Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 38



Ân Mộng Trúc là nữ nghệ sĩ cùng kỳ của Tô Hương Tuyết, độ nổi tiếng kém xa Tô Hương Tuyết, thậm chí đã sớm rời khỏi giới giải trí.

Trong một năm, nàng không nhận được bất kỳ kịch bản nào, chỉ có thể lên một vài show truyền hình nhỏ nhưng những yêu cầu của các show ấy lại rất ghê tởm và người xem chỉ thích xem các khách mời kinh hách.

Mà tất cả đều xảy ra từ khoảng một năm trước.

Khi ấy, Ân Mộng Trúc và Tô Hương Tuyết cùng nhau tham dự thảm đỏ, Ân Mộng Trúc bị truyền thông chụp được ảnh khiếm nhã, trong một đêm mọi người đều biết đến nàng, còn có người nhân cơ hội in những bức ảnh đó thành một bộ sưu tập và trao bán trên mạng.

Từ đó về sau, sự nghiệp của Ân Mộng Trúc tuột dốc không phanh, nàng bị công ty hủy hợp đồng, chỉ có chị họ làm người đại diện luôn không buông tay, luôn tìm kiếm cơ hội giúp nàng kéo dài hơi tàn.
Nàng cũng mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.

Tối hôm nay, Ân Mộng Trúc đã chuẩn bị dao, bồn tắm cũng đầy nước, nàng xem lại bộ phim mình thích nhất, uống chai rượu vang đỏ mà bản thân trân quý nhất.

Bộ phim đến cảnh cảm động, nước mắt ở khóe mi nàng cũng tuôn rơi.

Nàng đứng lên, mặc chiếc đai lưng đẹp nhất, chất lượng nhất của mình, trang điểm xong, đi vào phòng tắm.

Nhưng điện thoại bỗng vang lên, tiếng chuông rất lớn, kinh động sự yên tĩnh của ngôi nhà.

Tiếng chuông thật sự quá lớn, Ân Mộng Trúc bị nó làm cho đau đầu, chỉ có thể xoay người, bắt máy.

Không gì bất ngờ khi đó là cuộc gọi của chị họ nàng.

"Chị, không phải em đã nói chị đừng làm người đại diện của em nữa sao?"

Giọng của chị họ lộ ra sự hưng phấn hiếm thấy: "Mộng Trúc, em mau lên mạng xem, mau xem đi! Em mau vào hot search xem đi!"
Ân Mộng Trúc nghe thấy lên mạng, cả người đã lạnh buốt.

Nàng bực bội nói: "Trên mạng ngoài những bình luận ghê tởm đó thì còn gì? Ghê tởm như vậy, em không xem."

Chị họ lại nói: "Được được được, vậy em đừng lên mạng, bây giờ chị đến nhà em, chị đã giúp em nhận vài video phỏng vấn, em trang điểm, thay đồ, đợi chị đến."

Cuộc gọi bị ngắt.

Ân Mộng Trúc ngơ ngác nhìn điện thoại, trong lòng bỗng có dự cảm đã lâu không xuất hiện.

Đó là cảm giác hy vọng bị chôn vùi sâu trong lòng nàng.

Không bao lâu sau, chị họ đã đến, còn dẫn theo một phóng viên nam.

Ân Mộng Trúc ngơ ngác nhìn phóng viên, nàng đã rất lâu chưa lên hình, nàng cũng quên mất cách mỉm cười trước ống kính.

Phóng viên nam vừa vào đã hỏi: "Cô Ân, trên mạng có tin, năm đó cô bị Tô Hương Tuyết hãm hại, cô có gì muốn nói về việc này không?"
Ân Mộng Trúc mở to mắt.

Một năm trời, suốt một năm qua, nàng không phải chưa từng hoài nghi Tô Hương Tuyết, bởi vì chỉ có Tô Hương Tuyết là cùng đi thảm đỏ với nàng.

Mà sau khi mình ngã xuống, Tô Hương Tuyết cũng mất đi đối thủ cạnh tranh, rất nhanh đã nổi tiếng.

Nhưng nàng không có chứng cứ!

Lúc trước không lên mạng, hiện tại nàng lấy điện thoại ra xem, lúc này mới biết chuyện này đã bùng nổ trên mạng.

Đoạn chat của Tô Hương Tuyết và nhân viên trang điểm bị lộ, còn có đoạn ghi âm của Tô Hương Tuyết và trợ lý mà tất cả những việc này đều do một nhân viên trong đoàn đội của nàng đăng lên.

Dựa trên những điều này, Ân Mộng Trúc mới biết là do Tô Hương Tuyết làm.

Trước hôm thảm đỏ đó, Tô Hương Tuyết đã mượn dùng phòng thay đồ của nghệ sĩ, tự tay làm hỏng lễ phục của nàng khiến nàng bị chụp những bức ảnh đó.

Sau chuyện đó, đoàn đội của Tô Hương Tuyết lập tức đăng những bức ảnh khiếm nhã của Ân Mộng Trúc và dùng thủ đoạn để chúng lên hot search.

Chân tướng bất ngờ này cũng chứng minh từ trước đến nay Ân Mộng Trúc không có những ảnh khiếm nhã đó! Tất cả đều là giả!

Ân Mộng Trúc cầm điện thoại hồi lâu, nước mắt từng giọt rơi xuống. Nhưng nàng lại cười nói với phóng viên: "Cảm ơn sự thật. Cảm ơn bản thân tôi đã kiên trì đến khi tìm được chân tướng."

Đoạn phỏng vấn của Ân Mộng Trúc lập tức được đăng lên mạng cũng làm dậy sóng cộng đồng mạng.

"Tôi thấy cô gái này sắp bị Tô Hương Tuyết bức tử rồi!"

"Thật quá đáng sợ, trước kia tôi chỉ cảm thấy cô ta không đơn giản, bây giờ lại không ngờ cô ta còn biết hại người!"

"Đừng gọi là Tô Hương Tuyết nữa, gọi là Tô rác rưởi đi, loại người này xứng làm nghệ sĩ sao, không sợ dạy hư trẻ nhỏ?"

"Một cô gái thanh bạch như vậy sao có thể làm giả ảnh khiếm nhã của người ta, đều là phụ nữ sao cô ta có thể độc ác như vậy? Cô có còn là người không? Hay cô điên mất rồi?"

"Cô gái này thật đáng thương, hy vọng cô ấy sẽ tiếp tục cố gắng, sau này cô ấy đóng phim nào tôi sẽ xem phim đó, ủng hộ cô ấy."

Những việc như câu dẫn ông lớn, câu dẫn đạo diễn, fans của Tô Hương Tuyết còn có thể tẩy trắng với lý do "quy tắc ngầm của giới giải trí" nhưng việc của Ân Mộng Trúc đã khiến cộng đồng mạng phẫn nộ, hơn nữa còn liên quan đến pháp luật.

Khi mọi việc dậy sóng không ngừng trên mạng thì Tô Hương Tuyết mai danh ẩn tích đã bị cảnh sát mang đi điều tra.

Sau đó, dựa vào khẩu cung của Ân Mộng Trúc và các chứng cứ, Tô Hương Tuyết có thể sẽ đối mặt với mức án 5 năm tù.

Sáng hôm sau, Tưởng Thiên nằm trên giường lướt điện thoại mà ngây người.

Nàng chỉ thuận miệng nói vài câu, không ngờ Lý Hồng lại giỏi như vậy.

Nhưng nhìn tình huống, Lý Hồng hẳn có người trong đoàn đội của Tô Hương Tuyết, có thể để một nhân viên đăng toàn bộ sự thật lên cũng quá đỉnh!

Trong một đêm, Tô Hương Tuyết trở thành con chuột bị mọi người dồn đánh.

Tưởng Thiên thật sự rất sướиɠ. Kẻ làm việc xấu nên có báo ứng. Trong truyện, sau khi làm những việc này, Tô Hương Tuyết không chịu sự trừng phạt của pháp luật mà chỉ bị Thẩm Tích Chu mắng vài câu: "Dáng vẻ thâm trầm, tâm cơ này của cô không phải là cô gái sạch sẽ mà tôi thích." Nó khiến nàng tổn thương, tạm rời khỏi tình cảm của nam nữ chính.

Nhưng thế sao đủ! Tưởng Thiên luôn canh cánh việc vạch trần cái ác trong truyện, hiện tại nàng vất vả lắm mới có chút năng lực, nàng muốn trợ giúp những người bị cái ác tổn thương.

Tưởng Thiên ngâm ca rời khỏi giường, nàng ở nhà dưỡng thương cả ngày, đến chạng vạng, bỗng nhận được một cuộc gọi lạ.

Nàng nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nữ dịu dàng: "Chào cô, cô Tưởng, tôi là Ân Mộng Trúc, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cô."

Tưởng Thiên không nhớ là ai, nghĩ một lúc mới nhớ đến đây là chị gái trong video bị Tô Hương Tuyết hại đến mức trầm cảm mà mình vừa xem hôm nay.

Nàng vội nói: "À à à, xin chào, xin chào."

"Cảm ơn cô, tôi muốn nói, sự trợ giúp của cô lớn đến mức tôi không biết báo đáp sao cho đủ."

"Hả? Cô đang nói gì vậy......" Tưởng Thiên muốn giả ngu, nàng chỉ muốn làm người phía sau, không muốn được người khác biết đến.

"Chị Lý Hồng là bạn của chị họ tôi, chị ấy rất đồng tình với tôi còn chủ động nhắc cho tôi. Tôi nhất định sẽ giữ bí mật nhưng tôi thật lòng muốn cảm ơn cô, tôi muốn nói, sau này tôi sẽ không ngừng cố gắng trong giới giải trí, nếu cô có việc cần tôi, chỉ cần lên tiếng, bất kỳ lúc nào, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà làm."

Nghe giọng nói dịu dàng này, Tưởng Thiên bỗng rất bất an.

Nàng trấn an đối phương, để lại cách thức liên hệ, sau khi gác máy, nghĩ một lúc gọi cho Thẩm Tích Nhược.

"Tích Nhược, chị hẳn đã biết chuyện hôm nay? Lý Hồng có lẽ đã nói cụ thể với chị?"

Thẩm Tích Nhược im lặng hồi lâu sau mới "ừ".

"Vậy.... chị cảm thấy em làm đúng không?" Tưởng Thiên ngừng thở, nghiêm túc hỏi.

Nàng vẫn hơi sợ, hơi không chắc bản thân có phải đang làm việc tốt không. Nàng muốn nhận được đáp án từ phía Thẩm Tích Nhược.

"Em làm rất đúng, rất dũng cảm cũng rất tuyệt." Thẩm Tích Nhược đáp.

Giọng nói dịu dàng như dòng suối chảy vào người. Cô nói chậm rãi từng chữ như muốn chúng đi sâu vào lòng Tưởng Thiên đánh mất sự hoài nghi của nàng.

"Ừ, em biết chị sẽ ủng hộ em mà." Tưởng Thiên quả nhiên không chần chừ, cong môi cười.

Nàng cảm thấy, mình chỉ cần sự khẳng định của Thẩm Tích Nhược.

"Chị đang làm gì vậy?"

"Chị đang làm việc."

"Vậy em gác máy đây, chị phải tự chăm sóc bản thân đó."

Gác máy, Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu, nhìn Tô Hương Tuyết đối diện song sắt.

Thẩm Tích Nhược bị Thẩm Tích Chu kéo đến trại tạm giam.

Sắc mặt Tô Hương Tuyết tiều tụy, chật vật, đáy mắt đỏ bừng nhìn Thẩm Tích Chu ngoài song sắt, môi đỏ nói: "A Chu..... cứu em."

Mấy ngày không gặp, Thẩm Tích Chu cũng tiều tụy rất nhiều, trên mặt còn có dầu.

Hắn nhìn Thẩm Tích Nhược, nói: "Chị, chị buông tha cô ấy đi."

Thẩm Tích Nhược ôm hai tay, thờ ơ nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, cô ta nợ Ân Mộng Trúc không liên quan đến tôi."

Cô nhìn Tô Hương Tuyết, sau đó nói với Thẩm Tích Chu: "Tôi khuyên cậu nên sớm hiểu ra và từ bỏ cô ta."

Nói rồi, Thẩm Tích Nhược không dừng lại, xoay người ra ngoài.

Thẩm Tích Chu mệt mỏi lau mặt, hắn nhìn dáng vẻ của Thẩm Tích Nhược, như sói hét lên: "Chị sẽ hối hận! Tôi biết chị để ý đến ai!"

Thẩm Tích Nhược dừng lại, cô quay đầu, trong mắt đầy sự tức giận: "Cậu nói gì?"

Thẩm Tích Chu cắn răng, rống lên: "Còn không phải con nhỏ đó? Chị không phải đã biết vì sao Phương Ứng Hứa lại đi theo? Tôi cũng khuyên chị hiện tại còn sớm nhanh rời khỏi cô ta, bằng không kết cục của cô ta nhất định sẽ thảm hơn Hương Tuyết gấp mười lần! Không, gấp trăm lần!"

Thẩm Tích Nhược nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Tích Chu, từng bước đi đến gần Thẩm Tích Chu.

Lúc này, khí tràng cường đại của cô khiến người khác không dám nhìn thẳng, cả Thẩm Tích Chu luôn ngồi trên cao cũng cảm thấy khó thở.

Chỉ hành động đi đến bình thường lại khiến người khác muốn trốn tựa như một con báo đang ép sát con mồi của mình.

Thẩm Tích Chu không khỏi lui về sau.

Tô Hương Tuyết nhìn Thẩm Tích Chu, khóe môi hạ xuống, tuyệt vọng nghĩ: "Phế vật!"

Thẩm Tích Nhược đến trước mặt Thẩm Tích Chu, nắm lấy cằm hắn.

Giọng cô mềm nhẹ như đang thủ thỉ nhưng lời nói lại lạnh lẽo: "Cậu dám động vào em ấy thử xem."

Mặt Thẩm Tích Chu bị nắm không thể động đậy nhưng vẫn cố chấp nói: "Cô ta đã bị..... ba theo dõi! Chị vì cô ta mà đối nghịch với ba, xứng đáng sao?"

Ngón tay của Thẩm Tích Nhược cong lại, "rắc", cằm của Thẩm Tích Chu bị nắm trật khớp.

Cô bỏ tay ra, ánh mắt đạm mạc nói: "Không phải đối nghịch với ba."

Cô xoay qua hướng khác, lạnh nhạt nói: "Dù đối nghịch với cả thế giới cũng xứng đáng."

Thẩm Tích Chu và Tô Hương Tuyết tuyệt vọng nhìn cô rời đi, hai mắt nhìn nhau.

Tô Hương Tuyết nỉ non nói: "A Chu, em....."

Thẩm Tích Chu phất áo bỏ đi, hung hăng đáp: "Tâm cơ thâm trầm, cô đã không phải người tôi thích, chúng ta chia tay đi."

Hắn rời đi để mặc tiếng khóc thê lương của Tô Hương Tuyết vang vọng bên tai.