Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 6



Cô giáo nọ cầm tranh của Lâm Lạc trong tay, đoạn hỏi: “Bạn học, em thực sự chưa từng học qua kỹ năng cơ bản sao, trước đây chưa từng vẽ sao?”

Đó chính là những lời Lâm Lạc vừa nói với anh chàng đeo kính.

Tất nhiên Lâm Nặc chưa từng, nhưng Lâm Lạc thì có.

“……….Vâng.” Lâm Lạc có hơi chột dạ gật đầu.

“Chưa từng học qua sao?” Cô giáo nọ gặng hỏi

“Chưa từng.” Lâm Lạc đáp, “Nhà em nghèo lắm, không có tiền cho em học vẽ đâu.”

“Không sao!” Cô giáo kích động nói, “Chúng tôi dạy em miễn phí! Không thu của em một xu!”

Lâm Lạc hơi sửng sốt trước sự nhiệt tình này của cô giáo.

Cậu vốn dĩ chỉ muốn dùng ké vật dụng trong phòng tranh này để vẽ tranh mô phỏng rồi bán giá cao, mà dù giá không được cao thì cậu cũng chẳng mất gì.

Bán được vài bức tranh, mẹ cậu sẽ không phải mở quán bán hàng rong nữa, cậu cũng sẽ có tiền học.

Nhưng không nghĩ tới phòng tranh này lại nhiệt tình với cậu như vậy.

Lâm Lạc miễn cưỡng rút tay mình ra khỏi tay cô giáo: “Nhưng mà, em còn phải đi học….”

“Không sao,” Cô giáo lại nói, “Hầu hết học viên của chúng tôi ở đây cũng đều đang đi học, em có thể đến đây học lúc rảnh rỗi.”

Trong mắt của cô giáo nọ và anh chàng đeo kính, Lâm Lạc chính là một viên ngọc thô, chỉ cần mài dũa một chút là sẽ sáng rực rỡ.

Phòng tranh của họ sẽ không cần mất nhiều công sức, chỉ cần có thể biến Lâm Lạc thành bảng hiệu vàng của mình là được.

Nhìn xem, ở phòng tranh của họ học thử có 3 ngày thôi đã có thể vẽ được như thế này – minh chứng chính là bức Biển và ánh trăng do Lâm Lạc vừa vẽ.

Tuyên truyền hơi sai chút cũng chẳng sao, dù sao thì Lâm Lạc cũng sẽ không đứng ra phủ nhận.

Lâm Lạc: “Ba em không đồng ý đâu.”

Lúc này anh chàng đeo kính nọ mới nói: “Em học vẽ ở phòng tranh của chúng tôi, nếu em đoạt giải thì sẽ được thưởng rất nhiều tiền. Em có thiên phú như vậy, chắc chắn tương lai sẽ trở thành một họa sĩ tài ba, chúng tôi sẽ đến làm công tác tư tưởng cho ba em!”

Bên cạnh, nữ sinh mặt búp bê đang nhìn Lâm Lạc với vẻ mặt phức tạp.

Mới vừa rồi cô còn động viên Lâm Lạc dũng cảm vẽ tranh, trong lòng cô rất đắc ý vì thiên phú của mình, còn hơi có chút coi thường Lâm Lạc.

Không nghĩ tới thiên phú của hai người bọn họ cách nhau như trời với đất vậy, chẳng tài nào so sánh được.

“Bạn học này, em đã thành niên chưa?” Anh đeo kính hỏi.

Lâm Lạc đáp: “Thành niên rồi ạ.”

Tôi 40 tuổi rồi em trai à.

Anh đeo kính cười nói: “Đã thành niên, tức là em có thể tự chịu trách nhiệm cho những gì em làm rồi. Giờ thế này đi, anh sẽ dẫn em đến gặp sếp của bọn anh trước, có được không? Cho em xem hợp đồng trước rồi em lại cân nhắc xem có đến phòng tranh của bọn anh không nhé.”

