Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 7



Nhưng Tỉnh Ngộ đã nói nốt ý của cậu:

“Thôi bỏ đi, cậu ấy đã nói hiện tại đang bận học, không có thời gian, đợi đến lúc rảnh lại đến học cũng không muộn. Mấy thứ canvas, thuốc màu, cọ vẽ gì gì đó mà cậu muốn…..”

“Chúng tôi sẽ cung cấp.” Ông chủ Từ cười nói, “Tiền đề là nếu sau này cậu có thể học vẽ, vậy phải đến phòng tranh của chúng tôi, bây giờ tên cậu sẽ được lưu luôn.”

Mở phòng tranh nhiều năm như vậy, mắt nhìn của bọn họ cũng khá ổn.

Một thiên tài như Lâm Lạc, thành tích trong tương lai chắc chắn không hề tầm thường, chẳng có lý do gì mà bây giờ không giữ người lại cả.

Có thể đào tạo được một họa sĩ nổi tiếng, vậy phòng tranh của bọn họ nhất định không tầm thường……

“Được, tôi đồng ý.’’ Lâm Lạc đáp

Dù sao thì cậu cũng không đến học vẽ đâu, lưu tên thì cứ lưu thôi.

Coi như là cảm ơn họ đã giúp đỡ cậu trong lúc khó khăn đi.

“Nhóc tinh ranh…….” (Nguyên tác: 人小鬼大), Tỉnh Ngộ nghe cậu nói liền bật cười.

Lâm Lạc: “……………….”

Em trai à, tôi 40 rồi!

Mấy người ở đây đã thảo luận xong, Lâm Lạc vẫn chỉ là một đứa nhóc, bọn họ cũng chẳng sợ Lâm Lạc sẽ nuốt lời, nhưng chính Lâm Lạc lại đề nghị ký hợp đồng.

Mấy thứ đồ như dụng cụ vẽ tranh này có thể rất đắt, tất nhiên phải nêu trong hợp đồng, nếu không một lúc nào đó họ nuốt lời, lại phải tìm nơi khác thì sẽ rất phiền phức.

“Được, nếu cậu muốn ký hợp đồng, vậy thì ký.” Ông chủ Từ trêu chọc, “Nhưng mà với thiên phú hội họa của cậu, có thể đọc hiểu hợp đồng không vậy?”

Lâm Lạc nhếch môi, lòng nói ông đánh giá tôi hơi thấp đấy.

Kiếp trước ngoài vẽ tranh, cậu đã làm đủ thứ việc, cũng đã bị mấy ông chủ xấu xa lừa gạt không ít nên chẳng lạ gì mấy điều khoản cài cắm trong hợp đồng!

Gọi người soạn hợp đồng, sau khi chờ Lâm Lạc đọc xong, Tỉnh Ngộ bên cạnh cũng giúp cậu kiểm tra, sau khi anh nói không có vấn đề gì thì mọi người liền ký tên rồi lưu lại.

“Dụng cụ vẽ tranh của cậu gửi đến địa chỉ nào?” Ông chủ Từ hỏi.

“Gửi đến nhà cho tôi.” Lâm Lạc suy nghĩ một chút, cậu không học nội trú nên không thể gửi đến trường được, chỉ có thể gửi về nhà.

Cậu phải dặn trước Phùng Quyên, để bà giúp cậu trông mới được.

Xong việc, Lâm Lạc thấy đã muộn rồi liền tính quay lại trường học.

Cậu vừa đi ra khỏi phòng tranh, liền nghe thấy ai đó gọi mình:

“Lâm Nặc?”

Lâm Lạc quay lại, thấy một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng giống mình, lưng đeo cặp sách đang tiến lại gần.

Đây là bạn cùng lớp của Lâm Nặc, tên là Đỗ Vũ Hàng, là học sinh lớp mỹ thuật, hôm qua cũng đi thi đầu vào giống cậu.

Trước mặt bạn cùng lớp cũng không thể quá lạnh lùng, Lâm Lạc bắt chước thái độ của Lâm Nặc mỉm cười chào hỏi Đỗ Vũ Hàng.

Đỗ Vũ Hàng nhìn cậu, kinh ngạc hỏi: “ Mắt cậu làm sao vậy?”

Lâm Lạc: “Không sao.”

