Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 16: Chạm vào chóp mũi



Trịnh Lam cúi đầu xuống, vạch kẻ trên đường biến thành một đường rất mảnh, bị cuốn đi dày đặc như dệt vải, gió vù vù đập vào mũ bảo hiểm, nhịp đập trái tim của Trịnh Lam gần như hòa làm một với động cơ.

"Cục cưng, ngẩng đầu lên nào!" Bùi Yến hô to một tiếng, Trịnh Lam cố gắng làm theo, ngón tay siết chặt phần áo bên eo của anh, ngẩng đầu lên từng chút từng chút một.

Đèn đường rải rác dọc theo con đường núi cong cong, hai bên đường tối đen nhìn không rõ giống như hai người đang đi trên vách đá, chiếc xe mô tô dưới thân là một chiếc thuyền có thể băng qua dải ngân hà, còn bọn họ đang đứng ở đầu thuyền vịn tay vào lan can.

Bùi Yến nhấn ga một lần nữa, cơ thể Trịnh Lam ngã sấp về phía trước.

Suy nghĩ của cậu từ lâu đã bị gió thổi bay đi, bây giờ tâm trí của Trịnh Lam không thể nghĩ được gì nữa ngoại trừ cảnh sắc rực rỡ khắp bầu trời.

Là một người đàn ông chắc chắn sẽ không cưỡng lại tốc độ, hormone tăng vọt trong nháy mắt, Trịnh Lam có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn trong cơ bắp của Bùi Yến, giây phút này cậu không còn gì trừ người trước mặt cậu.

Liên tiếp mấy vòng, tốc độ chậm rãi giảm xuống, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Trịnh Lam thở phì phò, nhịp tim không thể bình tĩnh, cứ đập liên hồi như đánh trống.

"Em vui không?" Bùi Yến lớn tiếng hỏi cậu: "Em có thích sự kích thích này không?"

"Thích lắm ạ!" Trịnh Lam cũng hô to với bầu trời, thậm chí cậu còn cảm thấy mình nghe được tiếng vang, nhịn không được thở hổn hển cười.

Bỗng nhiên bắt đầu xuống dốc, Trịnh Lam đập vào lưng Bùi Yến, mũ bảo hiểm của cậu đập vào xương anh một chút rồi.

"Va vào rồi phải không anh? Em xin lỗi." Trịnh Lam muốn xoa cho Bùi Yến nhưng cậu không buông tay ra được.

"Không sao đâu." Bùi Yến nói. Truyện Bách Hợp

Đi xe một lúc nữa rồi hai người trở về vườn sau của trang viên, Bùi Yến chờ Trịnh Lam xuống xe rồi mới đỗ hẳn xe lại.

Trịnh Lam vừa đi vào trong vừa gắng sức cởi mũ bảo hiểm ra, đến khi Bùi Yến đuổi theo thì hai người đã đi vào trong nhà, bên trong là một hành lang dài và chật hẹp.

"Tôi giúp em, đừng cởi như vậy..." Bùi Yến cởi găng tay ra, một tay nâng một tay mở quai mũ, lấy mũ bảo hiểm ra cho Trịnh Lam, cậu thở phào một cái.

"Sao mặt em lại đỏ như vậy?" Mu bàn tay của Bùi Yến chạm vào má cậu.

Đầu của Trịnh Lam còn đang choáng váng, chớp chớp mắt, cậu đưa tay sờ sờ khiến tay hai người áp vào nhau, Trịnh Lan sững sờ hỏi: "Sao tay anh lại ấm vậy ạ?"

Có lẽ anh muốn để cậu cảm nhận thêm lúc nữa, Bùi Yến cầm ngược lại tay của cậu, cười khẽ một tiếng, nói: "Em là đồ ngốc hả? Tôi đeo găng tay."

"À?" Trịnh Lam như bị bỏng một chút. Bỗng một cánh cửa trên hành lang mở ra, có người chạy ra va phải Bùi Yến khiến anh bị ép về phía trước.

Bùi Yến dang tay đỡ lấy đầu Trịnh Lam, bờ môi ấm áp của anh như chuồn chuồn nước lướt qua trên chóp mũi của cậu.

"Anh, anh, em xin lỗi, em có biết anh đang ở bên ngoài đâu?" Hướng Tùng Dương không khỏi xin lỗi, hắn nghe thấy tiếng va chạm sau lưng Bùi Yến, chắc là bị đập không nhẹ.

May mắn thay, Bùi Yến trông không có vẻ gì là tức giận, anh chỉ liếc hắn một cái rồi nhẹ nói: "Sau này cẩn thận một chút."

Hướng Tùng Dương thấy Trịnh Lam đang đứng sau lưng Bùi Yến, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại thấy mũ bảo hiểm trong tay hai người, nói: "Hai người đi ra ngoài chơi với nhau hở? Anh, tối anh không đi đua xe ạ?"

