Quý Từ thề, anh thật sự rất thích Tần Giác, cũng không phải không muốn thân thiết với y.
Nhưng... Cha nó, người này hôn liên tục.
Không chỉ hôn sâu, mà còn nặng, người này kiên quyết dùng bàn tay ấn vào sau gáy anh, không ngừng đẩy Quý Từ vào lòng y.
Quý Từ cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Khi sắp hết một đợt hô hấp, Quý Từ vội quay đầu đi, hai tay chống lên vai Tần Giác, há miệng thở dốc, kết quả lại cảm thấy cánh môi đau đớn.
Anh "hít" một tiếng, sau đó nhíu mày:
"Được rồi, biết hơi đệ dài, miệng ta đau."
Ánh mắt Tần Giác hơi mê mang.
Sau khi bị chống lên vai, y còn có chút không phản ứng kịp, tiếp tục cúi đầu tìm môi Quý Từ.
Thấy anh nghiêng đầu né tránh, y bất mãn nhíu mày, trong mắt lập tức tràn nước:
"Sư huynh không cho ta hôn?"
Quý Từ: "... Không phải không cho đệ hôn, lỗ tai đệ điếc hả? Ta nói miệng ta đau."
Anh nghi tiểu sư đệ thuộc họ chó, hôn có cái mà cũng gặm nát miệng.
Hô hấp Tần Giác nặng nề, ánh mắt y nhìn vào cánh môi Quý Từ.
Màu môi trước kia tương đối nhạt, bây giờ sau khi bị hôn đi hôn lại nhiều lần, cuối cùng cũng lộ ra chút màu đỏ ấm áp, mềm mại ướt át, bên trên còn có vài vết thương nhỏ do y gặm.
Ánh mắt y lập tức tối sầm lại.
Tần Giác nhắm mắt, cố gắng ổn định hơi thở, chỉ cọ trán cảm nhận hơi thở của sư huynh, y nhỏ giọng năn nỉ: