Đỗ Vũ Hàng quay đầu nhìn nhìn Lâm Lạc, lại nhìn nhìn thầy giáo, sờ sờ lỗ tai, nghi ngờ thính giác mình có vấn đề.
“Em học hỏi Lâm Nặc ấy ạ…..?”
Lâm Nặc là một con mọt sách chẳng hề có nền tảng mỹ thuật căn bản, mình học hỏi cậu ta? Học cách cắm đầu vào cuốn sách ấy hả?
“Thiên phú của Lâm Nặc chính là độc nhất vô nhị, sống vài chục năm rồi, đây là lần đầu tiên thầy gặp đấy!” Mắt kính vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi bản thân mình phát hiện ra một thiên tài, “Nhận thức và cảm giác về màu sắc của cậu ấy vượt xa người thường.”
“Em chịu khó học hỏi bạn đi, rất có ích đấy.”
“Em nhìn xem,” Mắt kính không thể chờ đợi muốn khoe với người khác về hạt giống tốt mà anh ta vừa phát hiện, “Đây chính là tranh bạn ấy vừa vẽ!”
Nhìn thấy bức tranh Mắt kính đưa ra, nét mặt Đỗ Vũ Hàng phức tạp, cảm giác không thể tin nổi.
“Đây là tranh cậu vừa vẽ à?” Cậu ta hỏi Lâm Lạc
Lâm Lạc: “Ờ.”
Phiền vãi, giờ mà không đến trường thì sẽ muộn mất.
Hai cái người này nói đến bao giờ mới xong đây?
“Không thể nào!” Đỗ Vũ Hành kiên quyết phản bác.
Lâm Lạc còn chưa kịp nói, Mắt kính đã không vui: “Cái gì không thể nào, chúng tôi đều nhìn thấy em ấy vẽ, còn có rất nhiều người nữa cũng thấy. Em nhìn đi, màu vẽ còn chưa khô hẳn, còn có thể giả sao?”
Thế giới quan của Đỗ Vũ Hàng chấn động rồi.
Lâm Lạc chưa bao giờ học vẽ tử tế, chỉ thỉnh thoảng nghịch chơi trên giấy, sao có thể lần đầu tiên cầm cọ đã vẽ được như vậy? Điều này tuyệt đối không thể.
Đỗ Vũ Hàng luôn tự nhận bản thân mình có chút thiên phú, nhưng trước bức tranh này của Lâm Lạc, cái gọi là thiên phú của cậu ta chỉ như một trò đùa.
Lâm Lạc sao có thể vẽ đẹp hơn cậu ta?
Thấy dáng vẻ bị chấn động mạnh của Đỗ Vũ Hàng, Lâm Lạc có hơi xấu hổ.
Dù sao cậu cũng là họa sĩ đã nổi danh nhiều năm, giờ lại so đo với trẻ con quả thực có chút bắt nạt người khác, mong là thằng bé không bị đả kích đến nỗi không muốn học vẽ nữa.
“Thực ra cậu vẽ cũng khá đẹp.” Lâm Lạc vỗ vỗ vai cậu chàng.
Đỗ Vũ Hàng: ‘’………………….”
Lâm Lạc nói chân thành: “Thật đó, thiên phú của cậu không tồi, lại rất chịu khó, tôi nghĩ dù lần này cậu không thi đỗ Học viện Mỹ thuật Quốc gia thì lần tới chắc chắn sẽ đỗ.”
Lâm Lạc thực lòng an ủi đổi phương, cũng thực sự có suy nghĩ như vậy.
Mặc dù Đỗ Vũ Hàng vừa rồi coi thường cậu, nhưng một người đàn ông trung niên 40 tuổi như Lâm Lạc (dù thực tế chỉ sống được 30 năm) không đến mức tính toán so đo với một thiếu niên mới mười mấy tuổi, ngược lại còn khiến người ta chê cười.
Nhưng những lời cậu nói rơi vào tai Đỗ Vũ Hàng lại biến thành mỉa mai trắng trợn.
Vừa rồi cậu ta còn cười nhạo Lâm Lạc là đồ mọt sách không biết vẽ tranh.
Đỗ Vũ Hàng đỏ mắt hung dữ trừng Lâm Lạc rồi đeo cặp sách bỏ đi mất.
Lâm Lạc trước giờ không biết cách nói chuyện, cũng không biết vì sao đối phương lại tức giận.
Cậu ngẩn ra nhìn hướng Đỗ Vũ Hàng rời đi, rồi mới quay lại nói với Mắt kính: “Thưa thầy, vậy em đi học trước.”
“Ừ ừ, đi đi kẻo muộn.”
Trở về trường học, Lâm Lạc vào lớp.
Thành tích học tập của nguyên chủ Lâm Nặc rất tốt, nhưng Lâm Lạc thì kém xa.
Để tránh việc thành tích các môn văn hóa quá kém mà không thể thi nổi vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Lâm Lạc hiếm khi phát huy đến 12 phần tinh thần để cố gắng học hành.
May mà trong đầu cậu vẫn còn ký ức của Lâm Nặc, bằng không cậu ngồi nghe mấy bài này khác nào vịt nghe sấm.
Cơ mà nói là nói vậy, vừa lên lớp có một ngày, Lâm Lạc còn thấy mệt hơn cả vẽ tranh trong hai ngày.
Mười giờ tối cậu mới đi học về.
Đến bãi đậu xe ở cổng trường, Lâm Lạc vừa tiến lại mở khóa chiếc xe đạp hỏng liền nghe thấy có người gọi mình.
