Tuyết ngoài trời đã ngừng, ánh đèn đường chiếu tan không khí phủ sương mù mờ ảo, khung cảnh mông lung, yên tĩnh.
Ánh đèn nhà Thẩm Tích Nhược vẫn sáng nhưng Tưởng Thiên cố ý tắt nó đi, chỉ để lại một bóng đèn tường nhỏ.
Ánh sáng tối đi, màu cam vàng nhẹ chiếu lên gương mặt và cơ thể hai người, một nửa phủ trong bóng tối.
Tưởng Thiên ngồi trên sô pha, hít sâu.
Nàng sắp xếp lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tích Nhược, nếu em có nói gì khiến chị không tiếp nhận được chị phải nói ngay với em."
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, dù ánh mắt dưới ánh đèn mờ vẫn nóng rực, nghiêm túc.
"Em nói chị sẽ nghe tất."
Tưởng Thiên hít sâu nhiều lần mới cất tiếng: "Khi em còn học cấp ba, có một cô bạn...."
Chuyện xảy ra ở thế giới của Tưởng Thiên khi nàng học cấp 3 không liên quan đến Tưởng Thiên trong truyện. Ở thế giới đó, Tưởng Thiên học cấp 3 từng yêu thầm cô bạn lớp bên.
Đó là lần đầu nàng thích người khác, cô gái ấy là người rất yên tĩnh, cô thích đọc sách. Trong mắt người khác cô bình thường, không nổi bật nhưng trong mắt Tưởng Thiên đó là ánh sáng của mình.
Sau đó, có lẽ thấy Tưởng Thiên chú ý mình hơn người khác, cô bạn chủ động đáp lời nàng trong tiết Thể Dục.
Hai người dần thành bạn thân của nhau.
Sau đó Tưởng Thiên tỏ tình, cô ấy đã nói: "Cậu để mình suy nghĩ nha, ngày mai ở tiệm cà phê trước cửa trường, mình sẽ trả lời cậu."
Tưởng Thiên hồi hộp, thấp thỏm cả đêm. Hôm sau, nàng đợi thật lâu ở tiệm mới thấy cô bạn đó.
Cô ấy mặc chiếc váy nàng chưa bao giờ thấy, cô cười ngại ngùng, đáng yêu, đi về phía Tưởng Thiên.
Tim Tưởng Thiên như trào khỏi l*иg ngực, nàng kích động thấp thỏm, đưa tay muốn nắm lấy đối phương. Bỗng một chiếc xe lao đến.
Đôi mắt cô ấy vẫn nhìn Tưởng Thiên, khóe môi còn đang cười ngọt ngào.
Cô bị xe hơi đâm xa.
Váy trắng thấm đẫm máu.
Mà Tưởng Thiên đứng đối diện chứng kiến tất cả.
Đây là cảnh tượng nàng chôn sâu trong lòng vì quá đau khổ mà đã tự động quên đi.
Suốt một năm, Tưởng Thiên tạm nghỉ học điều dưỡng, khi nỗi đau đến cực hạn sẽ chết lặng.
Quên đi là cách nàng bảo vệ chính mình.
Chỉ có quên đi, nàng mới có thể sống tiếp, mới có thể như bây giờ trở thành Tưởng Thiên lạc quan, yêu đời.
Nhưng ký ức này đã bị vụ tai nạn ban nãy giải mở.
Dưới sự dẫn dắt của bà Ân, Tưởng Thiên đã nhớ rõ tất cả.
Nàng nhớ hôm đó, cô ấy vì gặp nàng mà mặc một chiếc váy trắng bên hông thắt vải lụa màu xanh.
Vải lụa nhiễm máu bay phất phơ trên không khi cô được nâng lên xe cứu thương. Tưởng Thiên ngập ngừng, khó khăn kể hết, nàng khóc lớn không kiềm được cũng không muốn kiềm.
Phải rồi, mình đã quên cậu nhiều năm, hiện tại rơi nước mắt vì cậu chỉ khiến lòng mình dễ chịu hơn.
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng nức nở của Tưởng Thiên.
Bông tuyết đọng lả tả bay vào thế giới trắng tuyết.
Một lúc lâu sau, Tưởng Thiên cảm giác, Thẩm Tích Nhược ôm nàng vào lòng.
Nàng vùi vào lòng chị, nước mắt thấm ướt vạt áo chị.
Nàng nghe thấy Thẩm TÍch Nhược nói: "Cảm ơn em đã nói chuyện này với chị."
Giọng Thẩm Tích Nhược kỳ ảo dù vang bên tai lại như ở phía chân trời.
Tưởng Thiên không hiểu, trong lòng nàng rối bời, cảm giác tội lỗi đầy ắp: "Nếu năm đó, em không hẹn cậu ấy...." Nàng lẩm bẩm.
"Đó không phải lỗi của em, thật sự không phải lỗi của em, Thiên Thiên, em đừng áy náy, thật sự không phải vì em......."
Thẩm Tích Nhược liên tục lặp lại, vừa xoa đầu nàng vừa nỉ non.
Cô dịu dàng an ủi khiến Tưởng Thiên cảm thấy an tâm chưa từng có.
Cảm giác được tiếp nhận, được bao dung.
"Em đã nhớ được rất nhiều nhưng em lại quên mất tên cậu ấy........"
Tưởng Thiên thỏ thẻ trong lòng Thẩm Tích Nhược.
Nàng không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy cả người như bị vắt kiệt sức.
Tựa như gánh nặng mang theo mười mấy năm cuối cùng cũng được buông bỏ.
Có người trước mặt tiếp nhận, an ủi nàng.
Khi nàng mở mắt ra trời đã sáng.
Tưởng Thiên ngủ trong phòng Thẩm Tích Nhược, nơi nàng rất quen thuộc.
Nàng ngủ trên ga trải giường màu vàng nhạt đáng yêu. Đây không phải là phong cách của Thẩm Tích Nhược mà do hè nàng đến ở nhờ đã mua.
Nàng vừa mở mắt những ký ức như sóng vỗ đổ về làm nàng đau đầu.
Thẩm Tích Nhược hài lòng cười: "Hôm nay là Nguyên Đán, chị dẫn em đi Disney chơi, em tranh thủ rửa mặt rồi ra ăn sáng."
Tưởng Thiên khó hiểu nhìn Thẩm Tích Nhược rời đi.
Nàng chưa đồng ý đi Disney mà!
Sao chị ta có thể tự chủ trương còn tự quyết định, chị ta không nên xấu hổ vì chuyện tối qua sao?
Dù hiện tại Tưởng Thiên bình tĩnh nhưng nhớ đến chuyện tối qua cũng đã khiến nàng rất xấu hổ.
Sao nàng lại liên tục nói thích Thẩm Tích Nhược?
Nàng cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình không nằm trong thể xác để trôi tuột hết những lời không nên nói cùng cả nên nói ra.
Nàng vốn đang nghĩ, lỡ như sáng Thẩm Tích Nhược ép hỏi chuyện tối qua thì nàng nên làm sao? Nên trả lời thế nào.
Mà hiện tại tâm trạng của Thẩm Tích Nhược khá tốt, ít nhất sẽ không ép mình thừa nhận chuyện ngại ngùng tối qua.
"Ăn xong chúng ta đi mua khăn trùm đầu, thăm gia hoạt động của Tết Nguyên Đán." Trên bàn, Thẩm Tích Nhược thoải mái trò chuyện.
"À.... Thật ra em muốn ở nhà....."
"Đi dạo nhiều đến chỗ đông đúc sẽ tốt cho em, mà em được nghỉ một tuần, đạo diễn còn đang hối thúc em mau về nên chị phải gánh trách nhiệm làm em vui." Thẩm Tích Nhược uống sữa đậu nành, mặt nghiêm túc như đang bàn một hạng mục quan trọng.
"Em... thôi được rồi....." Tưởng Thiên không thể phản bác, đành cúi đầu gặm bánh quẩy.
Bánh quẩy thơm giòn, không dầu, cắn vào miệng làm ngập hương bánh quẩy.
Lúc này uống thêm một ngụm sữa đậu nành ấm ngọt, đúng là tuyệt vời! Đây là thói quen từ nhỏ của Tưởng Thiên.
Thẩm Tích Nhược im lặng quan sát dáng ăn của nàng. Tuy nàng kiệm lời, không hay cười nhưng dáng vẻ không còn uể oải, yếu đuối khiến cô yên tâm.
Cô biết tối qua khi kể cô nghe tất cả những ký ức đáng sợ, Tưởng Thiên đã phải can đảm nhường nào nên bây giờ không phải lúc để gặng hỏi nàng.
Tương lai còn dài cô chỉ cầu Tưởng Thiên khỏe mạnh, vui vẻ.
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, cảm thấy Tưởng Thiên ăn gì trông cũng ngon.
"Được rồi, xuất phát thôi!" Thẩm Tích Nhược ra lệnh, cả hai xuất phát.
Quần áo của Tưởng Thiên ở đây không nhiều, mà quần áo ở căn phòng Lý Hồng thuê cũng chỉ có trang phục hè nên nàng đành mặc tạm quần áo của Thẩm Tích Nhược
Thẩm Tích Nhược chọn cho nàng áo len trắng, áo gió màu xanh cùng khăn quàng cổ màu be, nàng trông rất chuyên nghiệp.
Thẩm Tích Nhược đùa: "Không hổ là diễn viên, em mặc vào chị cảm thấy như là nữ chính trong mấy bộ phim công sở."
Tưởng Thiên nhìn mình trong gương lại nhìn Thẩm Tích Nhược đang khuấy động bầu không khí, cảm động.
Chị thật sự rất quan tâm mình, quan sát đến cảm xúc, lời nói cốt để nàng vui vẻ.
Tưởng Thiên miễn cưỡng cười.
Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Tích Nhược, thì thầm: "Tích Nhược, cảm ơn chị."
Cảm ơn vì những gì chị đã làm cho em.
Thẩm Tích Nhược sửng sốt rồi bật cười: "Không cần cảm ơn chị, chị đã làm gì đâu."
Tưởng Thiên không đáp, chỉ cong môi cố gắng để nụ cười trong xán lạn.
Tuy nàng đang cười nhưng vẫn có nét u sầu chưa tan vẫn khiến Thẩm Tích Nhược vui vẻ.
Cô giơ tay, xoa tóc Tưởng Thiên: "Thiên Thiên, em phải mau vui lên."