Cậu không quên chuyện mời Bách Hạo ăn cơm. Cậu ở nhà Bách Hạo một thời gian dài như vậy, dù sao cũng nên cảm ơn hắn.
Có một hôm trước khi ngủ, Trịnh Lam nói chuyện này cho Bùi Yến, Bùi Yến ôm, sờ tóc cậu, nói: "Không bằng mời tất cả mọi người cùng đến đi, ăn một bữa cơm ở nhà."
Anh không nói hết nhưng Trịnh Lam đã hiểu.
Đây là đang tiện thể công khai mối quan hệ của bọn họ.
Cân nhắc cho đến hôm nay, Trịnh Lam vui vẻ đồng ý, ôm lấy eo Bùi Yến, nói: "Vậy để em nấu đi."
"Nhiều người như vậy, em làm được không?" Anh sợ cậu mệt mỏi, Bùi Yến hỏi xong còn nói: "Mời đầu bếp đến làm còn tiện hơn."
Trịnh Lam suy nghĩ, những ngày nay công việc rất bận, đúng là cũng không có nhiều thời gian, cậu đồng ý với ý kiến của Bùi Yến.
An ninh ở tiểu khu rất tốt, mọi người hẹn đến chung với nhau.
Bùi Yến ra đón họ vào, anh mặc một chiếc áo len và quần jeans rất giản dị, bên ngoài khoác áo khoác, vẫy tay chào với những người kia, nói với bảo vệ: "Đây là bạn của tôi."
Hướng Tùng Dương đi tới vỗ vai Bùi Yến, nói: "Sao anh lại mặc như vậy đi ra ngoài rồi?"
"Ở nhà tùy ý chút không được sao? Ở nhà cũng đâu thấy cậu đeo caravat đâu?"
Vạn Hàn nắm cánh tay Hướng Tùng Dương lại, đưa quà cho Bùi Yến, nói: "Tôi nghĩ cái này sau này các cậu sẽ cần dùng tới cái này."
Bùi Yến nhận lấy, bên trong là một bộ đồ dùng nhà bếp, nói cám ơn: "Trịnh Lam chắc sẽ rất thích."
Đường Độ thì đơn giản hơn, hắn đưa tay về phía Nguyên Khê, Nguyên Khê rút từ trong túi ra một bao lì xì.
Đường Độ cầm bao lì xì đập vào người Bùi Yến.
"Thích cái gì thì tự mình đi mua đi."
"Được." Bùi Yến nhận lấy bao lì xì.
Hướng Tùng Dương lại mò tới nói chuyện với Đường Độ, Bùi Yến đi lên trước dẫn đường, Bách Hạo đi tới đưa món quà hắn đã chuẩn bị.
Bùi Yến không ngờ rằng mọi người đều mang quà tặng tới, anh cười nói: "Đáng lẽ phải cảm ơn cậu mới phải, vậy mà cậu còn mang quà tới."
"Tất nhiên là phải đem quà tới, Trịnh Lam là anh em của tôi mà anh Bùi." Bách Hạo siết chặt ngón tay: "Lần này hai người sẽ ở cùng nhau đúng không?"
"Lúc trước là do có một chút hiểu lầm." Bùi Yến nói: "Về sau sẽ không như vậy."
"Đàn anh à." Bách Hạo rất ít khi xưng hô với Bùi Yến như vậy, lúc nói ra nghe rất lạ lẫm sau đó lại trở nên quen thuộc: "Em vẫn luôn tin những gì mà anh nói."
"Ừ." Bùi Yến dừng bước, sau lưng là Hướng Tùng Dương đang la hét ầm ĩ, trong phút chốc tất cả âm thanh đã biến mất hết: "Cậu là bạn tốt của Trịnh Lam, cảm ơn cậu đã giúp đỡ em ấy lúc tôi không ở đây."
Trịnh Lam nhìn về phía đồng hồ treo tường ở phòng khách, cái này cũng là do Bùi Yến đem về.
Đầu bếp làm đồ ăn xong liền để lên bàn sau đó rời đi, Trịnh Lam vừa mới loay hoay xong với đống hoa tươi vừa mới mua buổi sáng, xong xuôi cậu ngồi xuống, mặt hướng ra cửa.
Cậu cứ cầm điện thoại rồi đóng mở khung chat, không có ai nhắn cho cậu bất cứ cái gì. Đợi đến khi nghe tiếng thang máy tinh lên, Trịnh Lam đứng dậy nhìn thông qua mắt mèo, đúng là người mà cậu đang đợi.
Cậu trực tiếp mở cửa, Bùi Yến và Bách Hạo đi cùng nhau, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bùi Yến nắm chặt tay cậu hỏi: "Sao lại ướt thế này?"
Trịnh Lam tiến lại gần anh một chút, chừa chỗ ở ngay lối vào, đang tính trả lời anh thì đột nhiên Hướng Tùng Dương chui ra từ phía sau Bùi Yến, nhìn chằm chằm vào hai đôi tay đang nắm chặt lấy nhau.
"Sao lại là anh?" Cậu ta đẩy Bùi Yến: "Sao anh lại mang được bác sĩ Trịnh về nhà vậy? Trong nhà sạch sẽ như vậy, bác sĩ Trịnh, không thể cho anh dọn dẹp không thế này được."
Trịnh Lam bị cậu ta chọc cười, Bùi Yến lùi cả người lại, lần này thì nắm thật chặt tay cậu.
"Đi vào nhà rồi nhìn xem, đây là bạn trai của tôi."
Tất cả mọi người đều cười, ngay cả Nguyên Khê đang đứng sau lưng Đường Độ ở một góc hẻo lánh cũng cười.
Cả phòng đều là mùi thơm của đồ ăn, Hướng Tùng Dương la đói, một đám người liền bắt đầu ăn cơm.
Lần này ở nhà nên không cần lo lắng gì hết khi uống rượu, rượu vào lời ra, Hướng Tùng Dương mới nôn ra nước đắng: "Bác sĩ Trịnh, anh không biết năm đó hai người chia tay, người khổ nhất chính là tôi và Đường Độ đó."
Trịnh Lam nhìn Bùi Yến, người đang bình tĩnh ăn đồ ăn, anh cũng không ngăn Hướng Tùng Dương lại.
Trịnh Lam hỏi: "Sao lại khổ?"
"Mỗi ngày đều uống rượu, muốn nôn tới nơi." Hướng Tùng Dương khoát khoát tay: "Được rồi, không nói tới nữa, mặc kệ trước khi hai người như thế nào, bây giờ đã hạnh phúc, như thế là tốt, bọn tôi đều yên tâm rồi."
Trịnh Lam nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, như không thoát khỏi ánh mặt của Bùi Yến.
Anh ôm eo người bên cạnh mình, cụng ly với Hướng Tùng Dương.
"Trước đó đã để mọi người phải lo lắng, ly này là để cảm ơn mọi người đã quan tâm." Bùi Yến nói.
Trịnh Lam cũng nâng ly rượu lên, kính rượu mọi người cùng với Bùi Yến.
Sau đó mọi người trò chuyện vui vẻ, chơi oẳn tù tì. Trịnh Lam không chơi, cậu yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn Bùi Yến chơi, Hướng Tùng Dương không chơi đánh bài được nhưng lại giỏi chơi oẳn tù tì, Trịnh Lam thậm chí còn phải uống phụ Bùi Yến mấy ly rượu.
Cuối cùng thì cũng đến lúc, trên mặt không ai giấu được, lúc mọi người về bước chân xiêu vẹo, đi không nổi, cũng không thể đưa nhau về.
Cuối cùng mọi người cũng miễn cưỡng đi hết, trong nhà còn lại một đống hỗn độn, ai cũng không có tâm trí đi dọn dẹp.
Sau khi rửa mặt, Bùi Yến nằm trên giường, Trịnh Lam thì nằm sấp lên người anh, trán kề trán.
Mỗi hơi thở thở ra đều có mùi rượu, Trịnh Lam nhìn chằm chằm mặt Bùi Yến, thỉnh thoảng đưa tay lên kiểm tra.
Một lúc lâu sau, Bùi Yến nhắm mắt lại, bắt được tay của Trịnh Lam, anh bộc bạch: "Tối nay anh rất vui."
"Vâng." Trịnh Lam nhẹ giọng trả lời.
Dưới bàn ăn, tay hai người cứ nắm lấy nhau tất nhiên là vui rồi.
Bùi Yến không phải là một người biết biểu đạt cảm xúc của mình nhiều, giờ phút này Trịnh Lam yên lặng ở bên cạnh anh, cậu cảm thấy như vậy đã đủ. Không biết nên nói gì, anh dứt khoát ôm người vào trong người, chóp mũi Trịnh Lam đụng mạnh vào vai anh một cái. Cậu lấy tay xoa xoa mũi, Bùi Yến xoa xoa lấy bả vai của cậu, hình xăm và màu sắc của nó lấp ló dưới lớp áo thun trắng tinh.
Trịnh Lam được xoa rất dễ chịu, hỏi anh: "Anh làm gì vậy?"
"Đang thể hiện rằng anh rất yêu em."
"Em biết." Trịnh Lam nói.
Bùi Yến tuột tay xuống, men theo cánh tay, cho đến khi xuống tới bàn tay anh luồn những ngón tay anh vào tay cậu.
Chiếc nhẫn bên trên ngón tay lạnh buốt làm cậu run lên đôi chút.
Kéo một lúc, Bùi Yến lại buông tay cậu ra, tháo chiếc nhẫn của anh ra.
"Làm sao vậy?" Trịnh Lam theo tay anh nhìn sang.
"Cho em." Bùi Yến đeo chiếc nhẫn đó lên ngón áp út của cậu.
Nhưng tay Bùi Yến lớn hơn tay cậu một chút khiến chiếc nhẫn đeo vào lỏng lỏng lẻo lẻo. Trịnh Lam lại không ghét bỏ nó chút nào, cậu giơ tay lại gần chiếc đèn đầu giường để nhìn kỹ hơn.
Nhìn thấy ánh sáng trước mặt, Bùi Yến cử động người, hỏi: "Như thế có thích không?"
"Có, cái gì của anh em cũng thích." Trịnh Lam thu tay lại, nằm vào lòng của Bùi Yến.
Bùi Yến cười cười, ôm lấy cậu rồi bình thản nhắm mắt lại, cũng không thèm kéo chăn lên.
Trịnh Lam nắm lấy cúc áo trên ngực của Bùi Yến, chiếc nhẫn trên ngón tay bị kéo lên kéo xuống.
"Sau khi chia tay các anh thường đi uống rượu à?"
Cuối cùng cũng hỏi câu này, thế mà Trịnh Lam lại sợ câu trả lời.
"Anh cũng không biết nên làm gì." Bùi Yến nói: "Cũng không biết ai là nhóc không có lương tâm."
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trịnh Lam lại né né, hôn nhẹ vào môi anh.
Lúc yêu nhau thân mật như thế nào cũng không đủ, chỉ là hôn nhưng lại không nhịn được thổ lộ tình cảm, Bùi Yến cầm tay cậu, nắn nắn chiếc nhẫn kia, anh nói rõ: "Lam Lam, chiếc nhẫn này đã ở với anh rất lâu, sau này đưa cho em, cái này là để cho vợ anh, em là vợ anh đúng không?"
Trịnh Lam bị anh xoa đến mức thở gấp, mắt long lanh nước, cậu tủi thân mà nói: "Trước đó không phải vậy à?"
"Bây giờ là vợ anh đúng không?" Bùi Yến ép cậu, anh dùng sức. Trịnh Lam bị ép, cậu đánh vào cánh tay anh rồi mới nói: "Đúng đúng..."
Bùi Yến nhẹ giọng cười, liên tục gọi vợ ơi vợ ơi, khiến trong lòng cậu ngứa, bên ngoài cũng ngứa theo.
Đợi cho đến khi bình tĩnh lại, tấm chăn quấn hai người lại với nhau, nhiệt độ nóng hơn so bên tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Bùi Yến từ từ tới gần, dùng những câu trước kia từng nói, bây giờ lặp lại thêm nhiều lần nữa.
Trịnh trọng, nghiêm túc, duy nhất.
"Anh sẽ mãi mãi yêu em."
CHÍNH VĂN HOÀN.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người muốn phiên ngoại như thế nào thì nhắn nha, tôi sẽ cố gắng viết.
Trước mắt thì tôi muốn viết một cái về ba mẹ Bùi Yến gặp Trịnh Lam, phiên ngoại sẽ là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày ngọt ngào.
pr Chương 60: Gặp nhau
Trịnh Lam ngủ trên ghế sofa.
Cậu nép mình trên chiếc ghế sofa dày và mềm mại, một tay rủ xuống, đầu ngón tay chạm thảm, một tay khác cầm máy tính bảng, đặt lên trên bụng.
Trịnh Lam ngủ rất ngon, thậm chí còn nằm mơ, cậu thở nhẹ nhàng, cơ thể men theo mà cử động.
Cửa phòng vang lên mấy tiếng, là Bùi Yến tan làm trở về.
Anh nhìn về phía phòng khách một cái, trên chiếc ghế sofa màu xanh đậm có cái gì màu trắng nhô nhẹ lên.
Anh nhíu nhíu mày, Trịnh Lam luôn chờ anh tan làm, không chịu về phòng ngủ, cũng không thích đắp chăn, Bùi Yến nói mấy lần cậu cũng không nghe. Anh đi lên cúi người nhẹ nhàng ẵm cậu lên.
Hình như trong giấc mơ Trịnh Lam cũng có chút cảm giác được đây là Bùi Yến, cậu hơi tỉnh lại, tự nhiên dụi dụi vào ngực anh, cánh tay dùng thêm chút lực để Bùi Yến ôm cậu thật chặt.
Ẵm người về phòng, đặt lên giường xong, Bùi Yến muốn cởi đồ đi tắm nhưng bị cậu bắt được, cậu mơ hồ mở mắt ra, lấy chân quặp lấy eo của Bùi Yến.
Chiếc quần ngủ lông cừu rộng rãi trượt xuống lộ ra mắt cá chân trắng nõn, Bùi Yến chỉ đụng đụng nhẹ, ấm áp nói với cậu: "Buông ra trước đã."
Trịnh Lam vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên vẫn bất động như vậy. Bùi Yến hết cách chỉ đành dùng một chút lực kéo cậu ra khỏi người mình, nhìn thấy Trịnh Lam ngã về phía bên kia.
Bùi Yến bất đắc dĩ nở nụ cười, tay chống xuống giường, cúi đầu hôn trán Trịnh Lam, sau đó cởi quần áo đi tắm.
Trên quần áo anh mang theo hơi lạnh nên không thể ôm Trịnh Lam. Tắm nước nóng xong, Bùi Yến quay trở về phòng, Trịnh Lam đang tựa vào đầu giường xem máy tính bảng.
Bùi Yến đi tới cậu cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Anh về rồi à?"
"Ừm." Bùi Yến ngồi xuống giường, ngang nhiên liếc mắt qua nhìn, trên máy tính bảng toàn chữ với chữ.
Trịnh Lam ngửa đầu lên chút, hôn hôn cằm Bùi Yến một cái, sau đó lại cắm đầu vào máy tính bảng.
"Còn phải xem bao lâu nữa?" Bùi Yến vừa hỏi vừa lên giường nằm.
"Một lúc nữa, anh muốn đi ngủ sao?" Trịnh Lam nói.
Bùi Yến đắp chăn xong, từ trong chăn vươn tay ra ôm lấy eo Trịnh Lam, nhích nhích lại gần cậu.
"Ừm."
"Vậy em không xem nữa." Trịnh Lam ngay lập tức dẹp máy tính bảng sang một bên, tiện thể tắt đèn, sau đó cũng nhanh chóng nằm xuống ôm lấy Bùi Yến.
"Hôm nay công việc của anh rất mệt mỏi sao?" Trong bóng tối, giọng nói của Trịnh Lam cũng nhỏ đi.
Cậu vừa mới ngủ qua một giấc ngắn, cảm giác buồn ngủ vẫn còn, giọng còn hơi ngái ngủ.
Tất nhiên Bùi Yến biết cậu sẽ vậy, anh vuốt ve sau lưng của Trịnh Lam.
"Sắp đến Tết rồi." Bùi Yến nói.
"Ừm." Trịnh Lam trả lời.
"Năm nay bọn mình ở nhà đón giao thừa, sau đó đi nước ngoài, đi gặp ba mẹ anh được không?" Bùi Yến hỏi.
Bùi Yến cảm nhận rõ ràng là lưng Trịnh Lam cứng lại, anh tới gần cậu, đang muốn hỏi lại thêm một lần nữa thì Trịnh Lam bất ngờ xoay lưng về phía anh: "Ba mẹ anh ở nước ngoài sao?"
"Đúng vậy." Bùi Yến muốn cười nhưng đã nén lại được.
"Vậy, vậy ba mẹ anh thích những món gì vậy?" Trịnh Lam lại hỏi tiếp.
Bùi Yến sợ sẽ khiến cậu mất ngủ nguyên một đêm, lúc này anh mới ôm cậu an ủi: "Không cần em mua gì hết, đừng có lo lắng sớm như vậy, cả ba và mẹ anh đều rất dễ nói chuyện. Anh đã giới thiệu em với ba mẹ, ba mẹ đều rất thích em, sẽ không làm khó em đâu."
Không biết Trịnh Lam có nghe hay không nhưng cậu cũng đã chịu xoay người lại, đôi mắt sáng rực trong đêm.
"Thật sao?"
"Lừa em làm gì, hơn nữa còn có anh đây, em tưởng anh sẽ để em ở nơi đó một mình à?" Bùi Yến hỏi.
Anh nói vậy nên Trịnh Lam có chút tin tưởng. Cậu cười tít mắt, đôi mắt cậu nhìn anh, từng chút từng chút một như một chiếc bàn chải siêu mịn.
"Vậy đến lúc đó lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em." Trịnh Lam nói.
Bùi Yến vừa nói đồng ý thì cậu lại đổi ý: "Nhưng mà lỡ như em muốn nói chuyện riêng cùng ba mẹ anh thì..."
"Anh biết rồi." Bùi Yến cười vỗ vỗ vai cậu: "Em muốn như thế nào cũng được."
Giao thừa ngày hôm đó, Trịnh Lam không có việc gì làm, Bùi Yến còn có một chút việc cần phải xử lý nên cậu ngồi ở phòng nghỉ chờ anh.
Bây giờ thì Trịnh Lam không hay đi vào phòng làm việc của Bùi Yến. Mỗi lần cậu ở bên trong thì Bùi Yến không thể nào tập trung được, thích quậy phá cậu, sau đó Trịnh Lam quyết không đi vào nữa.
Cậu buồn bực chán nản xem một quyển tạp chí nhưng thứ duy nhất cậu thấy chỉ có mấy bức ảnh.
Một lát sau trợ lý của Bùi Yến đi ra, trong tay cầm một cái bao, chắc là tan làm rồi.
Trịnh Lam đứng lên, nói chúc mừng năm mới với người trợ lý, sau đó đi về phía phòng làm việc.
Bùi Yến đang sửa lại một bên cổ tay áo, Trịnh Lam đi lên cúi đầu sửa lại phía bên kia cho anh. Cậu ngẩng cậu lên muốn nói chuyện, bất ngờ bị Bùi Yến hôn một cái, lúc đầu tưởng một cái là đủ, ai ngờ Bùi Yến còn ôm lấy eo cậu, liếm liếm môi cậu.
Càng gần gũi càng thấy kỳ lạ, Trịnh Lam trốn mấy lần, cậu bị đẩy ngồi xuống chiếc ghế mà Bùi Yến đang ngồi.
"Dễ chịu không?" Bùi Yến hỏi cậu.
Trịnh Lam bất ngờ dừng một lát, ngây ngô nói: "Không phải chưa bắt đầu sao?"
Bùi Yến cười, càng cười càng thở không ra hơi, anh úp mặt vào hõm vai của Trịnh Lam, một lúc lâu sau mới nói: "Anh đang hỏi cái ghế có dễ chịu không, em đang suy nghĩ tới cái gì đấy hả cục cưng."
Nghe Bùi Yến giải thích xong, Trịnh Lam cũng không nhịn được đẩy anh một cái, từ trên ghế đứng lên, cậu nói thầm: "Vốn dĩ rất dễ chịu mà."
Bùi Yến nhìn cậu, không quậy nữa. Anh đứng lên để cho Trịnh Lam sửa sang lại quần áo, sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, buổi chiều khoảng năm sáu giờ, hai người còn muốn đi siêu thị mua chút đồ về nhà nấu cơm.
