Đến khi Tần Giác đi ra, thứ nhìn thấy chính là Quý Từ đang đè Cô Hồng xuống đất và đánh đập tàn nhẫn.
Quý Từ tức giận đến mức muốn đánh chết Cô Hồng tại đây:
"Mẹ kiếp! Ta có dụ dỗ quỷ cũng sẽ không dụ dỗ ngươi! Ngươi bớt dát vàng lên mặt đi!"
"Đừng tưởng rằng ngươi là trưởng lão thì ta không dám đánh ngươi!"
Hết quyền này đến quyền khác trúng vào khuôn mặt tuấn tú của Cô Hồng.
Thịt ở xương trán nứt ra, đó là vết thương do một đòn của Quý Từ gây ra.
Tần Giác lặng lẽ nhìn một lát, sau đó mỉm cười tiến lên kéo Quý Từ ra.
Quý Từ đánh đến hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn không nhận ra có người đến sau lưng mình, thấy có người kéo mình, anh vung mạnh cánh tay:
"Đừng động vào ta! Hôm nay ta phải đánh chết lão già không đứng đắn này..."
"Sư huynh, là ta." Trong giọng Tần Giác lộ ra chút bất đắc dĩ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nắm đấm đang giơ lên của Quý Từ lập tức dừng lại.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Tần Giác lo lắng nhìn anh.
Quý Từ chớp mắt hai cái, miễn cưỡng hồi phục tinh thần.
Anh nhận ra hiện giờ bản thân đang làm gì, vội vàng buông cổ áo Cô Hồng ra, hoảng sợ đứng lên.
Lúc ấy Quý Từ giơ nắm đấm lên hoàn toàn là vì đam mê, chủ yếu là thực sự bị làm cho buồn nôn.
Đến tận bây giờ mà lông mày của anh vẫn còn nhíu chặt.
Giọng Quý Từ khẽ run: "Tiểu sư đệ, hắn nói ta dụ dỗ hắn..."
"Mẹ nó, ta có dụ dỗ một tên đầu heo cũng không dụ dỗ hắn!"
Tần Giác: "..."
Sau khi nghe rõ lời anh nói, ánh mắt Tần Giác có hơi lạnh lùng.
Y nhìn về phía Cô Hồng, trầm giọng nói:
"Cô Hồng trưởng lão, mong tự trọng."
Cô Hồng đứng lên từ mặt đất.
Chiếc áo choàng đen của hắn dính một ít bụi bẩn, mái tóc dài rối tung, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.
Cô Hồng giơ tay ấn vào vết thương trên xương trán, do dùng sức quá mạnh, máu ở miệng vết thương ào ạt chảy ra, dính đầy tay hắn.
Hành vi này rất quái dị, Quý Từ không khỏi nhíu mày.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc áo choàng đen của hắn, bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, Cô Hồng như thể không biết, khóe mắt dính máu, dáng vẻ cực kỳ quỷ mị.
Gió thổi qua, mùi rỉ sắt càng nồng nặc hơn.
Quý từ nhìn máu chảy ra từ xương trán của Cô Hồng, nhất thời hơi hoảng loạn.
... Anh cũng không ngờ mình lại ra tay nặng như vậy, sao Cô Hồng lại không né?
Quý Từ nhắm mắt.
Thôi, là hắn xứng đáng.
Hai người trực tiếp đối mặt nhau, Cô Hồng giơ tay đội mũ trùm đầu lên.
Vành nón to rộng che khuất hơn nửa khuôn mặt của người đàn ông, chỉ lộ ra chiếc cằm sắc sảo.
Giọng Cô Hồng khàn khàn, nếu lắng nghe cẩn thận thì có chứa chút khoái cảm bệnh hoạn:
"Ngươi không còn sung sướng được bao lâu đâu, Quý Từ."
Quý Từ hơi cau mày: "Ngươi có ý gì?"
"Lần này ta buông tha ngươi, không cưỡng chế mang ngươi về, người tới lần sau không phải ta, mà là Vân Thời."
Cô Hồng thong thả xoa vết máu trên ngón tay, nhướng mày nhìn thanh niên trước mặt:
"So với chúng ta, Vân Thời mới là tên điên thật sự, đừng để hắn bắt được ngươi."
"Và," Cô Hồng nhếch đôi môi mỏng, trong mắt có chút ý cười nhỏ vụn, "Lần sau đánh người thì nhớ dùng bàn tay tát, đừng dùng nắm đấm."
Vừa dứt lời, bóng người còn đứng ở đây lập tức biến mất.
Nếu không phải trên mặt đất vẫn còn vài giọt máu đỏ tươi, những nơi khác hoàn toàn không có chút dấu vết cho thấy có người từng đến.
Quý Từ ngơ ngác nhìn vài giọt máu kia.
Một lúc lâu sau, anh tức giận đến mức tay run run, nói một cách khó tin:
"Hắn bôi nhọ ta thì thôi, vậy mà hắn lại còn đùa giỡn ta!"
"Ta phải lột da hắn!"
Sắc mặt Tần Giác cũng không đẹp gì mấy, y ôm vai Quý Từ, ấn người vào lòng:
"Sư huynh yên tâm, sẽ có một ngày chúng ta có thể giết hắn."
Quý Từ không thể giải thích rõ cảm xúc trong lòng.
Lời vừa rồi của Cô Hồng, rõ ràng là vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao khi phát ra từ miệng Cô Hồng, lại vô cớ mang theo chút suồng sã khó nói.
Quý Từ không thể nào hình dung được.
Loại cảm giác này, giống như có một con rắn độc lạnh lẽo bắt đầu bò trên da thịt anh, nơi rắn độc bò qua khiến anh rùng mình, khiến người ta không thể chịu đựng nổi sự suồng sã đó.
Quý Từ nắm chặt tay Tần Giác, ánh mắt chán ghét nhìn máu dưới đất.
Tần Giác lập tức hiểu ý.
Y hôn lên môi Quý Từ, khi tách ra còn lưu luyến cắn một cái, nhỏ giọng nói:
"Sư huynh vào nghỉ ngơi trước đi, nơi dơ bẩn này cứ để ta xử lý."
Đúng lúc Quý Từ cũng không muốn ở lại nơi có mùi rỉ sắt phiền lòng này, gật đầu, xoay người vào phòng.
Một ngày tâm trạng tốt của Quý Từ bị phá hỏng như vậy.
Hiếm khi anh mới vui vẻ được như vậy.
Đầu tiên là trở về từ quỷ môn quan, sau đó tu thành chính quả với tiểu sư đệ, sau đó nữa là hôn hôn ngọt ngào.
Nghĩ vậy, mặt Quý Từ đỏ lên, sau đó lại tức giận nghĩ —— nụ hôn này không hề ngọt ngào chút nào, chỉ có đau thôi.
Tần Giác không có chút kỹ xảo nào hết, chỉ biết gặm bậy bạ như dã thú.
Quý Từ định sau này sẽ đích thân dạy y...
Không đúng, nghĩ chệch hướng rồi.
Tóm lại là vì Cô Hồng nên bây giờ Quý Từ cực kỳ không vui.
Anh lấy Chiết Liễu ở bên hông ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó rảnh đến mức nhàm chán bắt đầu chơi kiếm.
Chiết Liễu vô cùng phối hợp, vặn vẹo cơ thể mình.
Bật ra, gập lại, bật ra, gập lại.
Quý Từ nhỏ giọng phàn nàn với Chiết Liễu:
"Ta không thích Cô Hồng chút nào, ngươi hiểu không?"
Chiết Liễu hơi dừng lại, sau đó ngây thơ gật đầu.
Quý Từ vỗ vỗ chuôi kiếm Chiết Liễu, tiếp tục nói: "Ta ghét Cô Hồng đến mức muốn hắn chết, muốn hắn cả đời không thể giao hợp."
Chiết Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm giác mình đã hiểu ra gì đó.
Một lúc lâu sau, Chiết Liễu trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình đã hoàn toàn hiểu ý của chủ nhân.
Đáng tiếc Quý Từ lại thở dài: "Thôi, một thanh kiếm như ngươi thì biết được cái gì chứ?"
Nghe vậy, Chiết Liễu bất mãn nhảy nhảy.
Quý Từ dễ dàng trấn áp Chiết Liễu, sau đó nhét nó vào vỏ kiếm.
Không lâu sau, Tần Giác bưng mâm đồ ăn vào.
Ngửi thấy mùi thức ăn, lúc này Quý Từ mới nhận ra —— từ khi tỉnh lại đến giờ, anh vẫn chưa ăn cơm.
Đói, đói chết mất.
Hiện giờ trong mắt anh, Tần Giác vĩ đại đến mức không thể vĩ đại hơn, cả người tỏa ra ánh sáng của mẫu thân!
Quý Từ nước mắt lưng tròng nhận lấy đồ ăn, ăn uống thỏa thích, chỉ càng cảm thấy Cô Hồng không có mắt.
"Sư huynh, ăn từ từ thôi." Tần Giác nghịch tóc Quý Từ.
Quý Từ nghe lời ăn chậm lại, ăn từng miếng nhỏ.
Thấy thế, Tần Giác lại nói: "Lau miệng đi."
Động tác ăn của Quý Từ khựng lại, lấy một chiếc khăn từ Giới Tử Hoàn, lau miệng của mình.
Mặc kệ anh cũng không biết mình đang lau cái gì.
Sau khi lau xong, Quý Từ ngẩng đầu nhìn Tần Giác: "Còn dơ không?"
Thật ra nơi đó vẫn luôn rất sạch sẽ.
Tần Giác giấu đi tia sáng khó hiểu trong mắt: "Sạch rồi."
"Ồ." Nghe được đáp án, Quý Từ lại bắt đầu ăn cơm.
Khóe môi Tần Giác cong lên nụ cười sung sướng, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn.