Vì hiện tại là kỳ nghỉ Nguyên Đán, khi Thẩm Tích Nhược chở Tưởng Thiên đến đã thấy một hàng dài người đang xếp hàng.
Các nàng tiêu tiền đi lối riêng, bên trong càng nhiều người hơn, không khí cũng nóng hơn những chỗ khác.
Hai người mua mũ đỏ có tuần lộc vàng, đứng giữa đám đông rất nổi bật.
Thẩm Tích Nhược nắm tay Tưởng Thiên, lớn tiếng nói mới khiến nàng nghe thấy: "Nhất định phải nắm chặt tay chị, đừng để bị lạc!"
Tưởng Thiên muốn nói mình không phải con nít, sao có thể đi lạc được nhưng xung quanh ồn ào, nàng lười la to chỉ gật đầu.
Ngay từ đầu, Tưởng Thiên thật sự không có hứng thú, Thẩm Tích Nhược cũng chưa từng đến đây nên trò nào hai người cũng chơi.
Tưởng Thiên lần đầu biết thì ra cũng có chuyện Thẩm Tích Nhược làm không tốt.
Chẳng hạn như trò khám phá vũ trụ, Thẩm Tích Nhược sợ xanh mặt. Nhưng tay cô vẫn nắm chặt tay Tưởng Thiên, muốn che chở nàng trong lòng. Mỗi khi hiệu ứng nổ bom, Thẩm Tích Nhược vừa run lên vừa che mặt Tưởng Thiên.
Thẩm Tích Nhược tinh tế, tri kỷ, dù ở đâu cũng sẽ quan tâm Tưởng Thiên.
Cô như thể chỉ muốn nhét Tưởng Thiên vào túi để mình che chở nàng trước cảnh tượng kinh hách.
Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy mặt chị tái nhợt, mái tóc hơi loạn, dính lên mái, chóp mũi đọng mồ hôi. Trời lạnh mà chị đổ mồ hôi, nàng cũng biết chị bị mấy trò chơi cảm giác mạnh dọa. "Em ok còn chị thì sao? Có sợ không?" Tưởng Thiên hỏi Thẩm Tích Nhược.
"Chị? Chị không sao chỉ là chị chưa đến chỗ này nên...." Thẩm Tích Nhược nói đến đây thì ngừng, đảo mắt.
"Haha, chị sợ thì cứ nói sợ, chuyện này bình thường mà, em cũng sợ này." Tưởng Thiên vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Tích Nhược, an ủi chị.
"Em sợ? Sao chị không thấy?" Thẩm Tích Nhược không nhịn được móc nàng.
Chơi trò nào Tưởng Thiên cũng yên lặng, khi cần đoán nàng đoán còn đúng hơn người ta, rõ ràng rất bình tĩnh.
"Ừa thì... có thể em gạn dạ hơn chị." Tưởng Thiên cười đáp.
Thấy Tưởng Thiên cười, Thẩm Tích Nhược cũng cười, không để ý chuyện hơn thua.
Cô mang Tưởng Thiên đến là vì muốn em thư giãn.
Đêm qua, sau khi nghe chuyện quá khứ của Tưởng Thiên, cô cảm thấy đồng cảm.
Bé Thiên Thiên của mình sao lại đáng thương như vậy? Đó là tai nạn thật, chỉ cần nghĩ đến những gì Thiên Thiên phải trải qua, Thẩm Tích Nhược đã đau thắt tim gan.
Cô không biết làm sao mới tốt cho Tưởng Thiên, nghĩ đến nghĩ lui cô quyết định dẫn Tưởng Thiên đi Disney chơi.
Ở đây, chỉ có giấc mơ, lãng mạn, hạnh phúc không có sự u tối, khó chịu.
Chỉ có ở đó mới khiến Tưởng Thiên tạm quên đi bóng tối.....
Có bạn nhỏ mang vương miện công chúa đi đến trước mặt hai người, con bé tươi cười với hàm răng sún.
Tưởng Thiên nhìn bé hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Bé con lấy gậy phép ra chỉ về phía Tưởng Thiên: "Gậy phép của tiểu công chúa nói chị đang không vui?"
Tưởng Thiên ngẩn người.
Nàng đang không vui sao? Cả nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy, dù vui hay buồn thì những cảm xúc ấy đang cách mình rất xa tựa như lớp màng ngăn mình với thế giới.
Những cảm xúc đó đã xuất hiện tối qua, dù hôm nay có đến Disney chơi vẫn không thay đổi.
Không ngờ lại bị đứa nhóc nhìn ra.
Thẩm Tích Nhược im lặng nhìn bé con, cô mỉm cười không ngăn con bé.
Cô biết trẻ con mang trong mình tâm hồn đáng yêu, trong sáng nhất thế giới để cô bạn nhỏ trò chuyện với Tưởng Thiên cũng tốt.
"Chị hơi không vui, sao tiểu công chúa lại biết." Tưởng Thiên nhấp môi, trả lời.
"Vì gậy phép của tiểu công chúa nói, nó ngửi thấy mùi không vui, là mùi cà rốt, tiểu công chúa ghét mùi cà rốt!"
Đứa nhỏ ngắm nhìn Tưởng Thiên, cười múa gậy phép.
"Tiểu công chúa bắt đầu dùng phép thuật để biến mùi cà rốt thành mùi dâu tây, mùi của niềm vui!"
Bạn nhỏ múa gậy thành hình tròn lớn trong không khí rồi cố gắng vẽ hình tam giác.
Tuy méo xẹo nhưng vẫn thấy rõ hình dáng.
Tưởng Thiên nhìn bé cố gắng vẽ, sống mũi cay cay.
Đợi bé vẽ xong giơ gậy phép lên, lẩm bẩm những lời không ai hiểu rõ.
Sau đó, mặt nhóc con nghiêm túc, non nớt nói: "Năng lượng vui vẻ của tiểu công chúa hô biến!"
Gậy phép chỉ về phía Tưởng Thiên, mắt lấp lánh đợi nàng phản ứng.
Tưởng Thiên ngẩn người, sau đó biểu hiện như trúng phép thuật. Nàng là diễn viên, diễn chút chuyện này không thành vấn đề, đầu tiên nàng run lên, nhíu mày rồi giãn ra rồi nhẹ nhõm. Cuối cùng nàng mở mắt, tươi cười, nói: "Hay quá, phép thuật vui vẻ thật lợi hại, chị cảm thấy vui lắm!"
Con bé không dám tin hỏi lại: "Thật vậy sao? Em thật sự có phép thuật?"
Tưởng Thiên nhịn cười, nghiêm túc đáp: "Phải, phép thuật của em đã chữa khỏi cho chị, cảm ơn em, tiểu công chúa."
Tiểu công chúa đến gần nàng, trịnh trọng ngửi rồi trầm tư, lúc sau nghiêm túc gật đầu: "Ừm! Chị đã có mùi dâu tây!"
Bé con vui vẻ kêu lên, sau đó ngại ngùng đưa kẹo cho Tưởng Thiên: "Em tặng chị! Em đã dùng phép thuật, về sau chị không được buồn nữa!"
Tưởng Thiên cầm kẹo, cúi đầu nhìn, là một viên kẹo mùi dâu.
Bé con thè lưỡi, chạy đi.
Tưởng Thiên cầm kẹo, nhìn bóng của cô bé, thấy bé chạy đến trước mặt một người phụ nữ hiền hòa, phấn khích nói gì đó với cô.
Người phụ nữ dịu dàng xoa tóc bé, cô nhìn về phía Tưởng Thiên, đúng lúc chạm mắt Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên mỉm cười, cô cũng mỉm cười, vẫy tay với nàng.
Giống như những người mẹ khác, cô cười lên rất đệp, rất khoan dung.
Tưởng Thiên nhìn người phụ nữ nắm tay đứa nhỏ rời khỏi nhà ăn mới quay đầu.
Lại thấy mắt Thẩm Tích Nhược đỏ bừng, cô bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thiên, không biết làm sao đành cúi đầu, uống cà phê.
"Chị sao vậy?" Tưởng Thiên kinh ngạc hỏi.
Bé con dùng phép thuật sao lại làm Thẩm Tích Nhược đỏ mắt?
Thẩm Tích Nhược uống cà phê, khi ngẩng đầu, ánh mắt bình thường chỉ có chút hồng.
"Chị không sao, chỉ... nhớ đến vài chuyện trước kia."
Tưởng Thiên bất ngờ.
Nàng biết trong truyện, hoàn cảnh của Thẩm Tích Nhược không tốt nhưng vì nội dung truyện chỉ tập trung về Thẩm Tích Chu nên không miêu tả về gia đình của Thẩm Tích Nhược.
Tưởng Thiên chỉ biết, ba Thẩm Tích Nhược nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ thì mất sớm, sau khi du học về, chị thực tập ở công ty gia đình mới phát hiện ba và mẹ kế cùng cậu em trai đã kế thừa gia nghiệp.
Sau đó chị dứt khoát gầy dựng sự nghiệp, tuy vẫn giữ quan hệ hòa bình với Thẩm gia nhưng thực tế lại không liên lạc.
Tưởng Thiên không biết mình có nên hỏi không chỉ đành cúi đầu uống sữa.
Không ngờ nàng không hỏi, Thẩm Tích Nhược đã kể: "Lúc nhỏ, chị cho rằng mình là công chúa, có ba thương, có mẹ đẹp, dịu dàng, bạn bè luôn ngưỡng mộ chị. Chị cũng từng có tuổi thơ hạnh phúc."
Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy đối phương nhớ về quá khứ, gương mặt buồn bã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Sau đó mẹ chị bị bệnh. Chị không biết bệnh gì, chỉ biết mẹ luôn ngủ cả ngày, dễ khóc làm không khí trong nhà rất áp lực. Khi mẹ khóc thích gọi chị đến, ôm chị, khóc trên vai chị. Khi đó chị còn nhỏ, cố gắng nâng vai để mẹ dựa vào."
Giọng Thẩm Tích Nhược càng lúc nói càng nhỏ mang theo sự buồn bã.
Tưởng Thiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, mẹ được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, mẹ chữa bệnh ở chỗ bà Ân. Khi tình hình chuyển biến tốt thì mẹ lại mắc ung thư gan. Sau khi xác định bệnh, chưa đến mấy tháng, mẹ đã.... qua đời. Sau khi mẹ mất hai tháng, ba chị cưới vợ mới, bà ta có đứa con cỡ tuổi chị, đó là con ruột của ba."
Thẩm Tích Nhược nói xong, giọng nhẹ như tơ hồng.
Lại cứa vào tim Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên rơi nước mắt.
Nàng đau lòng, nghĩ đến cảm giác khi ấy của Thẩm Tích Nhược, nàng đau lòng không thôi.
Nàng che tim, nước mắt rơi lã chã.
Trong lúc đó, nàng nghe thấy Thẩm Tích Nhược dịu dàng nói: "Em đừng khóc vì chị, chị chỉ muốn em cười."
Tưởng Thiên vẫn đang khóc, ngẩng đầu nhìn chị.
Nàng thấy biểu cảm Thẩm Tích Nhược dịu dàng như nước.
"Vì nụ cười của em chính là ánh sáng đẹp nhất đời chị."