Bùi Yến choàng lấy bả vai cậu, ngón tay cách lớp áo dày đặt lên vị trí xương quai xanh: "Đi ăn cơm thôi, cậu không đói bụng à?"
Trịnh Lam xoay đầu, mái tóc mềm mại sượt qua cổ Bùi Yến mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Vừa nãy gọi điện trong phòng, âm thanh bảo anh đi tắm của Trịnh Lam bị Đường Độ nghe thấy. Hắn hỏi anh: "Ai đang ở với mày vậy? Còn giục mày đi tắm nữa."
Bùi Yến không trả lời, Đường Độ cũng không đùa với anh nữa.
"Tao nghe nói dạo này mày hay tới viện y học lắm. Đàn em kia tên là... Trịnh Lam phải không? Mày muốn theo đuổi em ấy hả?"
Lúc này Trịnh Lam đang xin lỗi Bùi Yến, phải một lát sau anh mới trả lời: "Ừ."
Hai người ăn một bữa đơn giản trong nhà ăn.
Như Bùi Yến nói, nhà ăn rất đẹp.
Khắp nơi đều là hoa, còn là hoa thật. Từng đóa nở tung, mùi thơm nồng nàn.
Trịnh Lam ăn không nhiều nhưng ăn rất cẩn thận, cũng rất nhanh. Bùi Yến lại thong thả chậm rãi hơn.
Bọn họ không nói gì thêm nữa nhưng ăn cơm xong không nên đến suối nước nóng tắm ngay, phục vụ dẫn hai người vào phòng nghỉ của tầng hai, căn phòng có một cái ban công nhỏ, có thể trông thấy vườn hoa dưới lầu.
Bùi Yến mở cửa kính đi vào, Trịnh Lam cũng đi theo sau.
Ban công không rộng rãi lắm, vừa vặn đứng được hai người, cánh tay hai người kề sát nhau.
"Đứng đây một lúc thì vào trong đi, trời hơi lạnh." Bùi Yến nói
Trịnh Lam khẽ gật đầu
Bởi vì hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời đêm rất sáng nhưng vẫn không nhìn thấy sao trên trời.
Trịnh Lam... ngẩng mặt nhìn trời, Bùi Yến nhận ra cậu đang tìm cái gì, anh nói: "Vào mùa hè, ban đêm ở đây rất đẹp."
"Ừm" Trịnh Lam lên tiếng.
Anh vừa định nói gì đó, chuông điện thoại bỗng vang lên, Trịnh Lam liếc nhìn màn hình, cầm lên tay.
Tiếng chuông vẫn còn đang vang, Bùi Yến cúi đầu, vô tình nhìn thấy.
Là mẹ cậu gọi.
"Sao vậy?" Nghĩa đến những điều trước đây Trịnh Lam đã từng nói, Bùi Yến ấm giọng hỏi.
Trịnh Lam vừa lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt Bùi Yến, nhận ra anh hẳn đã nhìn thấy.
"Không sao, em đi vào trong" Trịnh Lam cầm di động vào trong nhà.
Bùi Yến quay người, tựa lưng vào lan can, đốt một điếu thuốc.
Trịnh Lam quay ngược về phía anh, hơi khom lưng. Đây là tư thế của người đang hào hứng nói chuyện hoặc đang có tâm trạng tệ.
Bùi Yến lẳng lặng nhìn cậu, điếu thuốc trong tay vẫn đang cháy, chỉ thoáng ngửi mùi hương chứ không hề hút.
Trịnh Lam không lớn tiếng, thật ra Bùi Yến cũng biết, cậu vốn không phải loại người ồn ào khi tức giận, cũng không phải người thích to tiếng với người khác. Trịnh Lam là người rất có thể diện.
Cũng giống như vài lần anh bắt gặp cậu ở bên ngoài cùng Nguyễn Trì Hiên
Nhưng chỗ khó nhất là, Bùi Yến không thích Trịnh Lam luôn kìm nén cảm xúc.
Điếu thuốc đã tàn, cuối cùng Trịnh Lam đã nói chuyện điện thoại xong. Cậu quay người đi, nhìn hơi mỏi mệt.
Bùi Yến đẩy cửa kính ra, dập tắt tàn thuốc trong chiếc gạt tàn trên bàn trà.
"Em vẫn ổn chứ?" Bùi Yến hỏi cậu.
Trịnh Lam hoảng hốt gật nhẹ đầu. Bùi Yến nhẹ nhàng nhìn cậu, không làm gì cả.
Một lát sau, Trịnh Lam vắt tay lên trán.
"Mẹ em biết chuyện giữa em và Nguyễn Trì Hiên rồi. Hình như anh ta quậy đến tai nhà anh ta luôn rồi."
Nghe thế Bùi Yến bèn nhăn lông mày.
"Quậy gì cơ?"
Trịnh Lam cười khổ: "Em không biết nữa, hình như anh ta nói với mẹ em chuyện hai đứa em quen nhau."
"Vì vậy mẹ em mới gọi điện tới..."
"Không sao đâu." Trịnh Lam cúi thấp đầu, nói rất nhỏ: "Em không còn dựa dẫm vào gia đình từ lâu rồi."
"Ừm." Lông mày Bùi Yến vẫn nhíu chặt. Ngón tay gõ lên hộp thuốc lá mấy lần.
Nguyễn Trì Hiên...
Rủ người ta đua xe, vất vả lắm mới dỗ người ta vui vẻ.
Thế mà lại bị tên chó này phá đám.
Lúc sau Trịnh Lam vẫn không nói tiếng nào. Bùi Yến cố tình chọc cậu nhưng cậu chỉ cười qua loa.
Gần hai giờ sau, dưới tầng ồn ào.
Xa xa tiếng xe máy gầm rú nối tiếp nhau. Ánh đèn cũng xuyên qua từng hàng cây.
"Tụi nó quay lại ngay đấy." Bùi Yến bất ngờ nắm tay Trịnh Lam: "Đi thôi."
Mặc dù cậu không biết tại sao Bùi Yến lại vội vàng nhưng Trịnh Lam vẫn chạy theo anh.
Hành lang rất dài, khoảng cách giữa hai tầng cũng cao hơn bình thường một chút, cầu thang rất dài.
Trịnh Lam bị Bùi Yến nắm tay chạy về phía trước, đường bên cạnh đều không thấy rõ, dù mở to mắt nhưng không khác mù là mấy.
Ra cửa, nhiệt độ bên ngoài rất lạnh. Trịnh Lam vừa chạy vừa thở hồng hộc, tuy nhiên vẫn bị anh kéo không dừng.
"Anh Bùi."
Trịnh Lam gọi anh, anh mặc kệ, tiếp tục chạy về phía trước.
Đến một đại sảnh khác của tòa nhà, Bùi Yến mới dừng lại.
Nhân viên phục vụ thấy hai người chạy vào thì bốn mắt nhìn nhau, đi lên hỏi có cần hỗ trợ gì không. Bùi Yến bảo họ cho mình một gian suối nước nóng đơn.
Lúc Trịnh Lam theo nhân viên phục vụ lên lầu mới được thở đàng hoàng. Vào phòng liền đặt mông xuống mép giường, sau đó lại bị Bùi Yến kéo đứng dậy.
"Vừa chạy xong đừng ngồi ngay."
Khoảng cách không tính rất xa, nhưng nếu chạy vội thì phải liên tục thở dốc chứ?
Ấy thế mà thoạt nhìn Bùi Yến không tốn chút sức nào cả.
Trịnh Lam mỉm cười rồi hất tay anh ra, đồng thời tháo khăn quàng cổ ném lên giường, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: "Sao trông anh không mệt tí nào vậy?"
"Chắc là do em ít vận động." Bùi Yến cũng cởi áo khoác ra.