"Không đua." Bùi Yến nói không rồi cầm mũ bảo hiểm dẫn Trịnh Lam đi vào trong, nói: "Tôi còn muốn sống lâu hơn một chút."

Anh Bùi của hắn luôn luôn làm theo ý mình, không ai khuyên được, Hướng Tùng Dương cũng không trông mong anh có thể cho mình mặt mũi, chỉ thấy hơi lạ khi Bùi Yến có vẻ thân thiết với Trịnh Lam.

Hai người không nói thêm lời nào trên đường về phòng, Bùi Yến cũng không chủ động nhắc tới cái gì, Trịnh Lam còn đang sững sờ, huống chi là nói cái gì.

Chóp mũi nơi anh chạm vào như có ngọn lửa đang nhảy nhót trên đó, nóng đến mức khiến lòng Trịnh Lam không thoải mái.

Mãi đến khi cửa được mở ra, Bùi Yến mới hỏi cậu: "Tối nay em muốn tắm suối nước nóng không?"

"Được ạ." Trịnh Lam trả lời anh, nghĩ đến việc mình không mang đồ, hỏi: "Ở đây có chỗ mua quần bơi không ạ?"

"Dưới tầng có... Tí nữa xuống ăn cơm thì tiện thể mua luôn." Bùi Yến nói.

Anh lấy mũ bảo hiểm trên tay Trịnh Lam, cất kỹ vào một chỗ.

Trịnh Lam ngồi xuống mép giường, vừa rồi cậu còn chưa hoàn hồn.

"Ăn cơm ạ? Chúng ta không cần phải chờ bọn họ sao anh?"

"Không cần đợi, bây giờ mới bắt đầu, chờ bọn họ xuống ăn chắc phải hai đến ba tiếng nữa." Bùi Yến nói, nâng cằm lên: "Em đi tắm à?"

"Vâng." Trịnh Lam đứng lên cầm quần áo sạch sẽ để thay.

Hai người đàn ông thì không có gì phải ngại ngùng, trong trang viên đã bật hệ thống sưởi, Trịnh Lam chỉ lấy một chiếc áo len màu vàng nhạt và một chiếc quần jean mỏng lót lông cừu.

Cậu nói với Bùi Yến rằng mình đi tắm trước, rồi quay lưng lại đi vào phòng tắm.

Sau khi cánh cửa đã đóng lại, Bùi Yến vẫn đứng nguyên tại chỗ, bóng lưng cậu nằm gọn trong đôi mắt anh. Bùi Yến nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Khi đứng trước gương, Trịnh Lam mới nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình như thế nào.

Cậu trời sinh đã trắng, mùa hè có phơi da thế nào thì vừa đến mùa đông đã khôi phục lại. Nhìn mình trong gương, hai má Trịnh Lam đỏ ửng như quả đào, màu sắc ấy dường như thấm vào trong, mắt cậu hơi rơm rớm nước mắt do khi nãy bị gió thổi vào, chỉ cần hơi nhíu mày cũng đã trông vô cùng đáng thương.

Trời... Sao cậu lại đi về cùng Bùi Yến với gương mặt như vậy chứ?

Trịnh Lam chống tay vào bồn rửa mặt ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới vặn nước nóng để tắm.

Cậu chỉ tắm qua vì nghĩ sau khi ngâm suối nước nóng xong chắc chắn sẽ phải tắm lại.

Khi Trịnh Lam bước ra từ phòng tắm, Bùi Yến đang gọi điện thoại, anh cầm một điếu thuốc trên tay lật tới lật lui nhưng không hút.

Lúc ấy Bùi Yến chỉ nghe đối phương nói chuyện, còn anh thì không lên tiếng nên Trịnh Lam không để ý, nói: "Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi ạ."

Bùi Yến cười cười nhìn cậu, Trịnh Lam mới phát hiện điện thoại bên tai anh, vội vàng nói xin lỗi: "Em xin lỗi, em không để ý."

Bùi Yến lắc đầu, trả lời lại đầu bên kia: "Vâng."

Anh cúp điện thoại, nhìn Trịnh Lam một chút.

Trịnh Lam vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt cổ tròn rộng rãi, cổ áo rất rộng, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp, nhìn qua qua cũng thấy được rõ, gương mặt cậu ửng đỏ do hơi nóng, mái tóc còn hơi ẩm ướt. Trịnh Lam đi qua Bùi Yến, quay lưng lại với anh, hình xăm màu tím trên vai phải của cậu cũng lộ ra một ít.

Phần rìa nhạt nhất, sau đó đậm hơn, ở chính giữa sẫm màu nhất.

Cậu xoay người sắp xếp quần áo bên giường, cổ áo hơi trễ xuống che đi, Bùi Yến khó khăn lắm mới thu ánh mắt lại được, ép ép cổ họng.

"Em tắm nhanh thế?"

"Vâng." Tay Trịnh Lam không dừng lại, nói: "Hồi trước em thực tập ở bệnh viện, bận quá nên thành thói quen luôn."

Nói đến đây, Bùi Yến đột nhiên đổi giọng, hỏi: "Em là sinh viên y khoa, học năm năm đại học, phải không? Vậy thì không phải tuổi của chúng ta sẽ không chênh lệch quá nhiều sao?"

Trịnh Lam bỗng sửng sốt một chút, giọng cậu hơi trầm xuống, nói: "Chắc là không phải đâu ạ, em nhảy hai lớp."

Không ngờ hóa ra là như vậy, Bùi Yến ngẩn người nói: "Hồi bé em siêu thế, không giống anh, lúc ấy anh chỉ giỏi chơi thôi."

Nhưng hình như Trịnh Lam không thích lời khen như vậy, cậu chỉ ậm ừ một tiếng rồi không nói lời nào nữa.

Bùi Yến cũng tắm nhanh, khi anh từ phòng tắm bước ra thì Trịnh Lam đã thay quần áo xong rồi, quần thể thao, áo len bên trong và bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác lông cừu, trông rất mềm mại và ấm áp.

Nhưng Bùi Yến vẫn nhắc nhở cậu: "Sau khi ngâm suối nước nóng xong sẽ ra ngoài một chút, buổi tối trời lạnh, em mặc nhiều hơn đi."

Trịnh Lam cúi đầu nhìn người mình, đồng ý với anh rồi thay quần áo với Bùi Yến.

Lúc đi ra ngoài cửa, Trịnh Lam cầm khăn quàng cổ theo, vừa đi vừa quàng khăn, hỏi Bùi Yến: "Có hơi quá không anh?"

Bùi Yến giúp cậu kéo chỗ sau lưng mà cậu không sờ tới, nói: "Không quá đâu, lạnh mà, mặc nhiều chút."

"Bây giờ chúng ta đi phòng ăn ạ?" Đi một lúc, Trịnh Lam hỏi anh.

"Ừm, qua hoa viên dưới tầng, phòng kính bên đấy là phòng ăn, bên trong rất đẹp, đồ ăn cũng ngon lắm." Bùi Yến nói.

"Trước kia các anh thường xuyên đến nơi này à?" Trịnh Lam nhớ đến những chiếc xe cậu từng thấy trước đây, lúc trước đa phần số xe ấy được để ở chỗ này.

"Ừm, đây là đường đua hợp lệ, bọn tôi không chơi kiểu liều mạng, từ lúc học đại học đã tham gia rồi."

Trịnh Lam nghe anh nói thôi cũng đã hơi ngạc nhiên một chút: "Sớm như vậy ạ?"

"Ừ, tôi có một người bạn thân tên là Đường Độ, vừa rồi người gọi điện thoại với tôi là cậu ấy, nếu có cơ hội tôi sẽ giới thiệu với em." Bùi Yến dịu dàng nói.

"Ồ..." Trịnh Lam kéo dài giọng: "Em biết anh ấy ạ."

Bùi Yến nhướng mày, tựa hồ rất tò mò, nhưng cũng có vẻ không phải như vậy: "Làm sao em biết?"

"Bách Hạo ạ." Trịnh Lam không hề vòng vo mà nói luôn: "Trước đó muốn tìm người có chuyên môn đến giúp đỡ thì cậu ấy có đề cập qua với em."

"Hóa ra lúc đầu hai người định đi nhờ Đường Độ à?" Bùi Yến bỗng nhiên dừng lại.

Trịnh Lam nhận thấy có gì đó không ổn, trong lòng có hơi ngượng ngùng: "Không phải... Ngày đó em tình cờ gặp anh ở sân tennis..."

"Được rồi, tôi hiểu mà." Bùi Yến thở dài, dáng vẻ giống như đang vô cùng tổn thương.

"Nhưng, nhưng anh rất ưu tú. Kể từ khi quen anh, em không còn ý định muốn đi nhờ anh Đường Độ nữa." Trịnh Lam vội vàng nói: "Cảm ơn anh vì lúc ấy đã đồng ý đến, em không có ý đánh bóng tennis vào người anh đâu..."

Thấy Bùi Yến vẫn không nói lời nào, Trịnh Lam lại nói tiếp: "Em xin lỗi, có phải lời cảm ơn của em không đủ chân thành không ạ? Em cũng cảm thấy như vậy, anh nghĩ nên làm như thế nào để thể hiện sự chân thành của em đối với anh?"

Bùi Yến nhìn cậu.

Anh cao hơn Trịnh Lam một chút, lúc nhìn cậu anh gật đầu một cái.

Mi mắt anh hơi hạ xuống tạo thành một bóng râm, đuôi mắt khẽ nhếch lên, mang theo ý cười trêu chọc.

"Em đang dỗ tôi sao? Muốn...Chân thành, cảm ơn tôi ư?"