“Cậu sao lại ở đây?” Lâm Lạc không muốn nói, Đỗ Vũ Hàng cũng không ép hỏi, quay đầu nhìn về hướng phòng tranh, hơi nhướng mày kinh ngạc hỏi, “Cậu cũng tới học vẽ à?”

Lâm Lạc tất nhiên không phải tới học vẽ, nhưng cũng không tiện nói vậy, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Đỗ Vũ Hàng nói: “Cậu trước đây không học căn bản, giờ học thì quá muộn rồi. Mặc dù thành tích học tập của cậu rất tốt, nhưng vẽ tranh và học là hai lĩnh vực khác hẳn nhau.”

“Vẽ tranh ấy, cái chính là thiên phú, không phải như đi học chỉ cần chăm chỉ là được đâu.”

Đỗ Vũ Hàng liếc mắt nhìn Lâm Lạc: “Tôi nghe nói cậu còn tham gia thi đầu vào?”

Lâm Lạc gật đầu.

Đỗ Vũ Hàng khẽ cười nhạo: “Cậu chưa từng học vẽ, đi thi cũng chỉ phí công, đến rồi lại về đúng là phí thời gian. Hơn nữa, nhà cậu…..bố mẹ cậu có tiền cho cậu học vẽ không, thuốc màu rất đắt, chỉ một chút thuốc màu cũng ngang với tiền sinh hoạt cả tháng của cậu rồi, không phải thứ người bình thường có thể mua được đâu.”

Tuy Đỗ Vũ Hàng nói đúng, nhưng kiểu gì cũng thấy rất khó nghe.

Lâm Lạc tuy không muốn giữ hình tượng người tốt như Lâm Nặc lúc trước, nhưng cũng chẳng muốn cãi nhau với một đứa trẻ làm gì, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Tôi biết, tôi quay lại trường học đây.”

“Này,” Đỗ Vũ Hàng đuổi theo cậu, ‘’Tôi trước đây chưa từng thấy cậu, hôm nay cậu mới đến lần đầu phải không?”

Lâm Lạc không đáp lời, Đỗ Vũ Hàng một mình độc thoại cũng chẳng cảm thấy xấu hổ.

“Trước đây tôi chính là luyện tập ở phòng tranh này, phòng tranh này rất nổi tiếng, mỗi năm đều có một vài học viên thi đỗ 8 Học viện mỹ thuật lớn đó. Tôi muốn thi vào Học viện mỹ thuật Quốc gia, thầy giáo nói tôi rất có triển vọng, nhưng mà hôm qua thi xong, tôi cảm thấy mình phát huy chưa tốt, cũng không quá chắc chắn nên tôi tiếp tục học ở đây, hy vọng kỳ thi sau sẽ tốt hơn.”

“Tôi nói cho cậu biết nhé, Học viện Mỹ thuật Quốc gia rất khó thi vào,” Đỗ Vũ Hàng lại nói, “Rất nhiều học sinh học nghệ thuật, bởi vì muốn thi vào Học viện này mà ôn đi ôn lại nhiều năm nhưng vẫn không đỗ đó.”

Lâm Lạc hơi khó hiểu: “Vậy không phải người trẻ tuổi cũng thành người già sao?”

“Thì đúng rồi, nhưng mà việc này so với thi đỗ Học viện Mỹ thuật Quốc gia có đáng là gì chứ, Học viện Mỹ thuật Quốc gia có rất nhiều giáo viên nổi tiếng, chẳng hạn như thầy Cảnh Vân, có ai là không mong muốn đợc học ở đây.” Đỗ Vũ Hàng nói với vẻ mặt đầy khao khát, “Cậu có thể không biết thầy Cảnh Vân, đó chính là bậc thầy hàng đầu của ngành hội họa trong nước, một bức tranh của thầy có giá tận mấy ngàn vạn đó…..nếu may mắn thi đậu Học viện Mỹ thuật Quốc gia, tôi sẽ có cơ hội được học với thầy ấy.”

Nói đến đây, Đỗ Vũ Hàng có hơi tự mãn liếc nhìn Lâm Lạc.

“Cậu ấy mà, cố gắng học tập chăm chỉ đi, coi hội họa như một sở thích là được, không nhất định phải đi con đường này làm gì, đâu phải ai cũng ăn được bát cơm này.”

