Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 117: Thơ tình



Edit + beta: Iris

Lúc này đã là cuối thu, lá cây khô héo vàng úa.

Làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Nghĩ vậy, Quý Từ lại mặc thêm cho mình một ít y phục.

Trong ngực ôm một lò sưởi nhỏ, hơi ấm từ lòng bàn tay lan truyền ra toàn thân, thoải mái đến mức xương cốt cũng cảm thấy dễ chịu.

Quý Từ thích thú vừa ngâm nga hát, vừa dùng nhíp gắp độc trùng ra khỏi lồng.

Từ lần trước sau khi bị độc trùng cắn, tiểu sư đệ không cho anh chạm vào những con sâu này.

Thậm chí trọng trách lên núi tìm độc trùng cũng giao hết cho Tần Giác làm, Quý Từ nói lần này anh sẽ khôn ngoan hơn, tuyệt đối không phạm phải cùng một sai lầm.

Kết quả, Tần Giác nhìn chằm chằm anh một hồi lâu mới thong thả gằn từng chữ một:

"Huynh, khôn ngoan?"

Trong giọng y đầy sự không tin.

Rất rõ ràng, Tần Giác cho rằng sư huynh nhà mình đột nhiên có thêm hai cái đầu còn dễ chấp nhận hơn đột nhiên khôn ngoan hơn.

Tự dưng bị chế giễu khiến Quý Từ khó thở, một chân đá người ra khỏi nhà.

Sau đó gọt nhíp gỗ để đếm côn trùng.

Cũng không hoàn toàn là để chơi cho vui, chủ yếu là Quý Từ muốn so sánh những con độc trùng với những ghi chép trên tấm vải, để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Anh không muốn để Tần Giác một mình vất vả ở bên ngoài, còn anh thì ở trong phòng ăn không ngồi rồi.

Điều quan trọng nhất là những con độc trùng này quá xấu, hầu hết đều xấu đến mức mắt Quý Từ muốn nổi cườm, tưởng rằng mình đã nhìn thấy hài cốt 800 năm sau của Cô Hồng.

Nghĩ vậy, Quý Từ cười rộ lên.

Anh quả là đồ ác độc mà.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào qua cửa sổ, Quý Từ không khỏi rùng mình, càng siết chặt lò sưởi tay hơn.

Anh đang nghĩ xem có nên dùng linh lực để tạo kết giới ngăn gió lạnh hay không, thì thấy một con hạc giấy bay từ ngoài cửa sổ vào.

Một con hạc giấy được gấp rất đẹp, đôi cánh "rung rinh", khó nhọc bay vào phòng trong cơn gió lạnh.

Nhìn thấy con hạc giấy kia, Quý Từ nổi lòng tò mò.

Anh đứng lên, hai ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy hạc giấy đang bay trên không trung.

Hạc giấy bị nắm cánh, ngoan ngoãn dừng lại.

Quý Từ nhìn chằm chằm hạc giấy hai giây, bỗng nhớ đến khi đệ tử Đạo Tông cần liên lạc với nhau, hình như sẽ viết lời muốn nói lên lá bùa vàng, sau đó rót linh lực vào trong, xếp thành hình hạc giấy để bay ra ngoài tìm người.

Chẳng lẽ đây là con hạc mà tiểu sư đệ đưa cho anh?

Nghĩ vậy, Quý Từ vui vẻ mở hạc giấy ra.

Sau khi mở ra, thấy trên lá bùa vàng to cỡ nửa lòng bàn tay quả thật có chữ viết, nhưng đó không phải là chữ của Tần Giác.

Chu sa trên lá bùa vàng có màu đỏ tươi, chữ viết gọn gàng nhỏ nhắn, bởi vì lá bùa vàng không lớn nên người cầm bút sử dụng nét chữ nhỏ trâm hoa.

- - Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi cao thiên, hạ hữu lục thuỷ chi ba lan. Thiên trường địa viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan san nan.*

*Nằm trong bài thơ "trường tương tư kỳ I", nghĩa câu trên là "Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây, trên có giải xanh trời cao thăm thẳm, dưới có nước xanh sóng nhẹ đưa. Trời cao đất rộng hồn thêm khổ, mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó".

Đọc xong, Quý Từ hơi cau mày.

Thơ tình? Anh nhìn xuống bên dưới, thấy một con dấu màu đỏ ở góc dưới bên trái lá bùa vàng.

Quý Từ nhìn con dấu kia, sau khi cẩn thận xem xét mới phát hiện con dấu kia lại là hai chữ "Vân Thời".

Con hạc giấy này là Vân Thời truyền tới.

Nghĩ tới đây, Quý Từ lập tức nhắm mắt lại.

Anh nhìn quanh, cuốn lá bùa vàng lại, đặt lên chân nến đang cháy trên bàn, để ngọn lửa nuốt lá bùa vàng.

Cho đến khi lá bùa vàng ghi lại câu thơ tương tư triền miên hoàn toàn hóa thành tro, anh mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Quý Từ cụp mắt xuống, nhỏ giọng mắng một câu:

"Xui xẻo."

Trưởng giả đang đổ axit à? Quý Từ cảm thấy mệt mỏi.

Thơ hay đấy, nhưng nếu nó ra từ tay Vân Thời, Quý Từ chỉ thấy cực kỳ ghét nó.

Bây giờ anh cũng không còn hứng so sánh độc trùng nữa, chỉ vẽ một cái móc trên tấm vải lụa để làm dấu, sau đó đậy nắp lồng sắt độc trùng lại, cuộn tấm vải lại, chạy đến phòng bếp tự nấu ăn cho mình.

Làm cho bản thân bận rộn, tranh thủ quên đi những thứ xui xẻo đó.

......

Thời gian trôi qua từng chút một, Quý Từ đã nấu xong món thứ 15, cuối cùng Tần Giác cũng trở về phòng dành cho khách.

Y vừa bước vào sân đã thấy sư huynh đứng bên bệ bếp, trên má dính chút tro bếp, tập trung thêm củi lửa vào trong.

Giống như những cặp phu thê nhà nông ở phàm giới nương tựa lẫn nhau, trượng phu ra ngoài làm việc, thê tử ở nhà xử lý việc nhà.

Mỗi ngày cơm canh đạm bạc, gà chó dâu tằm cây gai, cuộc sống cũng rất an nhàn.

Trong lòng Tần Giác hơi rung động.

Y nhẹ nhàng đi qua, trong lúc Quý Từ hoàn toàn không chút phòng bị, ôm lấy sư huynh từ sau lưng.

Đáng tiếc, Quý Từ không hoảng loạn chút nào.

Anh chỉ mím môi mím mỉm cười:

"A, đã về rồi?"

Tần Giác "ừm" một tiếng, thuận thế nhận gậy khảy củi lửa trong tay Quý Từ, nói:

"Để ta làm đi."

"Không cần," Quý Từ nói, "Ta đang nhóm lửa chơi thôi, thức ăn đã nấu xong rồi, ở trên bàn kìa."

Nói xong, anh lau tay lên tạp đề, sau khi dùng quyết làm sạch bụi thì kéo Tần Giác ngồi vào bàn đá trong sân.

Bàn đá không lớn lắm, nhưng được Quý Từ bày chi chít món ăn.

Tất cả những món này là anh rảnh rỗi đi nấu.

Tần Giác lấy khăn tay ra, lau tro bếp trên mặt giúp sư huynh, ảnh ngược trong đôi mắt đen láy hiện ra khuôn mặt Quý Từ đang nở nụ cười miễn cưỡng, y dịu dàng hỏi:

"Không vui hả, lúc ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Quý Từ vốn muốn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lập tức thành công cốc.

Anh buồn bực sờ mặt mình: "Biểu hiện của ta rõ như vậy sao?"

Nghe vậy, Tần Giác cong môi cười: "Rất rõ ràng, chỉ kém nước viết chữ ta không vui lên mặt thôi."

Y hơi chút suy tư một chút, trêu ghẹo:

"Giống như con hổ đang giận bản thân."

Quý Từ: "..."

"Đệ đủ rồi."

Có rõ ràng như vậy sao? Anh lườm Tần Giác một cái.

Dưới ánh mắt ôn hòa của đối phương, cuối cùng Quý Từ vẫn kể ra chuyện hôm nay nhận được hạc giấy của Vân Thời.

Anh nói rất ngập ngừng, mất tự nhiên, cuối cùng nhắm mắt lại, dăm ba câu đã nói xong.

Nụ cười bên môi Tần Giác hơi thu lại, hỏi: "Hắn viết thơ gì?"

Mặc Quý Từ đỏ ửng: "Chỉ là thơ tình."

"Thuật lại một lần xem."

Lúc này Tần Giác rất vô lý.

Mặc dù Quý Từ thật sự rất xấu hổ, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là một câu thơ, nói thì nói thôi.

Vì vậy anh đọc lại bài thơ kia một cách hoàn chỉnh.

Bài thơ kia cũng rất suồng sã, so sánh Quý Từ với mỹ nhân, lại khắc họa bản thân Vân Thời đang có suy nghĩ điên cuồng, mong nhớ đến tận xương.

Quý Từ mắc ói, anh tự cảm thấy mình không phải là mỹ nhân kia, lại cảm thấy Vân Thời thật sự nói thái quá, không biết xấu hổ.

Đồng thời cũng không thể tránh khỏi có chút lo lắng.

Vân Thời là đại năng thực lực thông thiên ở Tu Chân giới, nếu hắn thực sự muốn bắt Quý Từ về, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trên thực tế, từ khi Quý Từ thành công lấy được ngọc bội rời tông từ tay Vân Thời, anh nên biết bản thân không có khả năng hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay của Vân Thời.

Quý Từ càng nghĩ càng bực bội, đang định nói gì đó thì bị Tần Giác ôm vào lòng.

Gió nhẹ thổi qua, thời tiết lành lạnh khiến làn da ngứa lên.

Đôi mắt Tần Giác âm u, cúi đầu hôn mút cổ Quý Từ.

Sư huynh là người của y, bọn họ đã bày tỏ tình cảm với nhau, tương lai cũng sẽ là người yêu bên nhau lâu dài, Vân Thời có tư cách gì dùng thái độ suồng sã đó để trêu đùa?

Một ngày nào đó, y sẽ đích thân chém Vân Thời.