Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 124: Quá khen



Edit + beta: Iris

Quý Từ bắt đầu cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.

Nếu không đến đây, sao anh có thể nhìn thấy trò hay này?

Nhà sư kia, Quý Từ đã từng nghe nhị hoàng tử giới thiệu, là đại sư trong chùa Thanh Tịnh ở kinh thành, pháp hiệu Nhược Liên, là một đại thiền sư được người trong cung và ngoài cung vô cùng kính trọng.

Với thân phận địa vị như vậy, hắn lại dám có mối quan hệ mờ ám với phi tử trong cung.

Kích thích, cái này thật sự quá kích thích.

Màn đông cung sống này, Quý Từ cảm thấy bản thân không có phúc để tận hưởng.

Anh đứng dậy, nhìn qua chỗ khác, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chính.

Vậy cuối cùng là Hiền phi và thiền sư Nhược Liên thông đồng với nhau từ khi nào?

Dạo này Lương Hoàng thường xuyên xảy ra chuyện, rốt cuộc có liên quan gì đến bọn họ không?

Quý Từ đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên đùi anh bị thứ gì đó chọt một cái.

Anh vô thức muốn đẩy Tần Giác ra nói y đừng quậy, nhưng khi định mở miệng, đầu óc anh lập tức chuyển động nhanh.

Thứ kia là...

Mặt Quý Từ lập tức đỏ lên.

Anh cứng đờ người, không dám cử động.

Tà âm bên dưới nóc nhà có độ tồn tại cực kỳ rõ, tay Tần Giác vẫn đang đặt bên hông anh.

Bàn tay vốn chịu trách nhiệm bảo vệ, lúc này bắt đầu trở nên cực kỳ mờ ám.

Quý Từ chậm rãi đặt tay lên tay Tần Giác, nhỏ giọng nói:

"Đệ buông ra trước đi."

Từ góc nhìn của Tần Giác, chỉ cần y rũ mắt là có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng và khóe mắt hiện lên sự xấu hổ của Quý Từ.

Y cười một tiếng:

"Sư huynh rất căng thẳng sao?"

"Nhưng mà vừa rồi sư huynh còn nói muốn nhìn ta, bây giờ mới xấu hổ có phải hơi muộn không?"

Quý Từ nói một cách khó khăn:

"... Chỉ cần có tấm lòng thì không bao giờ muộn."

Câu nói của anh như đang hình dung lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Tần Giác: "..."

Bàn tay đang đặt trên eo Quý Từ siết thật chặt, y bất đắc dĩ thở dài:

"Sư huynh thật đúng là..."

Trong giọng nói còn mang theo chút than thở.

"Ta làm sao?" Quý Từ nghiêm túc trách mắng, "Mới như vậy đã không nhịn được, đệ cũng không được mà."

Thật ra chính anh cũng xấu hổ đến hoảng sợ, nhưng Quý Từ da mặt mỏng, không muốn khiến bản thân mất mặt, vì vậy giả vờ giả vịt nói một câu:

"Cái đồ tửu lượng kém."*

*Tửu lượng kém (Tiểu bát thái "小趴菜"): nhìn chung không mang tính xúc phạm mà chỉ là một từ để chế nhạo người khác. Có nghĩa là một người yếu đuối, không đủ mạnh mẽ và không thể làm được bất cứ điều gì giống như một người sau khi say rượu.

Anh vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh cơ thể anh trở nên lạnh lẽo.

Tần Giác không buông anh ra, ngược lại càng siết chặt hơn.

Quý Từ có thể cảm nhận được môi đối phương lướt qua sườn mặt mình, hương cúc vạn thọ càng nồng hơn.

Anh hoảng hốt.

Anh muốn kéo cánh tay đang đặt trên eo mình của Tần Giác ra, nhưng Tần Giác siết rất chặt, anh không kéo ra được.

Giọng nói của Tần Giác mang theo ý cười truyền đến từ phía sau:

"Tửu lượng kém? Ta thấy ta không phải vậy đâu, sư huynh có muốn thử xem không?"

Quý Từ xấu hổ muốn chết, đập lên người Tần Giác một cái: "Đệ đàng hoàng lại cho ta!"

Đáng tiếc lúc này Tần Giác không nghe lời.

Y liếc nhìn hai người đang dây dưa trong cung điện, trực tiếp bế Quý Từ lên.

Sẵn tiện đặt mái ngói trở về chỗ cũ, trong tiếng la mắng của Quý Từ, hai người trở về cung điện của mình.

Lúc này Quý Từ thật sự rất hoảng sợ.

Anh có thể cảm nhận được sự gấp gáp của Tần Giác, dù là hơi thở nặng nề hay áp lực...

Đệt, không được, bây giờ còn quá sớm.

Bọn họ mới xác định mối quan hệ được bao lâu? Đừng có thiếu kiên nhẫn vậy chứ!

Đáng tiếc không đợi Quý Từ nói gì thêm, Tần Giác đã ôm anh về tới cung điện.

Quý Từ bị ném lên giường.

Anh chỉ mặc áo trong, bên ngoài chỉ phủ thêm một lớp áo ngoài rộng rãi, do động tác quá mạnh nên vạt áo bị xốc lên, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm dẻo.

Ánh mắt Tần Giác bất giác nhìn vào nó, lấy tay chạm vào.

Do đứng bên ngoài quá lâu trong trời gió đêm thu, tay Tần Giác không ấm lắm, sau khi tiếp xúc với da thịt lại khiến Quý Từ rùng mình.

Anh sợ hãi xoay người nắm lấy cổ tay Tần Giác, vừa ngước mắt đang định khuyên bảo thì thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tần Giác.

Quý Từ: "... Đệ không có định lực đến vậy hả?"

Tần Giác mím môi, không nói chuyện, cúi người hôn anh.

Nụ hôn ướt át nóng bỏng, mang theo chút nóng nảy không thể che giấu được, như mưa rền gió dữ quét ngang qua, khiến Quý Từ không thể suy nghĩ thêm được gì về tình hình hiện tại.

Đến khi nụ hôn kết thúc, Tần Giác dựa vào bên tai anh, thở dốc, hỏi anh có thể hay không.

Quý Từ bất đắc dĩ nói: "Đệ hỏi ta, ta đương nhiên sẽ nói không muốn."

Anh hất bàn tay đang vuốt ve eo mình của Tần Giác, nhẹ giọng trách mắng:

"Chỉ có nhiêu đó mà không nhịn được, sao có thể ăn được đồ ngon?"

Tần Giác khẽ cười hai tiếng:

"Tiếng mây mưa của bọn họ ở bên dưới rất lớn, lúc này đúng là một đêm tuyệt vời, vừa hay người ta yêu cũng đang ở trong vòng tay ta."

"Hơn nữa người ta yêu rất đẹp, cứ ngoan ngoãn để ta ôm, không hề phản kháng, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn hai người đang mây mưa bên dưới."

Rất muốn phá hỏng vẻ đẹp này, khiến anh chìm đắm trong mưa rền gió dữ.

Quý Từ nghe đến tai nóng rực: "... Đừng nói nữa."

Tần Giác quả nhiên nghe lời không nói nữa, ngược lại nhỏ giọng cầu xin:

"Vậy huynh giúp ta được không?"

"Sư huynh..."

Giọng nói vừa thấp vừa trầm, ngay cả khi đang ăn nói khép nép cầu xin cũng khiến tim người ta run lên.

Quý Từ chấp nhận số phận, nhắm mắt lại:

"... Được."

-

Đến khi mọi thứ kết thúc, đã là hơn 3 giờ sáng.

Bọn họ không làm tới cuối cùng, nhưng Quý Từ vẫn cảm thấy mình bị lăn qua lộn lại, bị tra tấn đến mức toàn thân đều khó chịu.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Tần Giác ôm anh đến phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Lúc đó Quý Từ đã rất mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn buồn bực, uy hiếp rằng nếu lần sau còn không kết thúc sớm hơn chút thì sẽ cắt bỏ thứ đồ chơi kia.

Lúc đó Tần Giác không rên một tiếng, Quý Từ cho rằng y biết lỗi rồi, nên anh hài lòng không nói chuyện nữa, mặc kệ Tần Giác đang hầu hạ, lau người cho mình.

Ai mà biết, sau khi tắm rửa xong, khi lên giường nghỉ ngơi, Tần Giác ôm lấy anh, hoàn toàn bao bọc anh trong lòng, lại ghé vào bên tai Quý Từ, nói một cách ác liệt:

"Nếu sư huynh thích thì sẽ không cắt."

"..."

Quý Từ tức đến mức suýt nữa cắn đứt cổ y.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao ba sào, Tần Giác đã luyện kiếm trong sân, Quý Từ mới miễn cưỡng chịu dậy.

Đùi của anh bị ma sát đến rách da, hơi cử động một chút đã thấy đau, thức cái rắm.

Quý Từ nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, càng nhớ lại thì càng hối hận.

Ban đêm ban hôm không ngủ được, chạy đến hậu cung làm gì?!

Bây giờ thì hay rồi, đông cung sống thấy thì thấy rồi đó, nhưng cái giá phải trả là giày vò bản thân thành dáng vẻ ma quỷ này.

Quý Từ hận muốn chết.

Anh mắng Tần Giác đến máu chó phun đầy đầu ở trong lòng.

Đồ chó, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.

Và cả nơi đó...

Quý Từ ước tính sơ bộ, cảm thấy kích thước không phù hợp.

Anh hơi chột dạ nghĩ: Có thể kéo dài thì kéo dài thêm một ngày vậy, dù sao anh không nói ra khỏi miệng, Tần Giác cũng không dám làm cưỡng ép.

Nghĩ vậy, cuối cùng Quý Từ thở phào nhẹ nhõm.

Anh mặc y phục xong, không lâu sau thì nghe thấy ngoài phòng có tiếng gõ cửa.

Quý Từ hô: "Vào đi!"

Vừa dứt lời, nhị hoàng tử đẩy cửa bước vào.

Hắn vội vàng đi vào, gấp gáp muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Quý Từ thì sửng sốt.

Nhị hoàng tử im lặng một lúc lâu, không nói gì cả, dưới ánh mắt khó hiểu của Quý Từ, hắn tự mình lấy áo ngoài trên chiếc ghế bên cạnh, tự mình phủ thêm áo ngoài cho anh, nói lời thấm thía:

"Hoàng huynh mặc thêm y phục đi, huynh nhìn huynh xem, ban đêm không chịu đuổi muỗi, bị muỗi đốt khắp cổ."

Quý Từ: "..."

Tháng 9 mùa thu, đào đâu ra muỗi?

Anh cũng im lặng:

"Có phải ta nên cảm ơn ngươi đã chừa lại chút mặt mũi cho ta không?"

Nhị hoàng tử cười ngại ngùng: "Quá khen."