Siêu thị cách công ty không xa, hai người đã từng đi rồi. Bên ngoài trời gió không to nhưng lại hơi lạnh, Bùi Yến cầm tay Trịnh Lam bỏ vào trong túi áo mình.
Siêu thị đông đúc đầy hơi người, lúc đi vào Trịnh Lam vô thức lấy tay ra lại bị Bùi Yến bắt lại nhét trở vào.
Nơi lòng bàn tay chạm nhau đầy mồ hôi vậy mà vẫn nắm rất chặt.
Thực đơn cơm tất nhiên là do Trịnh Lam chọn từ trước, bọn họ đi thẳng tới khu rau quả trong siêu thị.
Tuy là giao thừa nhưng trong siêu thị vẫn có rất nhiều người, trong loa phát thanh vang lên những bài hát vui vẻ quen thuộc, đa phần là người trong nhà cùng nhau đi mua sắm, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Đi qua kệ hàng ở giữa, tất cả đều là Trịnh Lam chọn.
Thỉnh thoảng cậu sẽ dừng lại, thò tay lấy rau xanh, còn phải nhìn kĩ lá, đi dạo một vòng xong tay toàn là nước.
Cũng may trong túi áo Bùi Yến có mấy tờ khăn giấy, anh lau tay giúp cậu. Những ngón tay của Trịnh Lam mềm mại, để yên cho anh muốn làm gì thì làm.
Khăn giấy sau khi dùng thì cuộn lại rồi để đó, Bùi Yến lại nắm tay cậu đi mua đồ ăn vặt.
Thật ra cả hai đều không có thói quen ăn vặt, nhưng từ khi Trịnh Lam đến ở cùng với Bùi Yến, ban đêm cậu luôn chờ Bùi Yến về nhà.
Trong lúc nhàm chán chờ đợi rồi xem cái gì đó, cậu luôn muốn cái gì đó để ăn, sau này dần dần cũng đặc biệt thích ăn vặt.
Trịnh Lam và Bùi Yến đứng rất gần nhau, cậu để một tay trên xe đẩy, một tay khác anh ôm eo cậu, còn tay còn lại mới để lên trên xe đẩy.
Hai người vừa đi qua cua quẹo thì bất người nhìn thấy một người đang cúi đầu và quay người rời đi.
Người kia mặc rất dày, tóc xoăn dài trông xơ xác như không được chăm chút cẩn thận, vì Trịnh Lam cứ mãi nhìn chăm chú nên bà xoay người lại.
Một tiếng mẹ cứ nghẹn lại trong cổ họng, Trịnh Lam không có cách nào nói lên lời.
Tống Mỹ Thanh cũng chỉ nhìn Trịnh Lam không nói lời nào, Bùi Yến từ phía sau lưng Trịnh Lam đi tới, kéo bả vai cậu lại ra sau một chút, lễ phép nói: "Chào cô ạ."
Tống Mỹ Thanh không ngờ Bùi Yến sẽ chào hỏi với bà, bà ngơ ra một lát, một lúc lâu sau mới nói: "Hai đứa đi mua đồ à?"
"Vâng, bọn cháu ăn Tết ở nhà."
Trong lúc Bùi Yến và Tống Mỹ Thanh nói chuyện, Trịnh Lam cúi đầu, nắm thật chặt tay của Bùi Yến, siết chặt từng ngón tay lại.
Bùi Yến nắm tay lại như là đang an ủi cậu, sau đó nhanh chóng kết thúc chủ đề nói chuyện với Tống Mỹ Thanh.
Trịnh Lam đẩy xe đẩy về phía trước, Tống Mỹ Thanh cũng đi, hai người đi về hai hướng khác nhau, chỉ đi cùng nhau trong chốc lát.
Lúc hai người Trịnh Lam và Bùi Yến mua đồ ăn thì Tống Mỹ Thanh đã chú ý đến bọn họ. Hai người đều rất cao ráo, mặc đồ rất đẹp, đi đường thì lại thân mật nên không thể không chú ý.
Nhưng Tống Mỹ Thanh không dám nhìn nhiều, chỉ dám đứng phía xa nhìn.
Bà không biết từ khi nào mà Trịnh Lam đã biết nấu ăn, cũng biết lựa đồ ăn, Bùi Yến luôn ở sát bên cạnh cậu, một tay buông thõng, một tay khác vòng qua eo của Trịnh Lam, không dễ để nhìn thấy.
Chọn đồ xong hai người lại chậm chạp không chịu đi. Tống Mỹ Thanh cầm lấy một món đồ từ trên kệ hàng sau đó nhìn thấy Trịnh Lam và Bùi Yến cúi đầu xuống, mà Bùi Yến đang nằm tay Trịnh Lam cọ qua cọ lại.
Cũng bởi vì động tác đầy thân mật ấm áp này khiến Tống Mỹ Thanh thất thần, ngay cả khi hai người đi tới gần bà cũng không biết, đợi tới khi đụng mặt thì đã không kịp.
Lúc đi ngang qua nhau, Tống Mỹ Thanh dừng chân ở khúc quanh, ngập ngừng hai ba giây, bà quay đầu nhìn thấy Trịnh Lam và Bùi Yến vẫn chưa đi.
Xe đẩy nhỏ chất đầy đồ ăn, xem ra buổi tối sẽ có một bữa ăn đầy phong phú.
Sau chiếc xe đẩy đó, Trịnh Lam chống lấy vai của Bùi Yến, mà Bùi Yến ôm cậu vào trong lòng, tay thì lúc vuốt ve sau lưng, lúc thì bóp gáy cậu.
Tống Mỹ Thanh thất thần, mãi cho đến khi Bùi Yến bất ngờ quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bà, con ngươi sâu hoắm.
Bà mới chạy trối chết như người vừa làm sai.
Mang đồ đi về nhà, trên đường đi Trịnh Lam không nói một lời nào.
Xách ba cái túi nilon lớn vào cửa xong, chuyện đầu tiêu Bùi Yến làm là ôm lấy cậu, hôn cậu thật tỉ mỉ bằng những nụ hôn vụn vặt.
Sau lưng Trịnh Lam dán vào cửa, tay ôm lấy đầu Bùi Yến, quấn người hơn bao giờ hết.
Giày bị đạp rớt, áo khoác cũng bị vứt tùy tiện xuống sàn, Trịnh Lam nhảy lên quấn lấy em của Bùi Yến, dùng giọng làm nũng: "Làm trước đi..."
Bùi Yến hiếm khi thở dài vì chuyện này.
Giày vò nhau một hai tiếng, hai người tắm rửa thay đồ rồi mới bắt đầu nấu cơm.
Trịnh Lam nhìn vào trong nồi nước, Bùi Yến đi tới ôm eo cậu, đặt cằm vào vai cậu, ép sát người lại, hai tay đặt hết lên eo của Trịnh Lam.
Trịnh Lam kêu lên một tiếng, nghiêng đầu muốn nhìn anh lại bị Bùi Yến hôn một cái.
"Cục cưng thơm quá đi..." Nói xong Bùi Yến còn hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm hai mắt lại: "Về sau cứ dùng loại sữa tắm này đi."
Trịnh Lam cười, Bùi Yến vỗ vỗ bụng cậu nói: "Cuối cùng cũng chịu cười rồi, làm anh lo lắng muốn chết đây."
"Nhìn thấy mẹ em, sợ tâm tình em không ổn, ăn Tết lại không vui." Bùi Yến nói.
"Sẽ không vậy đâu." Trịnh Lam lắc đầu: "Chỉ là bị ảnh hưởng trong chốc lát, rất ít mà thôi."
"Ừm." Bùi Yến gật đầu, ngang nhiên hôn mấy phát vào cổ cậu.
Tay anh lại ôm siết cậu hơn, Trịnh Lam sờ sờ tóc Bùi Yến: "Em đã có anh rồi."
Giờ phút này, một lần nữa cậu nói ra cảm nhận trong lòng mình.
"Đúng là trong lòng em nghĩ rất nhiều lúc nhìn thấy mẹ, nhưng sau khi anh đi tới em đã không còn sợ nữa, sau khi bà đi anh ôm lấy em, đang trong siêu thị..."
"Siêu thị thì làm sao?" Bùi Yến cười hỏi.
"Giống như em có thể đứng trước cả thế giới tuyên bố rằng em có được anh."