"Vâng vâng..." Trịnh Lam không tranh cãi với anh về vấn đề này.
"Em thấy vui chút nào chưa?" Đột nhiên Bùi Yến hỏi cậu, ngón tay còn chạm nhẹ vào mặt cậu: "Trên mặt em không xuất hiện biểu cảm nào cả, làm tôi sợ muốn chết."
Trịnh Lam thoáng dừng lại, thì ra tự nhiên Bùi Yến bắt đầu chạy là bởi vì cậu.
Gật gật đầu, nói: "Vui ạ... Cảm ơn anh."
"Vậy em thay đồ để tắm suối nước nóng đi. Tôi gọi người mang quần áo sạch đến cho." Bùi Yến chỉ chỉ chồng quần áo bên cạnh.
Thực tế Trịnh Lam không biết nên nói cái gì, bởi vì bất kể nói điều gì đối với Bùi Yến mà nói đều không đủ.
"Cảm ơn anh." Cậu đành nhắc lại lần nữa.
Suối nước nóng nằm ở bên ngoài. Từ sân thượng đi ra mấy bước là tới.
Trịnh Lam và Bùi Yến vẫn mặc quần áo, đến cạnh ao tắm mới bắt đầu cởi áo khoác ra rồi đặt trên kệ đồ.
Ở đây rất yên tĩnh. Bốn phía có mấy ngọn đèn vàng khiến bầu không khí quanh suối nước nóng bốc lên sương trắng nghi ngút thêm mập mờ.
Trịnh Lam cởi quần áo, lúc khom lưng cởi áo len có hơi mất tự nhiên liếc về phía Bùi Yến. Chờ cậu cởi quần áo xong xuôi Bùi Yến mới nhận ra tại sao cậu lại câu nệ như vậy.
Trên vai phải có một hình xăm lộ rõ mồn một.
Thì ra đó là một con bướm.
Hai nét hơi cong hướng về phía trước là hai cái râu, còn đôi cánh được tạo thành bởi các đường nối có độ dày mỏng khác nhau. Mấy đường thấp nhất kéo dài ra xa.
Đường nét kết hợp hoàn hảo với độ cong của bả vai. Trịnh Lam chống lấy bậc thang, lúc cậu cẩn thận thử trượt xuống dưới, con bướm màu tím sẫm bám chặt vào da, đổi màu theo từng động tác như đang bay lượn uyển chuyển.
"Anh đứng đấy không lạnh à?" Trịnh Lam quay đầu hỏi.
"Ừm." Bùi Yến khàn khàn lên tiếng: "Tới đây."
Trịnh Lam cảm thấy âm thanh của anh hơi kỳ lạ, tuy nhiên cậu không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ ngâm mình dưới làn nước.
Nước nóng bao phủ cả cơ thể khiến cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Trịnh Lam rất trắng, trắng như sứ. Khuôn mặt bị hơi nước xông lên hơi hồng hồng, hai hàng lông mi dài rậm đổ bóng hướng về phía anh dưới ánh đèn lờ mờ. Bùi Yến cảm thấy chói mắt.
Từ trước đến nay anh chưa thấy vẻ đẹp nào như vậy.
Bị đâm một kích, máu nóng dồn hết xuống nửa người dưới của Bùi Yến. Anh tựa vào đá lạnh, không dám nhúc nhích.
Ngâm một lát, Bùi Yến cũng hỏi thành tiếng: "Hình xăm sau lưng em..."
Trịnh Lam mỉm cười, thoạt nhìn không để ý mà nghiêng đầu nhìn: "Một con bướm. Em xăm nó sau khi trưởng thành, chẳng qua thấy rất ngầu... Khoảng thời gian đó em thường hành động theo cảm tính."
Giọng điệu cậu rất nhẹ nhàng nhưng Bùi Yến cảm giác con bướm đằng sau không chỉ đơn giản đến vậy.
Thế nhưng Trịnh Lam không bằng lòng nói rõ, anh cũng không gượng hỏi nữa.