Trịnh Lam chính thức chuyển vào nhà của Bùi Yến, Bách Hạo phụ giúp một tay.
Ngày hôm đó công ty của Bùi Yến nhiều việc, hẹn thời gian xong thì đột nhiên xảy ra chuyện, Bùi Yến vội vàng chạy tới sân bay trước rồi mới gọi điện thoại cho Trịnh Lam.
"Có người xảy ra chuyện, anh phải đi công tác xử lý chuyện này, có lẽ sẽ mất bốn năm ngày.
Vừa mới ở cùng một chỗ liền tách ra, dù ai cũng không muốn, nhưng Trịnh Lam không thể đòi hỏi quá mức khi ở trong những vấn đề như thế này, chỉ căn dặn anh dù công việc bận rộn nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi.
Bên cạnh có người lúc nào cũng quan tâm mình, Bùi Yến đi cũng không được thoải mái, nói: "Anh không ở đây mấy ngày, em qua nhà anh ở được không?"
Trịnh Lam giật mình, nói: "Vậy em chuyển luôn tới đây, để Bách Hạo ở chung với em."
"Được." Bùi Yến vừa dứt lên, bên kia truyền tới tiếng thông báo bên sân bay.
Hai người nói tạm biệt, sau đó cúp điện thoại.
Trịnh Lam nhìn điện thoại một lúc, trông cậu đầy thất vọng và mất mát, sau đó cậu gọi điện thoại cho Bách Hạo.
Nghe nói Trịnh Lam muốn đi, Bách Hạo ngược lại còn không nỡ, vừa ăn mì của cậu làm, vừa nói: "Mày ở đây thì còn có người nấu cơm cho tao ăn, mày đi thì tao ăn cái gì bây giờ?"
Trịnh Lam cười nói: "Vậy mày cũng tìm một người đi chứ sao."
Bách Hạo lườm cậu một cái.
Ngày dọn nhà, Nghi Giang mưa rất to, thật ra đồ của Trịnh Lam không nhiều lắm nhưng tới lui gì cũng phải đi thành hai chuyến.
Mưa rơi nặng hạt, hai người bị xối cho ướt đẫm, nước nhỏ trên sàn gạch.
"Không thì mày đi lên đi, cầm khăn mặt lau một chút." Trịnh Lam đang muốn đi kéo cửa thì Bách Hạo cản lại, nhìn vào trong phòng nói: "Đồ đạc đã mang hết lên rồi, mày đi tắm trước đi, tao lái xe về thay đồ luôn."
Trên thực tế cả hai đều rất chật vật, nước chảy nối đuôi nhanh, nhiễu từ trên tóc xuống, Bách Hạo còn nháy nháy mắt, lấy tay xoa đầu xong thì mặt mày cũng ướt nhem.
Trịnh Lam nhịn cười không được, tiễn hắn ra rồi bấm thang máy, nói: "Hôm nay cảm ơn mày nhiều, bữa khác mời mày đi ăn cơm."
"Không cần nói những lời này." Bách Hạo vung tay về phía cậu: "Tao đi trước đây, mày còn phải ở lại dọn dẹp chút nữa đó."
Đồ đạc chất chồng ngoài cửa, đầu tiên Trịnh Lam tìm quần áo tắm rửa một cái, toàn thân ấm lên rồi mới nhắn cho Bùi Yến: Em chuyển nhà xong rồi, hôm nay Nghi Giang mưa lớn lớn, ướt hết cả.
Không ngờ Bùi Yến online ngay lúc đó, anh gọi điện thoại, hỏi cậu: "Em thay quần áo chưa?"
Giọng điệu anh trở nên nghiêm túc: "Đừng để bị cảm."
"Em tắm xong rồi." Trong phòng tắm có tiếng vang lên, Bùi Yến tin, giọng điệu mới bớt đi.
"Nếu mệt thì đợi một lát rồi hẵng thu dọn đồ đạc." Anh nói.
Trịnh Lam không muốn nói chuyện này với Bùi Yến, chỉ nói một câu: "Em nhớ anh."
Lời muốn nói mắc kẹt ở cổ họng, những nhớ nhung trong những ngày qua vì một cậu "Em nhớ anh" mà tuôn trào ra hết.
"Anh cũng nhớ em bé yêu à."
Nghe Bùi Yến gọi cậu là bé yêu, tốc độ tay cầm khăn lau tóc chậm lại, cậu lớn gan làm nũng: "Sau này anh gọi em như thế nhiều hơn được không?"
Bùi Yến: "Gọi cái gì?"
Trịnh Lam: "Là cái đó đó..."
Bùi Yến dịch chuyển cái ghế, phất phất tay với người ở sau lưng, mọi người liền nối đuôi nhau rời khỏi phòng.
"Không hiểu, gọi em là gì cơ?"
"Bé yêu!" Trịnh Lam lớn tiếng nói.
"Ừm." Bùi Yến cười, nghe là biết anh cố ý: "Nghe hay ghê."
Ở trong điện thoại tình qua ý lại một lúc, Bùi Yến không quậy với cậu nữa mà giục cậu đi nghỉ ngơi, Trịnh Lam ngoài miệng đồng ý, miễn cưỡng cúp điện thoại, sau đó vẫn đi dọn dẹp đồ.
Cái nào nên giặt thì ném vào máy giặt, cái nào sạch thì xếp gọn lại cất kỹ.
Lúc Bùi Yến đi đã chừa chỗ để cậu để đồ ở trong nhà.
Tủ quần áo chừa cho cậu một nửa, ngay cả giá sách cũng dọn dẹp cho cậu, trên bồn rửa tay có chỗ để cậu để bàn chải đánh răng, nhà bếp cũng chừa cho cậu một chỗ để cậu để chén.
Trịnh Lam từng chút từng chút lấp đầy căn nhà.
Cuối cùng cậu lê lết khắp nơi, lau sạch chỗ bị ướt sau đó mới tắm rửa lại rồi đi ngủ.
Ngày Bùi Yến trở về, Trịnh Lam muốn đi ký hợp đồng mua nhà.
Cầm hợp đồng ra khỏi phòng giao dịch, Trịnh Lam chụp một tấm hình gửi cho Bùi Yến, lúc anh hạ cánh là có thể nhận được.
Thời tiết ở Nghi Giang không tốt lắm, lúc Trịnh Lam muốn đi đón Bùi Yến thì trời sắp mưa, máy bay bị trì hoãn, cậu mang theo một bó hoa hồng đứng ở bên ngoài chờ anh.
Có không ít người nhìn cậu, sân bay vốn là nơi dành cho những câu chuyện tình yêu.
Ban đầu còn hơi ngại, Trịnh Lam đứng ở phía lối ra, dựa vào cây cột. Sau đó bị nhìn nhiều riết cũng quen, cậu đột nhiên nhớ lại cậu với Bùi Yến bị người khác chụp ảnh lúc hôn nhau ở trên đường đến trường khi đi du học ở nước ngoài.
Sự dũng cảm và nhiệt huyết tuổi trẻ dường như vẫn còn được giữ lại.
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, lần lượt có người đi ra.
Trịnh Lam không biết hôm nay Bùi Yến mặc quần áo màu gì, cậu nhìn chằm chằm vào lối ra.
Một lát sau có một nhóm người đi ra, ở giữa có một người dáng cao gầy, mặc âu phục, trên tay đẩy một chiếc vali nhỏ màu đen, mang khẩu trang.
Hai mắt Trịnh Lam tỏa sáng, cậu cầm bó hoa hồng xuyên qua đám người, cực kỳ dễ thấy.
Cậu thấy Bùi Yến đột nhiên dừng bước. Cậu chạy chậm về phía anh, ánh mắt của cả sân bay dồn hết về lúc Trịnh Lam và Bùi Yến ôm nhau.
Bùi Yến gỡ khẩu trang, nhận hoa, sau đó ôm eo Trịnh Lam, cúi đầu hôn cậu.
Trong giây phút ấy Trịnh Lam cữ ngỡ bọn họ chỉ vừa mới chạm vào nhau, nhưng đám người xung quanh chỉ dừng lại nhìn trong chốc lát rồi lại giải tán.
"Mấy người các anh thật ra rất dễ tìm." Trịnh Lam vừa nghĩ vừa nói: "Mỗi lần đều có rất nhiều người, cực kỳ phô trương."
"Đó cũng không phải..." Bùi Yến nhéo mặt cậu: "Gầy rồi."
Trịnh Lam không tin anh, đẩy tay anh ra, nói: "Mới có mấy ngày đâu, sao mà gầy được?"
"Anh nói gầy là gầy." Bùi Yến ôm eo cậu, dẫn cậu đi ra ngoài sân bay: "Xe đón anh đang ở bên ngoài."
"Hả? Anh không ngồi xe của em về à?" Trịnh Lam hỏi.
Bùi Yến sững sờ: "Em lái xe tới?"
"Ừm." Trịnh Lam nói: "Đang ở bãi đậu xe."
Bùi Yến không quá đồng ý với điều này: "Lần sau thời tiết xấu thì đừng tự mình chạy xa như vậy."
Được quan tâm thật sự rất ấm áp, Trịnh Lam ngoan ngoãn đồng ý, đi theo Bùi Yến cùng nhau lên xe.
Lần này cậu lái rất chậm, Bùi Yến ở trên máy bay ngủ đủ rồi, anh nói chuyện với cậu.
Đường đi về nhà lại có mưa to, lúc đến cổng tiểu khu, mưa sắp rơi tới mức không nhìn thấy đường.
Đi vào hầm gửi xe một cách khó khăn xong, Trịnh Lam ôm hoa, Bùi Yến xách vali, hai người nắm tay nhau cùng đi vào thang máy.
Bùi Yến đụng đụng bó hoa, hỏi cậu: "Sao em lại mua hoa?"
"Không phải bọn mình luôn thích mua hoa à?" Trịnh Lam nói, đưa mũi đến ngửi ngửi: "Thơm quá, còn có thể để trong nhà."
"Ừ."
Cửa thang máy mở ra, Trịnh Lam đi lên phía trước mở cửa, hai đôi dép lê cùng màu đặt ở phía cửa.
Trịnh Lam xoay người đổi giày, nhưng một tay ôm hoa nên cậu không đứng vững. Bùi Yến ngồi xổm xuống, rút dây giày cậu ra, cầm mắt cá chân cởi giày cậu, sau đó nhét vào trong dép lê.
Lúc anh làm những việc này Trịnh Lam chỉ cúi đầu nhìn anh, cậu đứng cũng không được vững, tay cậu chống lên bả vai của Bùi Yến.
Cách hai ba lớp quần áo mà vẫn sờ thấy cơ bắp săn chắc bên trong, Trịnh Lam thất thần một chút, nghĩ đến lúc Bùi Yến ôm cậu, dáng vẻ lúc anh dựa vào vai mình.
Mà lúc này Bùi Yến cũng sững sờ nhìn mắt cá chân Trịnh Lam còn mang dây xích, ngón tay dừng ở đó một lúc lâu.
Chờ đến lúc Trịnh Lam nhận ra có gì không đúng, Bùi Yến đã đứng thẳng lên, hai tay ôm cả người cậu lên.
"Làm gì vậy?" Trịnh Lam cười ôm cổ anh: "Em biết anh muốn làm gì đó."
Mang theo xíu tự tin, Trịnh Lam vỗ vỗ lưng Bùi Yến: "Vừa trở về đã nghĩ tới cái này."
Bùi Yến không phản bác, anh đi vào phòng ngủ rồi đẩy cửa phòng tắm ra, đặt Trịnh Lam vào trong bồn tắm rồi xoay người đi.
Đợi một chút mà Bùi Yến vẫn chưa quay trở lại, Trịnh Lam vừa muốn đứng lên, đã thấy Bùi Yến cầm một sợi dây đỏ đi tới.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Trịnh Lam, nhanh nhẹn buộc cổ tay cậu lại.
"Vì sao lại không?" Bùi Yến tỏ vẻ tức giận, đưa tay xuống dưới, cầm lấy mắt cá chân cậu, muốn chạm vào dây xích kia: "Không nhớ anh à?"
Trịnh Lam bị anh chọc ngứa lên, ngửa cổ ra sau, nhìn lên ánh đèn trên trần nhà.
"Nhớ anh chứ."
Tay cậu gập lại ôm lấy anh, hai chân cũng quặp vào hông của Bùi Yến: "Bởi vì quá nhớ anh..."
Quấn người thuần thục như vậy, Bùi Yến ôm siết cậu lại, nhìn cậu nhíu mày, anh cười cười.
Mọi việc xong xuôi, hai người cùng làm ổ trên giường, nhìn hợp đồng mua nhà.
Bùi Yến ôm lấy cậu, hôn một cái vào đỉnh đầu, hỏi: "Mua nhà xong rồi cũng tốt, về sau có cãi nhau cũng còn chỗ ở."
Trịnh Lam nghe vậy thì thúc khuỷu tay vào eo anh, cổ họng còn đau nên giọng khàn khàn, chữ có chữ không: "Em đuổi anh đi à?"
Dáng vẻ nhìn vô cùng đáng thương nên Bùi Yến không trêu cậu nữa. Anh lấy mấy tờ giấy kia đặt trên đầu giường, để cho Trịnh Lam nằm thoải mái lại trong ngực mình rồi vỗ vỗ sau lưng cậu, nói: "Là do vợ hết, nếu anh làm sai em muốn phạt anh sao cũng được."
"Chính miệng anh nói đó nha." Trịnh Lam cọ cọ người anh, không thể nào tin được, những ngón tay nâng lên rồi hạ xuống, đang nói chuyện thì cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bùi Yến biết cậu đã mệt nên dứt khoát kéo chăn lên, hai người ôm chặt nhau, trao đổi hơi thở.
Sáng sớm vừa tỉnh lại, bên cạnh Bùi Yến đã không có người.
Anh thay đồ rửa mặt xong, vừa định đi ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy tiếng bước chân.
Tóc cậu còn rối, trong tay còn cầm một đôi đũa, tạp dề màu xanh đậm. Bùi Yến chưa từng thấy hình ảnh này bao giờ.
"Em dậy sớm vậy?" Hai người nắm tay đi ra ngoài. Lúc ngửi thấy mùi bánh mì thơm phức, khoảnh khắc này khiến Bùi Yến nhịn không được ôm cậu vào lòng hôn.
"Sau này không cần dậy sớm như vậy, chúng ta có thể đi ra ngoài ăn." Bùi Yến nói
"Nhưng em muốn làm cho anh ăn mà." Trịnh Lam sờ sờ lông mày của anh, trượt tay xuống sửa lại cổ áo sơ mi cho anh.
"Hôm nay trời rất lạnh, mặc dày một chút."
"Anh biết rồi." Bùi Yến hôn hôn vào ngón tay cậu: "Anh mang theo áo khoác, lúc lái xe sẽ mặc vào, trong công ty rất ấm."
"Được." Trịnh Lam nói.
Ăn sáng xong đi làm, trong gara mỗi người lái một chiếc xe, hai chỗ đậu xe kế bên liền trống chỗ.
Hai người nhìn nhau, một ngày chính thức bắt đầu.
Công việc của cả hai đều bận bịu, ban ngày cơ bản không hề có thời gian để liên lạc với nhau, chỉ có buổi tối mới rảnh hỏi nhau qua lại ăn cơm không, nhưng cũng không được nhiều.
Bùi Yến đi làm việc, Trịnh Lam về nhà, lúc tan tầm ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn mang về nhà.
Gửi tin nhắn hỏi Bùi Yến khi nào về nhà xong thì Trịnh Lam làm đồ ăn. Lúc Bùi Yến đẩy cửa bước vào thì đúng lúc lấy cá ra khỏi chảo, xong món ăn cuối cùng.
Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, Trịnh Lam chạy đến nhìn anh, ôm và hôn anh, ấm áp như đang nằm mơ.