Lâm Lạc quay lại, thấy một nam sinh không cao lắm, tóc hơi xoăn, đeo kính mắt tròn, trông rất thanh tú.
“Mấy hôm nay sao không đợi mình đi học cùng?”
Nam sinh đang nói tên là Ngũ Tử Huy – trúc mã của Lâm Nặc, chơi với nhau từ nhỏ, hiện giờ hai người vẫn là hàng xóm của nhau.
Cái chết của nguyên chủ Lâm Nặc không khỏi liên quan đến Ngũ Tử Huy này.
Tháng trước, Lâm Nặc vì áp lực học hành, lại thêm việc mẹ cậu bị tông xe khiến tâm trạng cực kỳ không xong, là Ngũ Tử Huy đã rủ cậu đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Hai người bọn họ đang ồn ào đùa giỡn thì Ngũ Tử Huy trượt tay đẩy Lâm Nặc ngã xuống sông.
Thời tiết quá lạnh, nguyên chủ lại không biết bơi nên vừa rơi xuống nước đã bị chuột rút.
Nơi đó khá hẻo lánh, Ngũ Tử Huy hoảng sợ đi tìm người giúp, đến khi trở lại, khó khăn lắm mới kéo được Lâm Nặc lên.
Từ lúc đó, mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt.
Ngũ Tử Huy cho rằng Lâm Nặc oán hận mình mà không hề biết trong cơ thể này đã đổi thành một người khác.
“Quên mất.” Lâm Lạc đáp qua loa
Lâm Lạc vừa quay đầu, Ngũ Tử Huy đã nhìn thấy vết thương trên mặt cậu.
Bọn họ không học cùng lớp, Lâm Lạc lại cố ý tránh mặt nên bây giờ Ngũ Tử Huy mới gặp được cậu.
“Ba cậu đánh sao?” Ngũ Tử Huy là hàng xóm của cậu, lại hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình của Lâm Lạc nên đoán ra ngay.
“Ông ta sao có thể làm vậy?” Ngũ Tử Huy tức giận nói, “Sao lại đánh cậu, dựa vào cái gì mà đánh cậu chứ?”
Đối với Lâm Nặc, Ngũ Tử Huy chính là anh em tốt cùng nhau lớn lên. Nhưng với Lâm Lạc, cậu ta chỉ là người lạ, còn là thủ phạm cho cái chết của Lâm Nặc.
Lâm Lạc không muốn nói chuyện riêng của mình cho cậu ta, chỉ lẳng lặng đạp xe rời đi.
Ngũ Tử Huy vội vàng đạp xe đuổi theo, biết cậu không muốn nói đến chuyện này, liền hỏi: “Mình nghe nói hôm qua cậu đã tham gia kỳ thi mỹ thuật?”
Lâm Lạc: “Phải.”
Ngũ Tử Huy cau mày nói: “Cậu nghĩ gì vậy hả, thành tích của cậu tốt như thế, đột nhiên lại muốn quay sang đi mỹ thuật làm gì?”
Trong mắt nhiều học sinh giỏi văn hóa, sinh viên nghệ thuật đều là kiểu thích đi đường tắt, không chịu làm việc đàng hoàng.
Lâm Lạc lười giải thích, chỉ nói: “Tôi thích hội họa.”
“Nhưng cậu chưa từng chính thức học cái đó,” Ngũ Tử Huy nói, “Đi thi môn đó, còn không bằng làm hai đề thi thử. Với thành tích của cậu, đạt 985 điểm cơ bản không thành vấn đề, sao còn phải thi môn đó?”
Thấy Lâm Lạc không nói chuyện, Ngũ Tử Huy cũng cảm thấy cậu sẽ không thi đỗ nên cũng chẳng lo chuyện này nữa, hỏi sang chuyện khác: “Dì Phùng dạo này có khỏe không?”
“Rất tốt.” Lâm Lạc đạp xe, đầy mặt đều là ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TÔI, nhưng Ngũ Tử Huy hoàn toàn không hiểu. Hoặc có thể cậu ta cũng hiểu nhưng nhất định phải quấn lấy Lâm Lạc.
Sự lãnh đạm của Lâm Lạc khiến Ngũ Tử Huy không biết làm thế nào mới có thể tiếp tục.
Im lặng một hồi, cậu ta khẽ hỏi: “Cậu không phải vẫn còn giận vì ngày đó mình đẩy cậu xuống sông chứ?”
Lâm Lạc nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, nhẹ giọng đáp: “Không phải.”
Nói vậy là có rồi.
Ngũ Tử Huy vội vàng nói: “Mình thật sự không cố ý, Lâm Nặc, mình không phải đã lập tức chạy đi tìm người cứu cậu sao?
Mình cũng không biết bơi nên khi đó chỉ có thể tìm người khác đến cứu cậu.”
“Lâm Nặc……………” Thấy Lâm Lạc đạp xe càng lúc càng nhanh, Ngũ Tử Huy cũng tăng tốc, “Nếu cậu giận mình, vậy mình xin lỗi cậu, dù mình làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được, chỉ cần cậu chịu tha thứ cho mình.”
Khoảng cách từ nhà Lâm Lạc đến trường cũng không xa. Đạp xe được mười phút đã đến dưới nhà cậu rồi.
Lâm Lạc xuống xe rồi khóa lại, xoay người đi lên lầu.
Ngũ Tử Huy đứng chắn trước mặt cậu, cố chấp nói: “Nếu cậu không đồng ý, mình sẽ không để cậu đi lên đâu.”