Cứ như vậy, họ đã dẫn Lâm Lạc đến văn phòng của sếp mình.

Anh đeo kính mở cửa rồi hào hứng nói: “Sếp, chúng tôi vừa phát hiện được một hạt giống tốt!”

Mắt kính nói xong mới thấy nét mặt sếp mình có hơi không đúng, nhìn lại liền thấy trong văn phòng còn một người đàn ông khác, sếp đang khách khí nói chuyện với anh ta.

Người này là Tỉnh Ngộ.

“Tôi đang có khách, cậu không thấy hả?” Sắc mặt ông chủ Từ trầm xuống, “Ra ngoài.”

Song khi Tỉnh Ngộ nhìn qua cửa lại phát hiện thân ảnh quen thuộc, vì vậy anh cười nói: “Không sao, cứ để bọn họ vào đi, tôi cũng muốn xem xem là hạt giống tốt nào lại có thể khiến các anh vui như vậy.”

Ông chủ Từ khiêm tốn đáp lại rồi mới bảo mắt kính gọi Lâm Lạc vào.

“Chính là cậu bé này, chưa từng học căn bản,” mắt kính nói thật nhanh rồi lấy bức tranh mà Lâm Lạc vừa vẽ ra, kích động nói, “Sếp, anh xem, đây chính là tranh cậu ấy vừa vẽ!”

Ông chủ Từ nhìn Lâm Lạc, thấy vết thương trên mặt cậu liền khẽ chau mày rồi mới cầm lấy bức tranh. Chỉ nhìn thoáng qua hắn lập tức sửng sốt, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn lại vài lần rồi mới ngẩng lên hỏi:

“Cậu tên là gì?”

“Lâm Nặc.” Mắt kính thay cậu trả lời, “Đang học ở trường trung học số 13 ngay gần đây.”

“Cậu thực sự chưa từng học căn bản, cũng chưa từng vẽ sao?” Ông chủ Từ cảm thấy khó tin

“Chưa từng,” Lâm Lạc dửng dưng trả lời, “Nhà tôi không có tiền cho tôi học vẽ.”

Việc này thực sự là bất ngờ ngoài ý muốn, cậu không muốn giao dịch với những người này, tự nhiên sắc mặt cũng không quá tốt.

Ông chủ Từ cười hỏi: “Nếu không có tiền thì cậu tới đây làm gì, muốn thử sao?”

Lâm Lạc không đáp lời.

“Không phải cậu nói sẽ không học sao?”

Tỉnh Ngộ bên cạnh chợt mỉm cười nói xen vào.

Lâm Lạc: “……………………….”

Tôi vốn chỉ muốn dùng ké công cụ vẽ tranh thôi…………

Ông chủ Từ ngạc nhiên hỏi: “Tỉnh tiên sinh quen cậu ấy sao?”

“Cũng không hẳn vậy, chỉ là đã từng gặp một lần.”

Tỉnh Ngộ quan sát thiếu niên trước mặt, mỉm cười dịu dàng nói:

“Không phải tôi nói cậu có thể gọi điện cho tôi sao, nếu muốn học vẽ, tại sao không liên lạc với tôi?”

Lâm Lạc thầm bĩu môi: Anh là ai chứ, sao tôi phải gọi điện cho anh? Ai biết anh có phải là tên biến thái thích bao dưỡng nam sinh không.

Tỉnh Ngộ cầm lấy bức tranh từ tay ông chủ Từ, nhìn một lúc lâu rồi mỉm cười: “Xem ra cậu thực sự rất thích Lâm Lạc, bức tranh này của cậu chính là bản sao chép tác phẩm của anh ấy đúng không?”

Bị phát hiện nhưng Lâm Lạc cũng chẳng ngạc nhiên: “Đúng vậy thì sao?”