Nói nhiều như vậy nhưng Lâm Lạc chỉ nghe thấy MẤY NGHÌN VẠN.

Cậy nghĩ đến bức tranh trị giá hơn 1 tỷ của mình, lại bắt đầu đau lòng.

Đó đều là tiền của mình!!!

Mà nói đến thầy Cảnh Vân, Lâm Lạc vẫn nhớ chuyện cũ liên quan tới ông.

Năm đó Lâm Lạc không đạt điểm cao trong các môn văn hóa, lại không được học ở Học viện Mỹ thuật, chỉ học ở một trường đại học tuyến 2, nhưng cũng may mắn được học với thầy Cảnh Vân mấy ngày.

Mấy ngày đó cậu đã học được rất nhiều, khi ấy, Cảnh Vân chính là mục tiêu phấn đấu của cậu.

Giờ đây danh tiếng của Lâm Lạc sớm đã cao hơn đối phương, nhưng mục tiêu của cậu vẫn là Học viện Mỹ thuật Quốc gia, cậu cũng muốn học hỏi thêm từ thầy Cảnh Vân.

Cảnh lão đã vẽ đến mấy mươi năm rồi, chắc chắn cậu có thể học hỏi ông rất nhiều thứ.

“Lâm Nặc! Lâm Nặc!”

Hai người còn chưa đi được bao xa thì anh chàng đeo kính đã chạy theo sau, vừa chạy theo vừa gọi.

Lâm Lạc dừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy mắt kính đang cầm bức tranh trong tay, vừa chạy vừa thở hổn hển, mặt đầy tươi cười:

“Cái này, là tranh của em.”

Lâm Lạc cúi nhìn bức tranh, giờ cậu mang đến trường cũng không có chỗ nào để.

“Không tiện cho em phải không?” Mắt kính nhìn thấy vẻ mặt của cậu, “Không sao, vậy trước tiên sẽ lưu ở chỗ chúng tôi. Khi nào em muốn thì có thể lấy lại. Nhưng mà….”

“Nhưng sao?” Lâm Lạc hỏi

Mắt kính cười nói: “Là như vầy, chúng tôi muốn trưng bày bức tranh này của em, em xem có được không?”

Lúc này mà quảng cáo, học 3 ngày ở phòng tranh của họ là có thể vẽ như vậy, không phải là khách sẽ đến nhiều như mây sao?

Trong mắt Lâm Lạc, bức tranh này chỉ thường thường, cậu muốn vẽ bao nhiêu cũng được.

Nể mặt đối phương cung cấp thuốc màu cho mình, Lâm Lạc gật đầu đồng ý: “Được, vậy trưng bày nó trong phòng tranh của các anh đi.”

“Cảm ơn cảm ơn,” Mắt kính vui mừng nói, “Nếu em còn có nhu cầu nào về lĩnh vực hội họa này thì cứ nói nhé, chúng tôi sẽ cung cấp cho em.”

Đỗ Vũ Hàng bên cạnh nhìn anh chàng đeo kính nhiệt tình thái quá này, cảm thấy thật vi diệu.

Đây chính là thầy giáo ở phòng tranh, cậu ta tất nhiên nhận ra, thầy giáo này bình thường đối với mọi người cũng rất thân thiện, nhưng chưa bao giờ thấy thầy nhiệt tình đến vậy.

Cứ như thể Lâm Lạc không phải là học viên mới, mà là một họa sĩ thành danh vậy.

“……….Thưa thầy.” Đỗ Vũ Hàng cau mày, không tài nào hiểu nổi.

“Vũ Hàng?” Mắt kính giờ mới để ý đến cậu ta, nhìn nhìn Lâm Lạc, ngạc nhiên hỏi, “Hai em là bạn học à?”

“Phải.” Lâm Lạc đáp, “Là bạn cùng lớp ạ.”

Mắt kính cười nói: “Vậy thì càng tốt. Vũ Hàng, sau này em phải theo Lâm Lạc học thêm về màu sắc đi, trình độ pha màu của em quá yếu, cố gắng học hỏi bạn ấy, em sẽ càng có hy vọng thi đỗ Học viện Mỹ thuật Quốc gia!”

Đỗ Vũ Hàng: “……………?”