóc bạc có chút khàn khàn, như kẹt ngụm máu ở cổ họng, lúc Thị Vũ Xuyên tính khen đối phương nhạy bén thì câu kế tiếp làm cậu đứng hình.
Bạch Yên: "Tang thi hồi nãy cũng mang vòng tay y hệt."
Thị Vũ Xuyên nhớ đến chữ Nhà Xác viết trên vòng tay.