“Này, nhóc con,” Tỉnh Ngộ vừa tức vừa buồn cười, lại có cảm giác lòng tốt của mình bị coi như đồ bỏ, “Tại sao lúc nào cũng cáu bẳn như vậy, tôi đâu có trêu chọc gì cậu?”

Người đàn ông đeo kính khẽ kéo góc áo Lâm Lạc, ra hiệu cho cậu chú ý lời nói một chút, đây chính là ông chủ lớn đó.

Tỉnh Ngộ nổi tiếng trong ngành này vì rất hào phóng với các họa sĩ lại luôn không ngần ngại giúp đỡ các họa sĩ trẻ tài năng.

Gần đây phòng tranh của họ muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh học sinh, vì vậy mới tìm đến Tỉnh Ngộ, hy vọng anh có thể giúp đỡ.

Lâm Lạc tuy có thiên phú nhưng nếu làm mếch lòng ông chủ lớn, bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.

“Lâm Nặc,” thấy vẻ mặt Lâm Lạc vẫn không tốt, mắt kính khẽ nói, “Nói chuyện tử tế nào.”

Rồi lại quay ra tươi cười với Tỉnh Ngộ, giải thích: “Có thể do cậu ấy hồi hộp nên lời nói có chút không phải, Tỉnh tiên sinh đừng chấp nhặt với cậu ấy.”

Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc.

Nghĩ đến việc mình còn phải dùng nhờ dụng cụ vẽ tranh, Lâm Lạc mới miễn cưỡng nói:

“Là mô phỏng theo một trong những tác phẩm sớm nhất của Lâm Lạc.”

“Người mới học đều nên mô phỏng theo tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng.”

Tỉnh Ngộ cũng rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nếu Lâm Nặc quả thực như lời câu nói, chưa từng học căn bản, lần đầu vẽ tranh lại có thể vẽ như này, vậy chính là thiên tài.

Anh không muốn từ bỏ một hạt giống tốt như vậy, nên kiên nhẫn hỏi: “Lâm Nặc, tôi hỏi cậu, cậu có muốn học vẽ hay không? Nếu cậu muốn thì hãy ở lại đây chăm chỉ học đi, học phí tôi sẽ trả.”

Cho dù điều này không nằm trong hạng mục tính toán của các nhà đầu tư thì đây cũng coi như một cuộc mua bán không hề lỗ vốn.

Lâm Lạc nhíu mày.

Mắt kính lại một lần nữa kéo góc áo cậu, liều mạng nháy mắt ra hiệu: Mau đồng ý, mau đồng ý đi!

Lâm Lạc không muốn tẹo nào.

Cậu không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa như vậy.

“Tôi còn phải đi học, không có thời gian đến đây học vẽ.” Lâm Lạc đáp, cậu hơi do dự rồi nói tiếp: “Nhưng tôi muốn loại thuốc màu và cọ vẽ tốt hơn, những thứ vừa rồi quá tệ, không dùng được.”

Kiếp trước Lâm Lạc đã mồ côi từ nhỏ, sau khi lớn lên cậu cũng chỉ có một mình, không ai dạy cậu cách cư xử, cậu cũng chẳng biết cách nói chuyện với người khác.

Cũng may là những người trong phòng này hiện tại chỉ quan tâm đến thiên phú của cậu, cái khác họ không so đo.

Ông chủ Từ cười nói: “Nếu cậu đến đây học, lại vẽ đẹp, chúng tôi tất nhiên sẽ cho cậu dụng cụ tốt hơn.”

Lâm Lạc lại nhíu mày.

Tỉnh Ngộ có hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn tự học sao?”

Lâm Lạc gật đầu, đúng là cậu có ý này.

Ông chủ Từ: “Cho dù cậu có thiên phú, nhưng nếu không có thầy dẫn dắt, cậu có thể sẽ phải đi đường vòng. Có rất nhiều thứ vẫn nên có thầy hướng dẫn mới tốt được.”

Lâm Lạc nhăn mặt, cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu biết những người này đều có ý tốt, nhưng cậu thực sự không cần.