Y hơi cong lưng, nhìn vào mặt Quý Từ một lát, giọng chứa ý cười:
"Nếu sư huynh muốn nhìn, sau khi trở về, ta cởi cho sư huynh xem, thế nào?"
Quý Từ: "..." Điều đáng xấu hổ là anh thế mà lại động lòng.
Anh giả vờ bình tĩnh: "Vậy đợi đệ về rồi nói."
Tần Giác cười cười: "Được."
Y cúi người hôn lên môi Quý Từ một cái rồi mới rời đi.
Quý Từ ngơ ngác ngồi trên giường.
Gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương.
Lúc này anh mới cảm thấy xấu hổ.
Đệt, vừa rồi anh nói cái gì vậy?!
Quý Từ đắp chăn lên đầu, cảm thấy toàn thân đều nóng lên.
... Như bị thiêu.
Anh nhắm mắt lại.
Không sao, đều là đàn ông cả, chỉ là nhìn một cái thôi mà.
Có gì lớn lao đâu, về mặt kết cấu sinh lý, trên cơ bản, anh và Tần Giác giống nhau như đúc.
Nhìn nhau thì làm sao, làm sao!
Sau khi nhiệt độ trong cơ thể giảm đi, Quý Từ mới kéo bản thân ra khỏi chăn.
Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là Tần Giác.
Thay vì tiếp tục núp trong chăn, còn không bằng để gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Nghĩ vậy, Quý Từ tùy ý phủ thêm một chiếc áo ngoài, sải bước ra ngoài.
Ánh trăng đêm nay không sáng lắm.
Hơn một nửa vầng trăng khuyết bị mây đen che khuất, chỉ lộ ra chút ánh sáng mờ ảo xung quanh, sao trên trời cũng không nhiều lắm, rải rác vài ngôi sao trên màn trời, mùi hoa quế thơm ngào ngạt đến mức khiến người khác chịu không nổi, nói không nên lời.
Quý Từ hít sâu một hơi, xoay người đi về hướng nơi ở của Hiền phi.
Chỉ cần anh cẩn thận, trong hoàng cung sẽ không có ai biết anh thân là hoàng tử lại xông vào hậu cung lúc đêm khuya.
Hơn nữa anh cũng là vì phá án, rất hợp tình hợp lý.
Nghĩ vậy, Quý Từ hơi nhón mũi chân, phi thân nhảy lên nóc phòng, tốc độ nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh.
Quý Từ chỉ cần liếc nhìn tấm bản đồ một cái là đã có thể nhớ một cách hoàn chỉnh ở trong đầu.
Anh dựa theo trí nhớ, thuận lợi đi đến cung điện của Hiền phi.
- - Ánh Nguyệt Hiên.
Quý Từ nhẹ nhàng nhảy lên nóc cung điện, ngay sau đó lập tức nhìn thấy Tần Giác cũng đang đứng ở bên đó.
Nhìn thấy anh, Tần Giác hơi trố mắt, phản ứng đầu tiên là hỏi:
"Sao sư huynh lại đến đây?"
Quý Từ đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, ý bảo y đừng nói chuyện.
Dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, như thể anh đến đây là vì có chuyện lớn xảy ra.
Thật ra là vì bây giờ Quý Từ có hơi xấu hổ, không muốn nghe thấy giọng của Tần Giác mà thôi.
Nhưng Tần Giác không biết, hơn nữa còn cho rằng anh thật sự nghiêm túc, quả nhiên im miệng không nói chuyện nữa.
Quý Từ đi đến bên cạnh y.
Trên nóc nhà có một mái ngói bị Tần Giác nhấc lên, lộ ra một cái lỗ nhỏ, đúng lúc có thể nhìn thấy tình hình trong cung điện.
Quý Từ ngó vào cái lỗ nhỏ.
Nơi này thế mà lại là phòng ngủ của Hiền phi.
Đêm đã khuya, nhưng Hiền phi vẫn ngồi trang điểm trước bàn, ra lệnh thì nữ chải đầu dặm phấn cho mình.
Trong lòng Quý Từ khó hiểu, đã giờ này rồi sao còn chưa đi ngủ?
Anh quyết định tiếp tục quan sát.
Tần Giác ở đằng sau bình tĩnh ôm lấy eo Quý Từ, tránh cho anh lộn xộn phát ra tiếng động.
Khoảng một nén nhang sau, cửa điện Ánh Nguyệt Hiên bị mở ra, phát ra âm thanh nặng nề.
Quý Từ vô thức nín thở, thu hồi hơi thở toàn thân.
Anh nhìn ra ngoài cửa điện, phát hiện người tiến vào lại là nhà sư đứng trước long sàng của Lương Hoàng vào ban ngày.
Nhà sư mặc tăng y trắng như tuyết, trên cổ đeo Phật châu, trong tay cũng cầm chuỗi bồ đề, khuôn mặt thanh nhã.
Nhà sư này đi thẳng đến tẩm điện của Hiền phi, sau đó...
Điên loan đảo phượng.
Quý Từ nhìn thấy tất cả những chuyện này, lập tức chết lặng.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng có thể nói ra những lời thoáng qua trong đầu mình khi lần đầu tiên nhìn thấy nhà sư: